Phần 13-16
13.
"Cho nên hắn hẹn cậu đi xem phim, cậu đồng ý ngay sao?" Hai mắt Hạ Ngôn híp lại.
“Này, cậu nói nhỏ một chút...'' Tôi vội vàng che miệng cậu ta. "Tôi chưa kịp cự tuyệt hắn ta đã đi rồi, nếu thật sự hẹn thì tôi sẽ cho hắn leo cây không phải là được rồi sao."
Chính tôi cũng ngạc nhiên khi biết tên khó chịu này vẫn là bạn cùng bàn với tôi khi vào đại học. Theo như cậu ta nói thì là do ngưỡng mộ một thầy giáo siêu giỏi của học viện chúng tôi, cho nên mới đến trường để học môn này, cứ cách năm ba ngày lại đến lớp nghe giảng.
Về phần tại sao ngồi ở bên cạnh tôi, là bởi vì mỗi lần tôi đến phòng học, thì chỉ có ghế bên cạnh Hạ Ngôn còn trống. Lúc ấy tôi tò mò hỏi cậu ấy, vì sao là một người sinh viên luật đại học P lại muốn tới dự thính khoa báo chí, con ngươi đen trắng của hắn đảo đảo nói mình muốn nghiên cứu luật báo chí.
"Vậy nếu cậu ta đến trường chặn cậu thì sao?"
"Chắc là không đến mức đó đâu......"
"Hầy xem ra tôi chỉ có thể hi sinh một chút." Hạ Ngôn bi thương lắc đầu, giống như khó khăn lắm mới hạ quyết tâm. "Cũng dành thời gian của mình nhiều hơn để ở bên cậu, cùng cậu diễn tốt vở kịch này vậy!"
Thật ra ta muốn nói là không cần, Ngụy Phong Châu tới tìm tôi cũng sẽ không đi. Nhưng nhìn biểu hiện vừa tập trung vừa tự kỷ của cậu ấy, tôi giật giật khóe miệng, quyết định vẫn là nghe giảng trước, nếu như trên lớp đại học còn bị ném phấn vào đầu, đó mới thật sự là mất mặt.
Tan học, tôi cầm cặp sách lên vội vàng giục Hạ Ngôn đứng dậy nhường đường cho tôi.
"Có chuyện gì mà gấp thế? Không dẫn tôi đi tham quan trường sao?"
Tôi gãi đầu ngượng ngùng. Chuyện này nên bắt đầu từ đâu đây?
Kiếp trước theo đuổi Ngụy Phong Châu nhiệt tình phô trương nên cũng chả ai thèm để ý đến tôi, bây giờ nghĩ lại, đường đường là một cô gái xinh đẹp lại chưa được hưởng sự theo đuổi của ai, vì thế nên kiếp này mục tiêu lên đại học của tôi chính là tìm ý trung nhân yêu thương mãnh liệt một phen.
Xế chiều hôm nay hội đồng hương đón người mới đi liên hoan, tôi tỉ mỉ chuẩn bị một bộ váy phong cách mối tình đầu màu trắng, theo người bán nói 99% thẳng nam nhìn thấy sẽ mê ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó trang điểm nhẹ và làm xoăn tóc.
“Tôi vội lắm rồi. Hạ Ngôn, mau mau mau tránh ra, tôi có một bữa liên hoan..." Vẻ mặt Hạ Ngôn có chút bất mãn.
"Vậy cậu định bỏ mặc tôi một mình à?"
"Hội đồng hương của trường chúng tôi tổ chức."
Cậu cũng không phải ngốc, muốn muốn ăn thì hỏi đường đến căn tin là được..."
Hai mắt cậu ta tỏa sáng, cười hì hì bắt lấy cổ tay của tôi. "Thẩm Yên Thụ, đưa tôi cùng đi đi, tôi cũng là đồng hương mà?"
Hai mắt tôi trợn lên gần như muốn xỉu, tôi đi hội đồng hương để kiếm trai đẹp, sao có thể mang theo một người đàn ông vướng víu? Mấy anh chàng đẹp trai kia không phải sẽ tránh xa tôi sao?
"Cái này... chúng tôi liên hoan là phải đóng tiền, một người hai trăm, không cho dẫn người đi ăn không uống không..."
"Bổn thiếu gia có tiền." Cậu ta thò tay móc ví tiền ra ném lên bàn. "Ngay cả phần của cậu tôi cũng bao. Thế nào?"
Tôi khó xử chà xát lông mày, quyết định là ăn ngay nói thật: "Đại ca, xin cậu, đừng đi theo tôi mà, tôi lần này đi là muốn chọn đối tượng..."
Lời còn chưa nói xong, tôi đã biết có điềm không tốt. Khóe miệng Hạ Ngôn hiện ra một nụ cười xấu xa. "Ồ, thế tôi càng phải đi. Chọn con rể sao có thể thiếu bố vợ được!"
Tôi oán hận liếc hắn một cái, chấp nhận hiện thực xui xẻo này. Tốt nhất là hành động theo kế hoạch ban đầu, cùng lắm là không ngồi cùng hắn trong bữa tiệc, coi như không quen biết vậy.
Đến tiệm thịt nướng, tôi sửa sang lại tóc mái, làm bộ yếu đuối đẩy cửa ra nhìn chung quanh.
"Yên Thụ, ở đây!" Tiếng gọi của một trong mấy học trưởng đẹp trai. Trong lòng tôi vui vẻ, nhìn thấy bên cạnh học trưởng còn có một chỗ trống, tôi liền ra vẻ ngại ngùng đi lên định ngồi vào đó.
"Chào anh chị, xin lỗi nha, em tới chậm..."
"Không sao đâu, ở đây còn có chỗ trống...Này, bạn học, xin hỏi cậu là..." Học trưởng vẻ mặt hoang mang nhìn Hạ Ngôn giành chỗ ngồi ở bên cạnh hắn. Hạ Ngôn thì cười híp mắt chỉ chỉ tôi.
"Hihi, người này là bạn học cấp ba của em, cũng là người thành phố X, nhưng em với cậu không quen lắm, không quen lắm đâu..." Tôi cười ngượng ngồi đối diện cậu ta.
Trong quá trình nướng thịt, tôi luôn cười cười nói nói với chị đồng hương, anh chàng đẹp trai đối diện mấy lần vươn cánh tay gắp thịt ba chỉ đã nướng xong vào trong đĩa của tôi.
Mọi người ồn ào, tôi ngượng ngùng rụt rè mỉm cười lộ ra tám cái răng, đáy lòng mừng thầm, việc hôm nay có thể thành công rồi.
Học trưởng cười liền lộ ra 1 chiếc răng nanh hổ tên là Tiểu Ất, trước ở sát vách trường cấp 3, hiện tại ở đại học chúng tôi học khoa nghệ thuật, biết đàn ghi ta biết vẽ tranh, lớn hơn tôi một lớp.
Lần trước khi xin QQ nói chuyện phiếm anh ấy đã thể hiện là hứng thú rất lớn đối với tôi, lần này gặp mặt trực tiếp tôi đối với anh ấy ấn tượng cũng không tệ. Tình yêu ngọt ngào nói không chừng sắp đến lượt tôi rồi...
"Thẩm Yên Thụ, em biết uống bia không?"
"Em biết, nhưng uống không được nhiều lắm đâu..." Tôi nâng cố ừng ực uống mấy ngụm, làm ra vẻ mặt thống khổ.
"Bia đắng qua!" Thật ra lúc tôi mười tuổi đã có thể một mình làm hai ba chai bia Thanh Đảo, nói gì đến hiện tại. Ngày lễ ngày tết cha tôi về nước đều dẫn tôi diễu võ dương oai khắp nơi, đối với tửu lượng của tôi bố đặt cho thôi biệt danh là "Chiến thần".
"Không biết uống thì đừng uống." Hạ Ngôn lạnh lùng quét mắt nhìn tôi. Tôi không để ý tới hắn. Cậu ta thì biết cái gì? Tôi không giả vờ uống say, lấy đâu ra cơ hội để học trưởng đẹp trai đưa tôi về ký túc xá? Tình yêu là phải tự mình tạo ra!
Uống xong 2 ly bia lớn, tôi lập tức làm ra bộ dạng mệt mỏi, ghé vào bàn. Chị gái xinh đẹp bên cạnh cũng kịp thời giúp đỡ: "Hình như Thẩm Yên Thụ uống say rồi, làm sao bây giờ? Lát nữa tôi còn có việc khác, không thể đưa cô ấy về ký túc xá..."
Tiểu Ất học trưởng, đến lúc anh thể hiện tài năng rồi! Khuôn mặt giấu trong khuỷu tay của ta lộ ra nụ cười đắc ý.
"Để tôi đưa Thẩm Yên Thụ trở về, các anh không cần lo."
Trong phòng ăn sự yên tĩnh xấu hổ xuất hiện trong nháy mắt. Hạ Ngôn sao lại phá rối đúng lúc này?! Tôi thật sự muốn nhảy dựng lên mắng cậu ta mấy câu, nhưng lại đang đang giả bộ say, đành phải ghé vào trên bàn yên lặng cầu nguyện.
"Nhưng Yên Thụ vừa mới nói, cô ấy không thân thiết với cậu lắm."
"Cô ấy nói vậy vì còn đang giận, hai chúng tôi học cùng một lớp, anh xem, trong ví tiền của tôi còn có ảnh chụp chung của tôi và cô ấy."
"À, thật ngại quá, vậy cậu trên đường về chú ý an toàn một chút. Đến ký túc xá thì bảo cô ấy nhắn vào nhóm một tiếng, được không?"
Bức ảnh đó là lúc chụp chung ở triển lãm phong cách quốc gia lần đó... Tôi âm thầm kêu khổ, sớm biết ảnh để cậu ta lợi dụng như vậy, lúc trước nói thế nào cũng phải đoạt lại ảnh để tiêu hủy.
Trên đường về ký túc xá, tôi rút cánh tay đang khoác lên vai cậu ta ra, buồn bực thẳng người.
"Làm sao vậy? Tỉnh rượu rồi?"
"Sao cậu lại nhận đưa tôi về, đáng ghét..."
"Tức là cậu muốn Tiểu Ất đưa cậu về sao?" Hạ Ngôn gõ trán tôi.
"Tiểu Ất kia không phải người tốt, cậu đã nói không thể uống rượu, anh ta vẫn rót cho cậu. Tôi không duyệt hắn ta."
À thì ra là thế sao? Hình như cũng không phải hắn cố tình chuốc say, mà là tôi nhất định muốn uống. Tôi lè lưỡi, đáng tiếc, đối tượng yêu đương lý tưởng như vậy mà.
"Cậu thật sự thích anh ta à?"
"Cũng không hẳn...... Chỉ là tôi vẫn muốn trải nghiệm một chút cảm giác hai bên đều thật lòng yêu đương là như thế nào."
Cái loại người thích ta, ta vừa vặn cũng thích người, mà không cần chịu đựng tính toàn như nào ra sao.
"Hai người mới quen nhau vài ngày đã muốn yêu đương? Cậu biết nhân phẩm của người ta thế nào không? Nhỡ đâu sau này kết hôn bạo lực gia đình thì cậu định làm như nào?"
"Nói linh tinh gì thế, tôi có nói muốn kết hôn đâu, chẳng qua người ta muốn luyện tập một chút, muốn trải nghiệm một chút cảm giác yêu đương thời đại học cũng không được sao?"
"Thẩm Yên Thụ." Giọng của cậu ta ở sau lưng rầu rĩ vang lên. "Lấy tôi luyện tập đi."
"Cậu nói gì cơ?" Tôi há hốc mồm quay đầu nhìn Hạ Ngôn, vẻ mặt của cậu ta rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
“Tôi nói lấy tôi ra luyện tập đi, tìm đối tượng yêu đương tốt nhất là phải biết rõ nguồn gốc, không phải sao?" Hạ Ngôn nhướn mày. "Chẳng lẽ cậu lo lắng mình không xứng với tôi?"
14.
"Cậu đừng đùa tôi nữa, tôi nói thật đấy." Tôi chột dạ liếc hắn một cái.
"Tôi không trêu cậu,tôi chỉ cho cậu phương án giải quyết thôi, hai ta quan hệ tốt như vậy, chút chuyện nhỏ này tôi có thể không giúp sao được?"
"Tôi yêu cầu rất cao..."
"Nói đi."
"Tôi... hình mẫu lý tưởng của tôi..." Chẳng biết tại sao trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng Ngụy Phong Châu, tôi dùng sức lắc lắc đầu muốn đuổi hắn ra ngoài. "Đầu tiên phải thông minh hơn tôi, dáng dấp cũng phải đẹp trai, không thể trăng hoa, tốt nhất là lạnh lùng một chút..."
"Cậu thích lạnh lùng à? " Hạ Ngôn cong lên một nụ cười trong sáng." Tôi có thể giả bộ."
"Còn một yêu cầu nhỏ cuối cùng...".
"Nói!"
"Tôi thích có cơ bắp, có mông cong, cậu hơi nhỏ..."
Mặt cậu ta cứng đờ. "Tôi nhỏ?"
"Thôi không sao, cậu thật sự không cần hy sinh nhiều như vậy cho tôi dâu, tôi ở trường học tiện tay vớt một soái ca luyện tập là được, không thể chậm trễ việc cậu tìm vợ được." Tôi thành khẩn ngẩng đầu. " Thật sự, tôi tuyệt đối không thể ra tay với huynh đệ
được"
"Huynh đệ? Cậu coi tôi là huynh đệ?"
"Thì đúng mà." Tôi cố gắng hồi tưởng lại cuộc sống thời trung học, "Mỗi ngày cậu không gõ đầu tôi thì cũng phải mắng tôi mấy câu, điều này thấy thế nào cũng không giống..."
"Bây giờ mới 19 giờ nhỉ"
Hả? Tôi bị cậu ta ngắt lời, trong nháy mắt đã quên vừa rồi đang nói cái gì, chỉ buồn bực nhìn cậu ta mỉm cười lắc lắc đồng hồ trên cổ tay.
"Cùng đi xem phim nhé? Xem xong cũng chỉ hơn 21 giờ, sau đó đưa cậu về ký túc xá."
"Đi xem phim với tôi? Cậu muốn xem thì cứ nói thẳng đi...''
Hạ Ngôn giữ chặt cổ tay tôi nhẹ nhàng kéo một cái, thăm dò ý tôi, trong mắt thủy quang nặng nề, không giống với bộ dáng bình thường độc mồm độc miệng phúc hắc của cậu ấy. Tôi bị Hạ Ngôn nhìn chằm chằm đến phát sợ, không tự chủ được liền gật đầu đồng ý.
Sau khi đến rạp chiếu phim, Hạ Ngôn chọn hai tấm vé chiếu phim gần nhất, tôi cũng tự giác mua hai thùng bỏng ngô, mỗi tay ôm một cái.
Không biết do nguyên nhân gì mà rạp ở gần trường đai học, số người trong phòng chiếu phim lại ít ỏi như vậy. Cậu ấy chọn một bộ phim kinh dị, tôi nhai bỏng ngô, xem vô cùng say sưa.
"Cậu không sợ sao?"
"Không, tôi thích phim kinh dị nhất."
"... "Hạ Ngôn có chút buồn bực, đưa tay đoạt lấy một thùng bỏng ngô. Tôi theo quán tính bị kéo nhìn về bên trái, Khuôn mặt của cậu ấy ẩn hiện trong bóng tối, ánh sáng màn ảnh chiếu xuống giữa lông mày, hiện ra sườn mặt vuông như thần.
Tôi ngây người một chút mới giật mình quay đầu lại, dáng vẻ cậu ta không nói lời nào thật sự rất đẹp trai, miễn cưỡng đạt tới ngưỡng hình tượng người yêu của tôi...
Trên mặt bỗng chốc nóng lên, vừa mới thề son sắt nói coi người ta là anh em,chưa gì đã bại dưới nhan sắc rồi.
Đang lúc tâm sự nặng nề, trên màn hình đột nhiên xuất hiện con quái vật ở cự ly gần, tôi sợ tới mức không tự chủ được thét chói tai, che mắt rụt tới một góc ghế ngồi.
Hạ Ngôn xoa bả vai bị đụng đau buồn cười."Không phải cậu thích xem phim kinh dị nhất sao?"
"Thích xem là thích xem, còn sợ thì vẫn sợ chứ?"
"Sợ thì ngồi gần lại đây."
Tôi sững sờ vì cậu ấy tự nhiên đẩy tay vịn ghế ngồi giữa chúng tôi lên.
Hình như...... Cảm giác tình nghĩa huynh đệ có chút biến chất?
Chưa kịp định thần lại,con quái vật trên màn hình lại đột nhiên phóng to lên, tôi lại một lần nữa phản xạ có điều kiện thét chói tai rụt sang một bên, lần này Hạ Ngôn có chuẩn bị, tay trái úp lên tai tôi, ấn mặt tôi về phía ngực cậu ấy.
Ngoài Ngụy Phong Caahu ra thì đây là lần đầu tiên tiếp xúc với người đàn ông khác, lại là cùng người quen thuộc như vậy. thân thể này không chịu thua kém hai gò má cùng nhau nóng lên, không biết nên nói cái gì cho đỡ xấu hổ nữa.
Bạn đã gửi
"Lần này là cậu tự mình dâng tới cửa nhé."
Cái gì?
Tôi nghe vậy tức giận muốn đứng thẳng dậy, cậu ấy lại nhẹ nhàng cúi đầu, giữ chặt tôi tiếp tục nói:
"Tôi thật sự thích cậu, Tiểu Thụ, luôn luôn thích cậu, từ lâu lắm rồi. Xin cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút, có thể cho tôi một cơ hội không?"
Hơi thở ấm áp của cậu ấy nhẹ nhàng phả vào bên tai, tim tôi đập loạn ở lồng ngực mạnh mẽ va chạm, có cảm giác nhoi nhói.
Trong lòng vừa cảm thấy khó nói lại vừa cảm thấy ngọt ngào, là một loại khẩn trương mà kiếp trước Ngụy Phong Châu cầu hôn cũng giống lúc này.
Mà Hạ Ngôn không lên tiếng, vẫn đang chờ câu trả lời của tôi.
"Cậu nói thật sao? Vậy cậu.....làm sao chứng minh? Làm sao tôi biết cậu không hề đùa giỡn?”
Tiếng tôi nói như muỗi kêu.
Ngay sau đó, một thân ảnh đen kịt phủ tới, che đi phần lớn ánh sáng.
Hạ Ngôn lấy tay nâng gáy tôi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn giữa trán.
Động tác chậm chạp, giống như có thẻ kéo dài một ngàn năm vậy. Tôi ngừng thở, thân thể cứng đờ một chút cũng không thể cử động được
"Cho tôi danh phận, để tôi luôn được ở bên cạnh cậu."
Lúc này tôi mới hoảng hốt né tránh hắn. lý trí dần dần hồi phục, tôi cảm thấy biểu hiện hôm nay ở trước mặt Hạ Ngôn thật sự mất mặt, không khỏi vừa ngọt ngào vừa ảo não, cắn môi oán hận trả lời:
"Để tôi suy nghĩ một chút!"
"Được, vậy trong buổi tiệc sinh nhật của tôi, hãy cho tôi câu trả lời."
"Tiệc sinh nhật gì?"
"Tuần sau Quốc Khánh nghỉ về thành phố X, đến nhà tôi tổ chức sinh nhật cùng tôi đi."
"Cậu mời những ai?" Tôi nhăn nhó. "Chắc không phải có mỗi mình tôi đâu nhỉ?"
"Yên tâm đi, rất nhiều người, Lý Thừa Trạch, Mạc Tử Hào...... A, còn có em họ tôi..."
15.
"Chanh Tử, hai cái váy này tớ mặc cái nào được?
Bạn cùng phòng đang nhai táo nhíu mày, "Hai cái này đều không tệ, trường hợp gì vậy?
"Sinh nhật bạn học... là nam." Tôi thiếu chút nữa cắn lưỡi.
"Ồ...... Vậy bộ màu hồng nhạt này tương đối thích hợp, không giản dị như bình thường cậu mặc, cũng sẽ không quá phô trương, hơn nữa... "Bạn cùng phòng cười hì hì ghé sát lại gần, "Cậu mặc bộ này sẽ vô cùng nữ tính, cậu ta mà thấy cậu trong bộ dạng này sẽ không nhịn nổi đâu."
Tôi đỏ mặt làm bộ muốn đánh cô ấy, nhưng vẫn nghe lời thay chiếc váy màu hồng nhạt của Mâu Mâu. Ngực là cổ búp bê màu trắng, điểm xuyết mấy nút áo tinh toản, đáng yêu rất nhiều, quả thật có một chút cảm giác ôn nhu khiến người ta muốn che chở. Không biết Hạ Ngôn có thích hay không.
Tôi giật mình một chút, vội vàng dập tắt ý niệm vô tình xuất hiện trong đầu này. Lúc này mới vài ngày trong đầu đã toàn màu hồng rồi, cậu ta mà biết được tôi không biết giấu mặt đi đâu. Lần này chỉ là luyện tập, luyện tập... Tôi sẽ không bao giờ coi tình yêu nghiêm túc và quan trọng như vậy nữa.
Bây giờ sẽ đồng ý quen nhau trước, về sau nếu ở chung phát hiện có điều gì làm cho mình không thoải mái, tôi nhất định lập tức rút lui, tuyệt không dành thời gian cho người không đáng. Cho đến khi xuống máy bay ấn chuông cửa nhà cậu ấy, tôi không ngừng suy nghĩ mấy câu nói này.
Nhưng trong nháy mắt gặp lại Hạ Ngôn, đầu óc vẫn trống rỗng như đứt gãy. Chết tiệt, mấy ngày không gặp, sao hình như cậu ấy lại đẹp trai hơn rồi?
"Đứng ngây ra đó làm gì? Nhớ tôi đến choáng váng à?" Dưới ánh mặt trời, mái tóc trên trán Hạ Ngôn lọc ra ánh sáng màu đay, nhìn tôi, cười nheo mắt lại.
Tôi chính là chán ghét bộ dáng đắc ý của cậu ta, rõ ràng tôi còn chưa đồng ý, cậu ta lại làm như tôi là của riêng cậu ta rồi vậy. Vì thế tôi làm bộ làm tịch hắng giọng, nói với Hạ Ngôn:
"Tôi đã nghĩ rồi, hai chúng ta ấy mà, vẫn không thích hợp lắm đâu!"
"Vào rồi nói sau." Quả nhiên mặt cậu ta chuyển sang âm u, kéo tôi vào hành lang, trở tay đóng cửa lại. Lúc này tôi mới phát hiện, trong biệt thự vắng tanh vắng ngắt, tôi đến sớm nhất. Chẳng lẽ tên này cố ý đem thời gian tổ chức nói sớm hơn mấy tiếng sao?"
"Cậu nói xem, chúng ta không thích hợp chỗ nào?" Cậu ta dùng thân hình cao một mét tám bảy lạnh lùng nhìn xuống, quả thật rất có cảm giác áp bách.
Tôi bất an nuốt một ngụm nước miếng, lùi lại một bước: "Cậu là sinh viên đại học P tài giỏi, dáng dấp lại không tệ, tính cách cũng không đến mức quá biến thái, nữ sinh theo đuổi cậu nhất định không ít. Làm sao tôi biết cậu sẽ không ở sau lưng bản cô nương yêu đương ai khác?"
Lời này thực sự là thật. Tôi đã có anh chàng đẹp trai bài Ngụy Phong Châu dạy cho một bài học rồi, nếu lại bị cắm sừng thảm thiết như thế một lần nữa, cho dù tôi có kiên cường hơn nữa cũng khó tránh khỏi tức giận đến phát điên.
"Mấy năm nay cậu thấy tôi để ý tới người khác sao? Tôi cũng không phải Ngụy Phong Châu......"
Nói cũng phải, thời trung học Hạ Ngôn tính tình thật là cổ quái, đối với nữ sinh thích mình toàn bày ra bộ dạng thúi.
Ngụy Phong Châu tuy rằng tính tình lạnh nhạt nhưng đối với nữ sinh còn có phép lịch sự, còn nếu phiền đến Hạ Ngôn thì..
..
Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy may mắn kiếp trước tôi yêu đơn phương Ngụy Phong Châu mà không phải Hạ Ngôn, nếu không nếu năm đó viết cho ccậu ta mấy phong thư tình, không biết có bị cậu ta ném tới chỗ giáo viên nhục nhã đến chết không nữa.
Nhưng sao cậu ta lại nói mình không phải Ngụy Phong Châu nhỉ? Theo tôi được biết, tính đến khi tốt nghiệp trung học Ngụy Phong Châu cũng rất ít tiếp xúc với nữ sinh mà!
"Cậu sao lại tự ti như vậy, cảm thấy không xứng với tôi à?" Hạ Ngôn không có ý tốt đưa tay búng đầu tôi, "Được rồi, nếu cậu không yên tâm như vậy thì tôi lập cho cậu một bản cam kết sẽ không ngoại tình, chúng ta đi công chứng..."
Cậu ta vừa nói, vừa tìm một tờ giấy trắng, ngồi xuống sô pha trong đại sảnh, viết lung tung.
Tôi cũng bước nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, nghiêng đầu qua kiểm duyệt bản cam kết kia. "Đảm bảo sau này không được nói năng lỗ mãng với tôi, mỗi lần oán trách tôi một câu, phạt một trăm đồng!"
"Được... " Hạ Ngôn buồn bực liếc mắt nhìn tôi một cái, ngoan ngoãn sao chép lên giấy. Sau khi viết xong, tôi hài lòng dùng son môi ấn dấu vân tay lên. Người viết, Hạ Ngôn, Thẩm Yên Thụ. Kỳ hạn hữu hiệu, trong vòng mười năm......
"Này! Sao lại là mười năm?"
"Không phải cậu nói lấy tôi luyện tập sao? Nhỡ trong vòng mười năm biểu hiện của tôi không tốt, cậu có thể huỷ cam kết bất cứ lúc nào. Nhưng về sau nếu cậu muốn gả cho người khác, nhất định phải để tôi tự kiểm tra mới được. "
Nụ cười của cậu ấy không biết vì sao có chút chua xót và miễn cưỡng.
"Ồ, hóa ra chỉ muốn ở bên tôi mười năm thôi đúng không?"
"Không phải." Mi mắt cậu ấy rũ xuống, "Không phải tôi không muốn, chỉ là sợ không thể."
"Ồ, tôi hiểu rồi, nghe nói thanh niên qua ba mươi nhan sắc sẽ nhanh chóng tuột dốc, cậu sợ chính mình hoa tàn không trói được tôi..."
"Này, Thẩm Yên Thụ, bớt đắc ý đi. Nghe ý của cậu, là đồng ý rồi đúng không?"
Lúc này tôi mới lập tức im lặng, giống như khẩu súng câm tắt máy, ánh mắt đảo đảo, xấu hổ nhìn lên trần nhà. "Ấn dấu tay rồi. Tiếp theo, tôi có thể sử dụng quyền lợi của bạn trai không?
"Bạn trai có quyền gì?"
"Ví dụ như, cái này."
Hạ Ngôn xoa mặt tôi, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương nhắm mắt lại.
Nụ hôn trúc trắc mà mềm mại, giống như xúc tu bươm bướm, đầu tiên là thăm dò dừng lại ở khóe môi, dừng một chút mới chậm rãi di chuyển lên, linh hoạt cạy mở hàm răng của tôi, đưa tới một trận mùi bạc hà lạnh lẽo.
Tất cả các giác quan đều tập trung ở răng lưỡi, tôi dần dần không thể hô hấp, không khí trong phổi đều bị đẩy ra ngoài, mà anh lại càng lúc càng cấp bách, cánh tay siết chặt eo tôi, dường như có cái gì đó không kịp.
Tôi bóp bóp cánh tay hắn, lúc này hắn mới buông ta ra, con ngươi sương mù nặng nề cách tôi rất gần, bên trong thủy quang mờ mịt, tựa hồ có cảm xúc nói không nên lời.
"Thật sự lúc nào cũng muốn ở bên em. Tiểu Thụ, tôi..."
Leng keng - - Chuông cửa bất ngờ vang lên, tôi vội vàng lui về phía sau một bước xoay người lại, lấy gương nhỏ ra kiểm tra mặt mình, quả nhiên son môi đã bị cậu ấy hôn nhoè hết son, rất chật vật.
"Anh - - mở cửa, em là Thanh Trầm đây"
16.
"Chờ một chút đã..." Tôi nhỏ giọng gọi Hạ Ngôn đang muốn đi mở cửa, hơi xấu hổ chỉ chỉ son môi lem luốc trên môi mình, "Tôi như vậy làm sao gặp em gái cậu được?"
"Nó thấy thì thấy, nói tôi hôn, có sao đâu?"
"Này!"
"Được được được được, tiểu tổ tông, vậy cậu đi vào trong phòng sửa sang lại một chút, tôi dẫn em ấy đi siêu thị, cho cậu đầy đủ thời gian ăn mặc xong lại ra mắt em chồng."
Hạ Ngôn chỉ chỉ lầu hai, tôi trừng cậu ấy một cái, vội vã mang theo tờ cam kết kia đi lên cầu thang.
"Sao trước cửa lại có giày của phụ nữ vậy?"
"Chị dâu em ngượng ngùng chưa dám gặp em, chúng ta trước đi siêu thị, cho cô ấy chút thời gian làm quen..."
"...... em có chị dâu lúc nào?"
"Khụ, mặt em làm sao vậy?"
"Sáng sớm dị ứng, trang điểm cũng không dám làm, đi đâu em cũng phải đeo khẩu trang..."
"Đừng thay giày, vừa đi vừa nói..."
Đóng cửa phòng lầu hai, tôi vỗ về nhịp tim đập thình thịch của mình, lúc này mới thở phào một hơi, lấy hộp phấn ra dặm lại.
Phòng Hạ Ngôn vô cùng sẽ, không hổ là cung Xử Nữ thích sạch sẽ nhất. Trên tường dán mấy tấm áp phích <<Hỏa Ảnh Ninja>>, tấm lớn nhất là ảnh chụp chung của nhân vật Thổ Nhĩ và Lâm. Không ngờ người này lại ngây thơ như vậy.
Tôi lắc đầu tiếp tục đánh giá xung quanh, sau đó cuốn bị sổ tay bằng da trên bàn còn chưa kịp khép lại hấp dẫn. Chủ nhân quyển sổ hình như viết được một nửa thì có việc rời đi, bút máy màu đen chữ viết thoạt nhìn cũng vừa mới làm xong.
Đây không phải là cây bút trắng mà tôi đã mất từ lâu sao? Hạ Ngôn đáng ghét, bình thường dùng bút của tôi còn chưa đủ, lại còn tiện tay cầm luôn.
Tôi bĩu môi ngồi xuống bàn, giúp cậu ấy cài nắp bút lại, mắt lại không cẩn thận quét đến mấy dòng chữ cuối cùng trên quyển sổ:
[Hôm nay cô ấy sẽ cho mình câu trả lời thuyết phục, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tâm nguyện sẽ được hồi đáp.]
Là nhật ký viết về tôi sao? Hạ Ngôn này, nhìn không ra tâm tư còn rất tinh tế đó. Tôi vô tri vô giác ngọt ngào cười, khóe miệng nhếch lên, nếu là viết về tôi... Vậy tôi lật một trang về phía trước nhìn lén một chút.. Hẳn là cũng không sao đâu nhỉ?
Trong ngực có cảm giác tội lỗi nhưng rất nhanh đã bị lòng hiếu kỳ mãnh liệt áp đảo, để không làm thất vọng Hạ Ngôn, cùng lắm thì chờ cậu ấy trở về tôi chủ động thừa nhận sai lầm bị cậu ấy búng trán là được rồi!
Tôi cẩn thận lật về một trang trước.
[Ngày 1 tháng 10, trời trong.
Kể từ lần cuối cùng không kiềm chế được để bày tỏ tâm ý với cô ấy, ngày đêm trằn trọc, hối hận không thôi. Nếu không thể cho cô ấy hạnh phúc cả đời, cần gì phải để cô ấy trải qua thất vọng một lần nữa? Còn không bằng làm bạn với cô ấy một đoạn đường như kế hoạch ban đầu. Nhưng đến lúc thấy Tiểu Thụ ở bên những người khác, tôi vẫn không can tâm, nói gì cũng không chịu nổi lần thứ hai..."]
Cậu ấy đang nói gì vậy? Những từ này đều bình thường không có gì lạ, thế nhưng hợp cùng một chỗ lại làm cho lòng tôi đầy sương mù. Cái gì mà lần thứ nhất, lần thứ hai?
[Ngày hai mươi chín tháng bảy, trời trong.
Hôm nay đi lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, tất cả đều bình thường. Trong lòng vừa ngóng trông kết quả lúc trước sẽ không xuất hiện, nhưng cũng mong có thể sớm phát hiện nguyên nhân bệnh, nói không chừng còn có hy vọng chữa trị.
Lúc cô ấy mất, cảm thấy sáu năm đã quá dài quá dài, nhưng có cô ấy, lại cảm thấy mười năm còn lâu mới đủ..."]
Tôi nhíu mày dứt khoát lật đến phía trước một trang tiếp, nín thở đọc.
[Ngày 2 tháng 9, nhiều mây.
Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, là một khởi đầu mới. Hôm nay, cuối cùng tôi cũng gặp lại cô ấy......"
Tất cả đau đớn trước kia đều rõ mồn một trước mắt, đó là mơ, hay là hiện tại mới là mơ đây? Cho dù như thế nào, ông trời cho mình cơ hội thứ hai, tôi phải trân trọng và bảo vệ cô ấy.
Từ sau khi cô ấy qua đời, ngày ngày tôi giống như cái xác không hồn, chỉ hận mình buông tay quá sớm. Lúc trước giới thiệu Thanh Trầm cho Ngụy gia để xem mắt lại không biết đến về sau, nếu như tôi kiên trì một chút thì sao? Thậm chí rằng, nếu như tôi có thể vì bản thân mà dũng cảm hơn thì sao?
Nếu như, ngay từ đầu không cho cô ấy cơ hội thích tên cặn bã kia thì sao? Huống hồ chuyện Ngụy Phong Châu đã làm... Không thể nói là không có lỗi của tôi. Tất cả đều là lỗi của tôi.
.......
Tôi lại gặp được cô ấy. Tôi biết, nếu bây giờ tôi nói cho cô ấy biết hết chuyện về tương lai thì Tiểu Thụ cũng sẽ không rời xa người kia, chỉ nghĩ là tôi bị điên.
Điều tôi có thể làm là ở bên cạnh cô ấy, chờ Tiểu Thụ trưởng thành và để cho cô ấy từ từ phát hiện trên thế giới này không phải chỉ có một Ngụy Phong Châu... Nhưng tôi có cho thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy sao? Kiếp trước cô ấy qua đời sáu năm sau tôi bị trầm cảm mà chết, kiếp này sẽ thay đổi sao?
.....
Hôm nay Tiểu Thụ có chút khác thường, chọn khoa văn, còn nói thích Ngụy Phong Châu đều chỉ là chuyện cũ. So với kiếp trước thật sự không giống nhau, chẳng lẽ là bởi vì mình đối tốt với cô ấy nên cô ấy đã cảm nhận được?"
Hôm nay Tiểu Thụ lại nói muốn chăm chỉ học tập...]
......
Tôi nghe thấy tiếng cười từ đằng xa vọng lại
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời dần dần biến thành màu đen, phía đông trên bầu trời dâng lên mây đen dày đặc, có lẽ là trời muốn mưa.
Là Hạ Ngôn và em gái cậu ấy đã trở lại. Tôi chậm rãi khép nhật ký lại, trong đầu đầy suy nghĩ hỗn loạn.
Hạ Ngôn cũng là trọng sinh tới nơi này, còn tới sớm hơn tôi mười ngày.
Vài năm sau còn... bị bệnh qua đời.
Cậu ấy giới thiệu em gái để xem mắt với Ngụy Phong Châu.
Chẳng lẽ em họ cậu ấy chính là người lúc đó chú Nguỵ sắp xếp cho Ngụy Phong Châu nhưng bị tôi quấy rối?
Vì sao Hạ Ngôn nói, tất cả đều là lỗi của cậu ấy?
Cổ họng bỏng rát đau đớn, miệng phát đắng, ngay cả đầu lưỡi cũng cứng như gỗ.
Tôi hoảng hốt đi xuống lầu, mở cửa định hỏi Hạ Ngôn, tất cả những chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Hai người xách túi lớn cười cười nói nói càng đi càng gần, Hạ Ngôn thấy tôi đứng ở cửa, hai mắt sáng ngời, bước nhanh ra đón. Phía sau là Hạ Thanh Trầm......
Trái tim tôi nặng nề rơi xuống.