Phần 9-12
09.
Kiếp trước, tôi cho rằng Ngụy Phong Châu chính là kiểu người kiêu ngạo lại lạnh lùng, đối với ai cũng cũng như vậy, luôn đem cảm xúc của mình giấu đi không chịu biểu hiện ra ngoài.
Người khác có thể theo đuổi hắn vài ngày là nản lòng, nhưng tôi là thật lòng thích hắn, đương nhiên là không giống nhau.
Tôi luôn tin rằng, chỉ cần tôi cố gắng thêm một chút, mặt dày một chút, hắn nhất định sẽ phát hiện ra mặt tốt của tôi, bởi vì Thẩm Yên Thụ tôi cũng xinh xắn, có học thức. Tôi xứng đáng được yêu, càng xứng đáng được hắn yêu.
Lúc thi đại học, tôi chỉ đậu vào một trường đại học bình thường. Sau khi ba mẹ ly hôn định cư ở các quốc gia khác nhau, mỗi tháng họ đều gửi vào thẻ của tôi rất nhiều phí sinh hoạt, nhưng không yên lòng về tôi, mỗi ngày thúc giục tôi nộp đơn xin ra nước ngoài du học.
Tôi lại vì muốn được ở cùng một thành phố với Nguỵ Phong Châu đã vui mừng hớn hở đăng kí trường đại học bình thường kia.
Lại nói tiếp kiếp trước chuyện chúng tôi kết hôn có chút li kỳ
Năm thứ ba đại học, bởi vì Ngụy Phong Châu từ nhỏ đến lớn đều không tiếp xúc với cô gái nào, gia đình hắn sắp xếp cho hắn đi xem mắt từ rất sớm.
Hắn vẫn luôn chán ghét bị bố mình khống chế, nhưng mẹ hắn lại dùng khổ nhục kế ép buộc hắn đi vào khuôn khổ.
Vì thế tôi xung phong nhận việc giả mạo bạn gái của anh ta, như vậy hắn ta có thể lấy tôi làm lý do trốn tránh xem mắt, sống cuộc sống mà hắn muốn.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nét mặt cảm động của Ngụy Phong Châu. Ngoài dự đoán của tôi, hắn lại cười khẽ một tiếng đồng ý, giống như mong còn không được.
Sau đó chúng tôi phát triển rất nhanh, tôi kinh ngạc, hóa ra hắn đối với bạn gái lại tỉ mỉ vài dịu dàng như thế, tuy rằng vẫn thường xuyên lạnh mặt, nhưng thật ra mọi chuyện đều sẽ hỏi ý của tôi.
Vài tháng sau, hắn giới thiệu tôi với gia đình như đã hẹn.
Điều kỳ lạ là bố mẹ hắn lại là bạn tốt của bố tôi khi còn đi học ở trong nước. Vừa trò chuyện tôi mới phát hiện, mình và Ngụy Phong Châu, lúc còn rất nhỏ cũng đã gặp nhau, chỉ có điều sau khi lớn lên cả 2 đều quên mất.
Cha mẹ hắn vô cùng thích tôi, thậm chí còn thích hơn cô gái vốn muốn sắp xếp cho hắn xem mắt.
Khi đó tôi một lòng đắm chìm trong niềm vui bất ngờ mà vận mệnh mang lại cho tôi, mà không nghĩ đến, Ngụy Phong Châu là kiểu người vô cùng chán ghét bị quản chế và can thiệp như vậy, sau khi cha mẹ hắn biểu hiện sự yêu thích đối với tôi, có lẽ tâm lý phản nghịch đã khiến hắn ghét luôn cả tôi rồi.
Cho đến khi tôi mang thai thì người thứ ba xuất hiện, lúc đó mới giáng tôi một cái tát.
Thì ra chuyện tàn nhẫn nhất, không phải cả đời không thể đạt được mong muốn, mà là vận mệnh sau khi cho bạn thứ tốt đẹp nhất, lại bất ngờ lấy đi mọi thứ lúc bạn không đề phòng.
Giống như Thượng Đế nhẹ nhàng nói một câu "Không đúng, sai rồi".
Nhưng như vậy cũng quá đủ để làm cho thế giới của tôi sụp đổ.
Tôi tưởng hắn là Giang Trực Thụ, còn tôi là Viên Tương Cầm.
Sau đó mới phát hiện, hắn đúng là Giang Trực Thụ, nhưng Viên Tương Cầm là một người khác, còn tôi chỉ là một nữ phụ qua đường, dùng để làm cho câu chuyện vòng vèo thêm một chút, không ảnh hưởng đến happy ending của nhân vật chính.
Nhưng cái mà bọn họ gọi là vòng vèo đó, lại là cả một đời của tôi, cùng một mạng của con tôi.
Những ký ức này thường hành hạ tôi trong giấc ngủ, mỗi buổi sáng tỉnh lại, gối đầu đều ướt đẫm một mảnh.
Tôi buộc bản thân phải suy nghĩ về tương lai tươi sáng của cuộc đời kiếp này và ngừng tập trung vào kiếp trước.
Không ai có thể hủy hoại cuộc đời mới của tôi. Cho dù là Nguỵ Phong Châu cũng không thể.
10.
Tôi vẫn hoài nghi, trường trung học phổ thông chúng tôi sở dĩ chỉ có thể xếp thứ hai trong thành phố, nhiều lần thất bại, luôn xếp sau trường trung học phổ thông huyện bên cạnh là bởi vì trong trường học quanh năm suốt tháng lâu lâu lại tổ chức các loại hoạt động kỳ quái, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất học tập của các bạn học sinh
Lãnh đạo trường không lẽ lại thật sự cho rằng đại đa số học sinh đều là thiên tài cà lơ phất phơ cũng có thể thoải mái thi lên đại học đấy chứ?
Cả ngày thi đấu này, hoạt động kia, loại người bình thường không có thiên phú như tôi lấy đâu ra thời gian làm đề đây!
Đương nhiên, Hạ Ngôn và Ngụy Phong Châu là loại não có dung lượng khác với người thường, không ở phạm vi thảo luận.
Tôi vì tương lai của trường thở dài một tiếng, len lén dựng sách giáo khoa lên chắn tầm mắt của chủ nhiệm lớp, núp phía sau sách múa bút thành văn làm đề toán - môn yếu kém nhất của mình.
"Triển lãm phong cách quốc gia mỗi năm một lần của trường chúng ta sắp đến rồi, các lớp..." Thầy chủ nhiệm dưng nói ném phấn lên bàn tôi, hắng giọng, "Khụ... Thẩm Yên Thụ, bây giờ không phải giờ làm bài tập, tiết này là tiết họp lớp!"
Tôi tràn đầy oán niệm đặt bút xuống, giận dỗi hai tay chống cằm, nghe Long Não tiếp tục nói những lời vô nghĩa kia.
"Tuần sau là cuộc thi thời trang thế giới, các lớp đều phải tích cực tham dự, lớp chúng ta rất may mắn, rút được chính là Trung Quốc..."
"Nghe đi, tôi thấy rất hứng thú." Hạ Ngôn dùng cánh tay huých tôi một cái.
Tôi che khuỷu tay bị gõ vào, tức giận trợn trắng mắt, "Cậu cảm thấy hứng thú cậu nghe đi, liên quan gì đến tôi chứ..."
Đời trước lúc còn học ban khoa học tự nhiên, tôi đã trải nhiệm rồi, cái gọi là "thời trang thế giới" hoá ra chỉ là các lớp cosplay và thêm tự chế biến đồ ăn vặt tạo thành một con phố.
Lúc ấy tôi còn nhỏ, hưng phấn mặc kimono lẻn đến các lớp chực ăn chực uống, còn bắt được cơ hội vừa dỗ vừa lừa Ngụy Phong Châu ăn sushi tôi tự tay làm, làm hại hắn viêm dạ dày phải đến bệnh viện truyền nước biển ba ngày...
Và bây giờ chị đây không còn là con nít, chị chỉ muốn học tập thôi
"Mỗi bạn học đều có công việc của mình ha, làm áp phích, chuẩn bị đồ ăn đặc sắc, còn có cái kia...cái kia... cái kia...., còn muốn bầu hai bạn học lên biểu diễn triển lãm trang phục dân tộc nữa!"
Tôi nhanh chóng cúi đầu, kinh nghiệm đẫm máu, loại thời điểm bắt cu li này ngàn vạn lần không thể nhìn vào ánh mắt của chủ nhiệm được.
"Thẩm Yên Thụ, chẳng phải lúc trước em làm bánh ngọt cho mọi người ăn sao? Em sẽ nhận việc chuẩn bị bánh nhé?"
Trong lớp vang lên tiếng cười thưa thớt. Kiếp trước tôi từng làm bánh ngọt, vốn tự tay muốn tặng cho Ngụy Phong Châu làm quà sinh nhật, nhưng người ta chỉ liếc mắt một cái, liền lấy lý do mình không ăn được đường sữa từ chối, còn giả vờ ái ngại.
Tôi đang đau khổ nắm tay gõ huyệt Thái Dương của mình thì Hạ Ngôn bên cạnh lại cầm tay tôi giơ lên --
"Thầy ơi, Thẩm Yên Thụ nói muốn cùng em biểu diễ thi trang phục kia ạ"
??????????
Nếu tôi nói những lời này, tôi lập tức cắt đầu cậu ta cho xem!
Hạ Ngôn hai mắt không chớp nhìn thầy giáo, khóe miệng ác ý nhếch lên, con ngươi màu nâu nhạt hiện ra chút vui sướng khi người gặp họa.
"Thầy, ha ha, em không có..." Tôi cũng cười haha xua tay như lấy lòng, "Vừa rồi thầy định cho em nấu cơm mà?"
Thầy khoát tay, "Được rồi được rồi, vừa lúc cũng lười chọn, Thẩm Yên Thụ, em có thể làm cả 2 đúng không? Ừ, tốt tốt. Tiếp theo chúng ta chọn người làm áp phích..."
?????????
Long não cứ thế đổ việc lên đầu tôi......
"Phấn khích không?" Hạ Ngôn hỏi tôi.
"Tôi có thể giả chết cho xong chuyện không? Bây giờ gánh luôn 2 việc, cậu trông tôi giống phấn khích không?" Tôi cúi mặt lạnh lùng quét mắt nhìn cậu ta.
Bạn đã gửi
Hạ Ngôn thu lại bộ mặt hứng khởi, cố ý hạ giọng trêu chọc tôi: "Có cơ hội cùng tôi biểu diễn, cậu sẽ bị nữ sinh toàn trường ghen tị chết mất."
Tôi co rút khóe miệng, nghẹn họng không thể nói lên lời.
Buổi chiều hôm đó, tôi đang xắn ống tay áo nướng xiên nướng đã bị Hạ Ngôn bắt đến hậu trường chờ lên sân khấu.
Bị một đám người mẫu các lớp mặc trang phục kỳ lạ vây quanh, tôi ủ rũ ngồi xổm trên mặt đất, đang lo lắng cho vận mệnh của mấy xiên thịt truyền thống Trung Hoa mà mình tỉ mỉ ướp muối - thịt dê nướng.
"Năm phút ba mươi giây rồi, còn không lật thêm sẽ cháy khét mất, nướng lửa nhỏ thì không ngon miệng, không biết bọn họ có thể làm nổi không..."
"Cậu ngồi xổm than thở cái gì vậy? "Hạ Ngôn thuận tay gõ đầu tôi.
Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo phi ngư màu đen, bên hông buộc chặt, vẽ ra thân hình thon dài cao ngất, mái tóc màu nâu sẫm, đôi mắt giống như có thể dìm chết người ta, đang híp lại cong cong như của hồ ly.
"Vì sao ủy viên văn nghệ cho cậu thuê quần áo tinh xảo hoành tráng như vậy, mà thuê cho tôi lại..." Tôi buồn bực giơ tay áo lên, áo khoác trắng trang điểm trên người có vẻ đơn sơ, rộng rãi, làm hại tôi ở sau lưng đeo năm cái kẹp đuôi én cỡ lớn.
"Kinh phí trong lớp không đủ, thông cảm cho người ta một chút. "Cậu ta bật cười đắc ý.
"Nhưng mà, quần áo cậu mặc của Cẩm Y Vệ đó," tôi nghiêng đầu, "Cẩm Y Vệ chính là thái giám của Đông xưởng phải không?"
"Trách không được lịch sử của cậu vẫn không lên được chín mươi... "Hạ Ngôn bất đắc dĩ," Cẩm Y Vệ là..."
"Hạ công công, thái giám đi WC như nào ạ?"
"...... Thẩm Yên Thụ, cậu câm miệng cho tôi."
11.
Đến khi chúng tôi trình diễn, dưới đài không phụ sự mong đợi, mọi người thét gào chói tai.
Nhưng tôi cũng tự hiểu, tiếng trầm trồ khen ngợi đều là dành cho Hạ Ngôn, tôi đi theo phía sau hắn rụt tay rụt chân, trông như là nha hoàn hầu hạ đại thiếu gia.
"Hạ công công, tiểu nhân có thể trở về thay quần áo rồi chứ?"
Sau khi xuống khán đài mọi người muốn cùng Hạ Ngôn chụp ảnh,nữ sinh cũng tầng tầng vây quanh chính giữa, tôi bị chen đến bảy mặn tám chay, thiếu chút nữa đem cơm trưa cũng nôn ra.
"Đừng vội đi." Cậu ta vươn một tay, cười híp mắt kéo tôi trở về."Bạn học kia ơi, phiền cậu giúp chúng tôi chụp một tấm trước nhé."
"Không thành vấn đề..." Tách -- đèn flash lóe lên, tôi theo phản xạ nhắm mắt lại.
"Không tệ!" Hạ Ngôn nhận lấy ảnh chụp vuốt cằm.
"Chỗ nào không tệ?!"
Trong ảnh nụ cười của cậu ta sáng lạn, tuấn lãng như ngọc.
Mà dưới sự khống chế của Hạ Ngôn, vẻ mặt tôi lại dữ tợn, hai mắt trắng bệch......
"...... Mau đưa cho tôi! "Tôi dùng sức giật tấm ảnh nhưng lại bổ nhào vào khoảng không.
"Tấm ảnh này bổn thiếu gia cất giữ." Hạ Ngôn vóc dáng một mét tám bảy, lại giơ cao tay, tôi dùng sức nhảy ngảy vài cái, ngay cả cạnh ảnh chụp cũng sờ không tới.
"Thẩm Yên Thụ, em chạy đi đâu? Mau tới đây, xiên nướng đều bán hết rồi..."
Xa xa nhìn thấy chủ nhiệm lớp cùng đám người bên kia chống nạnh.
Tôi xách váy chạy tới bên quầy hàng, tiếp tục xắn tay áo lên nướng thịt dê.
Tôi nướng một miếng thịt dày, nướng đến hai mặt giòn tan bốc dầu, rắc lên bột cay độc nhất vô nhị của tôi......
"Cho một xâu, cám ơn."
Tôi thò một tay." Năm đồng."
"Đắt vậy sao?"
"Đắt chỗ nào, cậu phải nhìn xem miếng thịt dê này to đến mức nào chứ." Tôi không kiên
nhẫn ngẩng đầu.
Ngụy Phong Châu?
Khóe miệng giật giật không tự nhiên.
Hắn thản nhiên nhìn tôi, "Được rồi, cho tôi thêm chút ớt."
Tôi dùng sức bóp bình ớt, lần này không cho cậu ta ăn đến mức nhập bệnh viện tôi không mang họ Thẩm...
"Cậu cho nhiều ớt quá rồi! Bỏ đi, tôi không muốn cay nữa, lấy cho tôi một xiên khác."
Không hổ là nam nhân tâm cơ âm trầm. Tôilườm hắn một cái, xiên không bán được đành phải để lại cho Hạ Ngôn ăn vậy.
"Của cậu đây."
"Với không tới thì nhích người cao một chút" Hắn hai tay đút túi, cách một quầy hàng thấp mắt nhìn tôi.
"..." Tôi cố gắng vươn dài cánh tay, tên này sao không đưa tay tới lấy? Còn thiếu chút nữa......
"Pực... "Là tiếng kẹp đuôi én sau lưng bung ra.
Áo váy quá rộng mất đi kẹp sau lưng, cổ áo trong nháy mắt tụt xuống.
Ngực chợt lạnh, cánh tay vươn ra của tôi cứng đờ.
Ánh mắt Ngụy Phong Châu nhìn thẳng vào ngực tôi.
"Nhìn cái gì mà nhìn, đồ lưu manh thối!" Tôi phẫn nộ ném xiên thịt dê lên người hắn, lúc này hắn mới như tỉnh mộng, vội vàng cởi áo khoác đồng phục trên người ra cho tôi.
Tôi che cổ áo, tự mình len lén xem qua một cái, may mà bên trong tôi mặc bra, không bị lộ. Nhưng vết sẹo khó coi trên ngực lại bị hắn nhìn thấy...
Tôi mím môi dưới, có chút lo lắng hắn sẽ nói ra lời cười nhạo gì đó, lại làm cho tôi thấy tự ti.
"Cậu.... Cậu khi còn bé có phải học nhà trẻ Sùng Minh không?"
"Hả? Đúng...... Hình như là vậy, có việc gì không?"
"Hồi nhỏ có phải cậu từng cứu một cậu bé... cao như vậy, lúc ấy cậu thắt hai bím tóc dây buộc tóc khác màu?"
Lần đầu tiên Ngụy Phong Châu kích động nói ra một tràng dài những lời như vậy, thậm chí còn không ngừng khoa tay múa chân với tôi.
Cứu một cậu bé...
Hình như là có chuyện như vậy, lúc ấy một cậu bé tay với lấy cốc nước nóng thầy giáo đặt trên nắp đàn dương cầm, cái cốc nghiêng một cái,lúc thấy nước sắp rơi vào mặt cậu bé, tôi lập tức đẩy nó một cái, ly nước sôi giội vào trước ngực tôi, để lại một vết sẹo khó coi.
Kiếp trước bởi vì vết sẹo này, tôi chưa bao giờ dám mặc quần áo có cổ qúa rộng.
Lúc ấy bởi vì chuyện này tôi khóc không biết bao nhiêu lần, vuốt vết sẹo kia thầm nghĩ không bao giờ làm người tốt việc tốt nữa...
"Chẳng lẽ cậu là... cậu bé đó sao?"
"Là tôi"
Mặt hắn hớn hở hiếm thấy. "Lúc ấy cậu đi bệnh viện xong thì chuyển trường, tôi chưa từng gặp lại cậu... Hóa ra là cậu. Tôi lại không thể nhận ra."
Ồ, cậu chẳng những không nhận ra, sau đó còn vô nhân đạo làm lơ ân nhân cứu mạng của mình. Tôi nghĩ trong lòng.
"Dọn quán rồi, hôm nay không bán nữa."
Hạ Ngôn không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh tôi, còn không thay đồ, xem ra cậu ấy rất hài lòng với set quần áo mang đến cho cậu ấy vận đào hoa.
Ngụy Phong Châu hình như còn muốn nói cái gì đó, há miệng, cuối cùng vẫn là ghét bỏ liếc nhìn Hạ Ngôn một cái, gặm thịt dê nướng rời đi.
"Hai người đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy. " Hạ ngôn lơ đãng hỏi. "Cậu là đầy tớ của tôi, bổn thiếu gia làm sao có thể không quan tâm được?"
"Thiếu gia, ngài nhân hãy nếm thử xiên thị dê nướng cay mà Tiểu Thụ đã cất công để phần đi ạ --" Tôi vẻ mặt nịnh nọt đem xiên thịt dê xiên đầy ớt kia giơ lên bên miệng cậu ta, Hạ Ngôn lộ ra vẻ mặt hài lòng, đắc ý cắn một miếng.
12.
Câu đó nói thế nào nhỉ?
Người có chí, sự lại thành, đập nồi dìm thuyền, bách nhị Tần Quan cuối cùng thuộc về Sở.
Giáo viên chủ nhiệm mỗi tuần đều đọc diễn cảm những lời này bằng chất đọc địa phương đặc sệt một lần.
Lúc lớp mười hai vừa mới bắt đầu, tôi cũng viết những lời này ở trên bìa mỗi một cuốn sách, còn bị Hạ Ngôn không kiêng nể gì cười nhạo.
"Bộ dáng ngây ngốc cố gắng của cậu thật sự đáng yêu lắm." Trong giọng nói của cậu ta tràn ngập giọng điệu cười nhạo tôi.
Tôi ngốc à? Hừ, tên này thì biết cái gì, cố gắng học tập mới là đáng quý.
Tôi dồn hết sức lực kiếp tước kiếp này vào năm học vì không muốn tiếc nuối, tôi nhìn chằm chằm vào bạn học có thành tích xuất sắc trong lớp, chỉ cần bọn họ có một người không rời khỏi chỗ ngồi, tôi sẽ kiên quyết không nghỉ ngơi.
Nhà ăn, nhà vệ sinh, phòng học, trên đường đi về tôi đều lẩm bẩm học thuộc lòng chính trị.
Ngày thi đại học kết thúc, thân thể tôi mới thả lỏng.
Hạ Ngôn và Ngụy Phong Châu không ngoài dự đoán tuyển thẳng vào đại học P, vẫn là kết quả của việc giáo viên tuyển sinh bỏ ra một số tiền lớn cướp người.
Mà tôi cũng như ý nguyện, đỗ một trường đại học trọng điểm ở thành phố P, tuy rằng kém cỏi hơn đại học P, nhưng cũng đã làm cho tôi đời trước theo không kịp.
Mới khai giảng một tuần, chúng tôi đang tiến hành huấn luyện quân sự hừng hực khí thế.
Trời rất nắng, đường nhựa rất nóng, mỗi ngày vất vả kiên trì đến khi giải tán, tôi đều uống một ly trà sữa đá lớn.
Hôm nay khi tôi đang điên cuồng hút vào, thoáng nhìn bên cạnh có một bóng dáng quen thuộc.
Tim tôi ngừng đập, sợ tới mức thiếu chút nữa không thở nổi.
Tôi sẽ không lại xuyên qua kiếp trước chứ? Làm sao lên đại học còn có thể nhìn thấy Ngụy Phong Châu thế này?
"Thẩm Yên Thụ, tôi muốn nói chuyện với cậu."
Tôi cắn ống hút còn chưa kịp trả lời, hắn đã quay đầu bỏ đi, giống như chắc chắn tôi sẽ hấp tấp đi theo phía sau.
Đúng là thế thật, tôi đuổi theo hắn, không vì cái gì khác, chỉ muốn biết hắn lãnh đạm như vậy, đột nhiên tới tìm tôi là có chuyện gì.
Hắn dẫn tôi đến một quán cà phê, còn giúp tôi gọi món tráng miệng.
Tôi cúi đầu nhìn, là pho mát dâu tây tôi không thích ăn nhất.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì? Tôi còn nhiều việc, lát nữa còn phải huấn luyện muộn."
Ngụy Phong Châu cúi đầu uống cà phê của hắn, một lúc lâu mới buông chén xuống, ánh mắt có chút ấm áp lại có chút mơ hồ, giống như là một con cún đang cầu xin người.
"Vết thương của cậu để lại sẹo lớn như vậy, tôi rất áy náy..."
"Vết thương nào?" Tôi sửng sốt, bỗng nhớ tới hắn nói chính là lần bị phỏng ở nhà trẻ.
"Không có việc gì, dù sao tôi cũng không thích mặc áo hở ngực."
Kiếp trước bởi vì thầm mến hắn, tôi hạ quyết tâm xăm hình lên trên vết sẹo, chính là vì một ngày nào đó tôi theo đuổi được hắn, lúc hắn nhìn thấy sẽ không ghê tởm.
Đời này tôi đối với vết sẹo đó đã không thấy quan trọng nữa, coi như nó chính là một bộ phận trên thân thể của mình, không hề quan tâm người khác có thấy ghê hay không.
Mà chuyện hoang đường chính là, Ngụy Phong Châu vì nó nhận ra tôi giúp hắn lúc nhỏ còn bé, thái độ với tôi khác với trước kia nhiều.
"Vậy sao được? Cậu là con gái, ngoài miệng nói không quan tâm, trong lòng nhất định không dễ chịu gì."
Tôi không hé răng, dùng nĩa nhỏ cạo miếng bánh ngọt không thích ăn kia.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."
Hắn mới nói gì đó? Tôi kinh ngạc ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi hắn.
"Tôi nói, Thẩm Yên Thụ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu. Để bồi thường cho cậu, chúng ta hẹn hò đi."
Ngụy Phong Châu nói câu đó xong nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt kiên định như là chỉ cần tôi gật đầu một cái, hắn sẽ đem hạnh phúc nửa đời sau dâng lên cho tôi.
Nếu như là kiếp trước tôi may mắn nghe được những lời này, nhất định cảm động đến chết đi sống lại, hận không thế gả ngay cho hắn. Nhưng giờ phút này tôi lại như ngồi trên đống lửa.
Để đền bù cho tôi nên muốn hẹn hò với tôi?
Tên này từ nhỏ đã dựa vào một khuôn mặt đẹp trai cùng trí óc hơn người mà sống thuận buồm xuôi gió, chắc thế nên hắn mới có tự tin nói ra những lời này mà không bị nữ sinh đánh cho mấy phát?
Nhưng tôi đã bị sự tuyệt tình của hắn rèn luyện đến đao thương bất nhập, tôi không bao giờ muốn ở chung với người có vấn đề về đạo đức thêm một phút một giây nào nữa.
Cho nên đời này, ngài vẫn là đổi người gánh lấy tai ương đi, Thẩm Yên Thụ tôi xin phép nhường sự may mắn này cho người khác.
Bình tĩnh lại, tôi giả bộ khó xử mở miệng: "Ngụy Phong Châu, cậu là người tốt, nhưng tôi rất tiếc, tôi đã có người trong lòng rồi."
Nụ cười trên môi hắn cứng đờ.
"Là ai?
"Cậu ấy cũng không có ưu điểm gì... Chỉ là lớn lên đẹp trai hơn cậu, tính cách tốt hơn cậu, chỉ số thông minh cao hơn cậu..."
Mặt Ngụy Phong Châu theo từng câu nói của tôi dần dần đen xuống, tôi cũng không xác định rốt cuộc câu nào là câu tốt nhất có thể chọc giận hắn.
"Là ai? Tôi biết không?"
Chỉ chờ những lời này thôi.
Tôi cười híp mắt nhìn hắn, nói ra cái tên trí mạng:
"Cậu biết chứ! Chính là Hạ Ngôn lớp chúng tôi!"
Thật xin lỗi đồng chí Hạ Ngôn, xin cậu hiểu cho, thời khắc mấu chốt anh em tốt chính là dùng để bán đứng.
Khóe miệng Ngụy Phong Châu rốt cục không phụ sự mong đợi của tôi run lên. Tôi đoán không sai, là hai người ưu tú, trong lòng hắn vẫn luôn ngầm so tài với Hạ Ngôn, tựa như hai cô gái trời sinh tố chất như nhau, lúc nhìn thấy đối phương tuy ngoài miệng không nói, trong lòng cũng sẽ len lén xác nhận ai đẹp hơn một chút.
"Ánh mắt cậu không giống với trước kia." Hắn cười tự giễu sau đó lại bình tĩnh nói." Hai người đã ở bên nhau chưa? Hay là cậu thầm mến cậu ta?"
"Ờ...chúng tôi còn chưa ở bên nhau"
"Ồ, là như vậy sao."
Ngụy Phong Châu nâng mắt, giọng nói vẫn thản nhiên: "Vậy được rồi, Thẩm Yên Thụ, chúng ta chờ xem, là cậu đuổi theo cậu ta nhanh, hay là tôi đuổi theo cậu nhanh.”
Ngụy Phong Châu mà cũng có thể nói ra những lời như vậy?
Da đầu ta còn đang tê dại, thì hắn cũng đã đứng lên, "Tạm biệt, Thẩm Yên Thụ, bạn cùng phòng của cậu đã cho ta số điện thoại di động mới của cậu, lần sau hy vọng có thể có cơ hội cùng cậu đi xem ”Liên minh báo thù”