Muốn em


Edit: Chianti
 
Lý Dương đã từng nghe Trình Ngộ nhắc đến Nhĩ Tư, đây là nữ sinh đầu tiên được nhắc tới nhiều lần như thế từ trong miệng Trình Ngộ.
 
Lý Dương hẹn Trình Ngộ ở một nơi tương đối hẻo lánh để đua xe máy, hai cái xe dừng ở bên lề rộng lớn của con đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ lần trước, sau khi làm xong Trình Ngộ không hề gặp lại Nhĩ Tư. Nhĩ Tư cũng không chủ động liên hệ với anh, phân chia cuộc sống rõ ràng sạch sẽ, thật sự như chẳng khác gì một con người ngoan ngoãn không quấy rầy bạn tình, sống theo quy tắc, làm Trình Ngộ bực mình một cách khó hiểu.
 
Trình Ngộ dựa vào trên xe, cầm điếu thuốc trong tay vân vê qua lại.
 
"Không quấy rầy chẳng phải rất tốt sao, không phải cậu mong nhất là như thế à."
 
Người khác không quấy rầy là rất tốt, Nhĩ Tư không quấy rầy thì lại không được. Trình Ngộ ghét chết Nhĩ Tư xuống giường lại mang dáng vẻ tôn trọng nhưng không gần gũi.
 
"Mẹ nó."
 
"Tôi đang nghĩ, không phải cậu đang đơn phương muốn cùng người ta tiến tới thật đấy chứ?"
 
Lý Dương trêu ghẹo, vậy mà Trình Ngộ lại dường như có chút nghiêm túc suy nghĩ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..."
 
"Trình Ngộ, không thể nào??"
 
Lý Dương không dám tin tưởng, xoay người lên xe, nhanh chóng lái xe ra tới giữa đường, còn dựa vào ven đường hướng về phía Trình Ngộ nói.
 
"Nhanh lên, cmn lên xe đua một phen, nhìn cậu có vẻ còn chưa nghĩ thông chuyện này."
 
Trình Ngộ còn chưa có động tĩnh gì, trên con đường cái vô cùng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng la hét ầm ĩ, mấy chiếc xe máy từ cao tốc lần lượt phóng lại đây, một chiếc xe buýt cũng từ một bên khác tiến tới, chậm rãi ngừng ở trạm xe buýt đối diện Trình Ngộ. 
 
Người lái xe cùng người ngồi trên xe máy dường như đều rất hưng phấn, tốc độ phóng nhanh còn kết hợp với tiếng thét chói tai. Có lẽ không nghĩ tới đã trễ thế này, trên con đường này ngoài bọn họ còn có người khác, cho nên lúc nhìn thấy xe của Lý Dương ngay lập tức phanh gấp nhưng vẫn đâm vào thân xe.
 
"Đcm mày!"
 
Tuy rằng phanh gấp giảm tốc độ xuống, nhưng vẫn không thể tránh khỏi kéo xước một mảng sơn lớn ở phần đuôi xe. Lý Dương đam mê xe moto, đặc biệt là chiếc này, ngày thường chăm sóc giống như vợ như con, tỉ mỉ cẩn thận. Kết quả hiện tại chẳng những bị đụng phải, còn mẹ nó làm xước sơn nữa??
 
Trình Ngộ nhìn sang, chiếc xe đâm ngã sang một bên, một nam một nữ ngã trên mặt đất, mấy chiếc xe theo ở phía sau cũng dừng lại, Nhĩ Tư từ trên xe bus xuống chạy tới đỡ đôi nam nữ kia.
 
Trình Ngộ không đi qua. Lý Dương tính tình nóng nảy, một lời không hợp sẽ thích động thủ giải quyết, cả người cơ bắp căng chặt lên nhìn rất dọa người. Trình Ngộ không thích động thủ với người khác, dù sao Lý Dương cũng không chịu thiệt thòi được, thậm chí anh còn có chút lo lắng cho cái tên ngu ngốc đụng phải xe Lý Dương, hôm nay kéo cái chân nào bị gãy về nhà.
 
Hai người kia được nâng dậy khỏi mặt đây. Đầu gối của cô gái đâm phải mặt đường xước da, chảy chút máu, khóc sướt mướt, chàng trai kia vừa thấy bạn gái bị thương, khí nóng cũng bốc ngược trào lên.
 
"Mẹ nó mày bị điên à, đỗ xe ở ngay giữa đường như thế để chờ bị đâm chết hay sao?"
 
Có lẽ là nhìn thấy Lý Dương chỉ có một người mà bản thân lại có năm sáu người, chàng trai kia cực kỳ kiêu ngạo.
 
Lý Dương cười, thật là ngu ngốc. Cùng một đứa ngu giải quyết vấn đề thì không thể dựa vào miệng nói. Lý Dương đi đến trước mặt chàng trai kia, vung quyền đánh một cú thật mạnh.
 
“Hôm nay ông đây sẽ dạy cho cái miệng chó này của mày nói như thế nào mới là tiếng người."
 
Trình Ngộ thư thả nhìn về phía bên kia, quả nhiên.
 
Đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn qua, cảm thấy người đứng ở trạm xe buýt đối diện dường như có hơi quen mắt.
 
"Nhĩ Tư?"
 
Trình Ngộ gọi người đối diện một tiếng, thấy cả người Nhĩ Tư lung lay, nhìn về phía này.
 
Đường cái rất rộng, ở giữa còn cách vài cái bồn hoa, Nhĩ Tư từ nhà chờ xe chạy qua đường cái, đi qua bồn hoa, rồi đến trước mặt Trình Ngộ, nhào vào trong lòng anh, cảnh tượng tựa như một bộ phim quay chậm, Trình Ngộ dường như nhìn thấy hình ảnh tim mình bị ngắm bắn.
 
"Lạnh quá Trình Ngộ."
 
Nhĩ Tư chôn mặt trong quần áo của Trình Ngộ, tay nhét vào trong túi. Trình Ngộ cảm thấy hình như hôm nay Nhĩ Tư có chút nhiệt tình hơn bình thường.
 
"Em uống rượu?"
 
Một tay Trình Ngộ ôm lấy Nhĩ Tư chặt chẽ, một tay nhéo cằm Nhĩ Tư nâng mặt cô lên, gương mặt đỏ bừng, trong ánh mắt ngập nước.
 
"Chỉ uống có một ly."
 
Trình Ngộ có hơi tức giận, tửu lượng Nhĩ Tư quá kém, khi say thần trí không rõ còn dính người, còn dám một mình uống rượu bên ngoài sau đó chạy đến nơi hẻo lánh như thế này sao?
 
"Sao em lại ở chỗ này?" Trình Ngộ hỏi Nhĩ Tư.
 
"Hôm nay chi nhánh tổ chức liên hoan, tôi chỉ là một thực tập sinh còn muốn kéo tôi theo, tôi cũng đã nói không uống rượu nhưng không cách nào tránh khỏi việc nhất định phải kính lãnh đạo một chén rượu đúng không. Sau đó tôi giả bộ nhận điện thoại nói trong nhà có việc gấp phải đi, ra cửa gặp được chị gái đưa tôi tới, tôi vẫn nhớ rõ ở cái trạm kia có một chuyến xe có thể về nhà, vừa vặn nhìn thấy xe tới đã nhanh chóng chạy lên sợ cái chị kia lại muốn tôi ở lại, kết quả là đã ngồi sai xe hay sao ấy."
 
Nhĩ Tư còn rất uất ức, ai biết mỗi lần chuyến xe kia dừng trạm lại có khoảng cách dài như thế, cứ thế kéo dài đến chỗ này mới dừng.
 
"Không gặp được tôi em định trở về như thế nào?"
 
"Tôi mới vừa mới bấm bấm nha, nhưng lại không bấm được..."
 
"Vì sao lại không gọi điện thoại cho tôi?"
 
"Không cần phải phiền toái cậu nha..."
 
Trình Ngộ tức chết rồi. Thật hay cho một cái không cần phải phiền toái đâu. Trình Ngộ vừa định mở miệng, Nhĩ Tư bật cười,
 
"Dù sao không phải bây giờ cũng gặp được cậu rồi sao."
 
Trình Ngộ cúi đầu, trong ánh mắt sáng lấp lánh của Nhĩ Tư, anh thấy được ảnh ngược của khuôn mặt mình. Trình Ngộ duỗi tay bóp chặt hai bên mặt của Nhĩ Tư, miệng Nhĩ Tư bị ép chu lên, Trình Ngộ cúi đầu hung hăng hôn xuống, hiện tại chỉ muốn đem Nhĩ Tư nhào nặn rồi cất vào trong thân thể của chính mình, còn cắn khóe miệng Nhĩ Tư một cái cho hả giận.
 
"A... Trình Ngộ cậu là chó nhỏ, đau chết tôi."
 
Trình Ngộ thả miệng cô ra,
 
Mà cuối cùng Nhĩ Tư cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết từng trận từng trận vang lên từ nơi cách đó không xa, quay đầu nhìn tới.
 
"Bên kia đang làm gì đấy?"
 
Nhĩ Tư hỏi Trình Ngộ.
 
"Tôi từng nói với em rồi, Lý Dương, tên ngốc kia quẹt phải xe của cậu ta."
 
Nhĩ Tư nhìn thấy trên mặt đất có vài người đang gục, mà Lý Dương đang chuyên chú vào một người, từng quyền rất tàn nhẫn. Nhĩ Tư cảm thấy hắn ta có chút quen mắt, cô gái ở bên người hắn ta cũng có chút quen mắt.
 
Trình Ngộ thấy Nhĩ Tư vẫn luôn nhìn về phía bên kia, bèn ôm Nhĩ Tư đi qua đó.
 
"Đi, đi xem anh Dương của em."
 
Chờ Nhĩ Tư đến gần, Lý Dương mới ngừng tay ném người xuống đất, đứng dậy chào hỏi với Nhĩ Tư.
 
"Ôi, đây là Nhĩ Tư đúng không?"
 
Lý Dương cười hỏi Trình Ngộ, vô lại, cùng với dáng vẻ hung ác lúc nãy hoàn toàn không giống nhau.
 
Nhĩ Tư ngoan ngoãn gọi một tiếng ‘anh Dương’, nhìn xuống người đang nằm trên mặt đất rên rỉ đau đớn: ???
 
"Vương Thần Vũ?"
 
Cô gái đang đỡ chàng trai kia dậy khóc rối tinh rối mù bỗng ngẩng đầu thấy Nhĩ Tư, đột nhiên thét chói tai.
 
"Nhĩ Tư!! Nhĩ Tư!"
 
Cô gái kia lại nhìn nhìn Trình Ngộ cùng Lý Dương, khóc dữ dội hơn.
 
"Nhĩ Tư, cô cứu Vương Thần Vũ đi, anh ấy sắp bị đánh chết rồi."
 
Trình Ngộ nhíu mày, nắm chặt lấy tay của Nhĩ Tư, cúi đầu hỏi Nhĩ Tư.
 
"Em quen à?"
 
Vương Thần Vũ chính là người mà Nhĩ Tư từng quen năm học cấp ba kia.
 
Hai người không qua lại lâu, Nhĩ Tư vẫn luôn không thèm để bụng, sau này Vương Thần Vũ lại cùng nữ sinh đang khóc lóc bây giờ cặp với nhau. đối với loại hành động này Nhĩ Tư cũng không có phản ứng gì quá lớn. Nhưng sau đó Vương Thần Vũ lại thường xuyên quấy rầy Nhĩ Tư, Nhĩ Tư có thể không để ý tới thì sẽ không để ý tới. Sau đó có một ngày Nhĩ Tư phát hiện mình bị Vương Thần Vũ đơn phương hủy kết bạn, còn từ chỗ bạn bè nhìn thấy Vương Thần Vũ nói trong vòng bạn bè rằng đã xóa một vài người vì không chịu được quấy rầy, phải khiến bạn gái an tâm, nhân tiện thổ lộ một vạn chữ. Nhĩ Tư thật sự rất tức giận, loại hành vi ngấm ngầm hại người này thật sự làm Nhĩ Tư cảm thấy vừa ghê tởm lại vừa buồn cười.
 
Nhĩ Tư không nghĩ tới việc sẽ gặp lại Vương Thần Vũ theo cách này, một chút cô cũng chẳng muốn nghĩ.
 
"Không quen biết."
 
Nhĩ Tư quay đầu lại, nhích sát lại gần vào trong ngực Trình Ngộ.
 
Vương Thần Vũ  vẫn còn nằm trên mặt đất rên rỉ, cô gái kia lại càng khóc đến khàn cả giọng, hai âm thanh của cả nam lẫn nữ hợp xướng lại chẳng khác gì âm điệu kích thích thần kinh Nhĩ Tư hôn mê.
 
Lý Dương lại hung hăng đạp hai chân Vương Thần Vũ một cái, tiếng rên rỉ của Vương Thần Vũ yếu hẳn.
 
"Tha cậu ta đi Trình Ngộ."
 
"Bỏ đi."
 
Nhĩ Tư vẫn không thể nào nhìn được.
 
Trình Ngộ nhìn chằm chằm Nhĩ Tư trong chốc lát, quay đầu nói với Lý Dương.
 
"Quên đi, tha cho tên ngu này đi đừng đánh cho tàn phế."
 
Sau đó xoay người đưa Nhĩ Tư đi.
 
Lần đầu tiên Nhĩ Tư mở miệng cầu xin anh, không đáp ứng không được, nhưng cô lại vì thằng con trai khác cầu xin anh, Trình Ngộ ngẫm lại vẫn là có chút tức giận.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui