Thành tích thi thử lần hai của Triệu Tử Ngôn đã có, không quá tốt, Vương Lệ Quân lo lắng sốt ruột, tốn tiền đưa cậu đến lớp học phụ đạo của một thầy giáo nổi tiếng, nhưng cậu không muốn đi, bắt chéo chân nằm ở sô pha chơi game, nói: “Là vàng sẽ sáng lên, là bùn nhão thì có cố gắng cũng không thể trát được tường.”
Khiến Triệu Đông Hoa tức giận chết khiếp: “Mày là một đống cứt chó, đến lớp học phụ đạo cho tao!”
Cuối cùng vẫn bị áp giải đi như áp giải phạm nhân.
Mà Triệu Tử Ngôn bận học hành, không rảnh đến đón Thẩm Ý, mỗi ngày cô đều đi xe buýt về nhà với Địch Miên Miên.
Khi chờ ở trạm xe buýt, có một chiếc moto địa hình lướt nhanh qua trước mắt Thẩm Ý, thiếu niên đội mũ không nhìn rõ mặt, kỹ thuật điều khiển rất thuần thục, trong không khí chỉ còn tàn ảnh.
Nhưng Thẩm Ý vẫn nhận ra được: “Kỳ Yến.”
“Đúng vậy, là đại ca và motor nhỏ âu yếm của hắn.” Địch Miên Miên nói cho Thẩm Ý: “Đại xa rất cưng xe của mình, không cho người khác chạm vào một xíu nào, ngay cả bọn Cố Ức cũng không.”
Thẩm Ý thầm nghĩ, xem ra anh rất coi trọng đồ riêng tư cá nhân của mình.
Cô cũng không nghĩ nhiều, về đến nhà, cậu cô Triệu Đông Hoa nói cho cô, lần trước nói chuyên gia tới bệnh viện Nhân dân đã đến rồi, ngày kia xin nghỉ đi viện khám xem.
Triệu Tử Ngôn lập tức giơ tay nói: “Con cũng muốn đi cùng chị.”
Bà ngoại nói: “Con đi gì mà đi, đi học cho tốt.
Bà và ba con đưa chị đi là được rồi.”
Triệu Tử Ngôn chẹp miệng, không cần kéo mà đầu cũng rũ xuống.
Thẩm Ý xin chủ nhiệm lớp là lão Lưu nghỉ một ngày, thứ sáu đến bệnh viện Nhân dân khám, rất nhiều người đến gặp chuyên gia, bọn họ hẹn được lịch buổi chiều.
Chuyên gia cẩn thận kiểm tra lỗ tai cô, hỏi thăm một số tình huống trong khoảng thời gian này, nói: “Giải phẫu lần trước rất thành công, theo lý thuyết thì chỉ cần chăm sóc thêm một khoảng thời gian nữa là có thể khôi phục thính lực, không cần quá lo lắng.”
Nghe vậy, cậu Triệu Đông Hoa và bà ngoại mới thở dài nhẹ nhõm, sau đó cảm ơn bác sĩ, đưa Thẩm Ý ra khỏi phòng khám.
Mắt Thẩm Ý rất tinh, chú ý có một bóng dáng lén lút trong góc, cô quay đầu nói với Triệu Đông Hoa: “Cậu, bà ngoại, con có hẹn làm bài tập với bạn học, ở ngay gần bệnh viện thôi, cậu và bà về trước đi.
Trước 6 giờ con sẽ về nhà.”
Triệu Đông Hoa biết cô là đứa trẻ tốt, luôn hăng hái học tập, nghỉ một ngày chắc chắn phải học bù và làm bài tập, vì thế sảng khoái đồng ý.
Chờ bọn họ đi rồi, Thẩm Ý chạy chậm qua, bắt được bóng người lén lút kia.
“Chị.” Triệu Tử Ngôn bày ra vẻ mặt vô tội, kéo khóa áo khoác đồng phục lên cao, định giấu mặt đi, thấy Thẩm Ý phát hiện, bấy giờ mới không tình nguyện đi ra.
Thẩm Ý hỏi: “Em tới đây làm gì? Còn dám trốn học?”
Triệu Tử Ngôn lập tức phủ nhận: “Không.
Em học xong chính khóa mới đến đây.”
Thế còn không phải trốn học à?
“Em có tâm sự gì à?” Thẩm Ý hỏi, từ tối qua cô đã phát hiện, Triệu Tử Ngôn luôn cau mày, dáng vẻ như gặp chuyện rắc rối gì đó.
Thấy Thẩm Ý gợi ra, cậu thẳng thắn không cố kỵ gì, tốc độ gõ chữ nhanh hơn: “Đúng vậy, em gặp rắc rối, cần chị giúp đỡ.”
Thẩm Ý chỉ vào mũi mình: “Rắc rối gì thế, chị giúp được hả?”
Triệu Tử Ngôn gật đầu: “Chỉ có chị mới có thể giúp em.”
Sau đó Thẩm Ý bị cậu đưa đến trước cửa một quán net.
Ở đó có một em gái đeo cặp sách đứng đợi, thấy hai người đi đến, khuôn mặt thanh tú tràn ngập sự không cam lòng và uất ức.
Triệu Tử Ngôn nói thầm với Thẩm Ý: “Lát nữa chị không cần nói gì hết, chỉ cần mỉm cười là được.”
Thẩm Ý: “Ừm.”
Nữ sinh thấy bọn họ châu đầu ghé tai, dáng vẻ rất thân mật, lập tức không nhịn được ấm ức nữa, cắn môi dưới: “Tử Ngôn, đây là bạn gái cậu à?”
Đôi tay Triệu Tử Ngôn đút túi, ngẩng cằm: “Đúng vậy, thế nào, xinh không?”
Cô gái là bạn cùng lớp bổ túc của cậu, có một lần bị mấy tên côn đồ quấy rầy, cậu gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, ai ngờ lại rước lấy rắc rối về cho bản thân.
Cô nàng đó nhất kiến chung tình với cậu, đã thổ lộ mấy lần, nói thích cậu, muốn làm bạn gái của cậu, khiến Triệu Tử Ngôn sợ đến mức ôm ngực.
Tôi tốt bụng cứu cô, cô lại thèm muốn cơ thể tôi!
Cậu dùng lời lẽ chính đáng từ chối, nhưng nữ sinh vẫn không thôi dây dưa, cậu lại có nguyên tắc không đánh con gái, đành phải nói bản thân đã có bạn gái, hơn nữa rất xinh đẹp, cậu rất yêu cô ấy.
Cô gái đó không tin, nói phải tận mắt nhìn thấy bạn gái cậu mới bằng lòng bỏ qua.
Cho nên, Triệu Tử Ngôn đành phải nhờ Thẩm Ý giúp đỡ.
Nữ sinh nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Ý, thì biết bản thân đã thua hoàn toàn.
Bạn gái cậu không chỉ xinh đẹp, nghe nói thành tích học tập còn rất tốt, cầm cờ đi đầu ở trường số 1.
Cô gái cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn hai người, bụm mặt chạy đi.
Triệu Tử Ngôn cũng không lừa Thẩm Ý, nói chân tướng cho cô biết.
Thẩm Ý nghiêng đầu hỏi: “Lớp em nhiều con gái như thế, có thể nhờ các cô ấy đóng vai bạn gái em mà.”
Ngón tay Triệu Tử Ngôn sờ sờ chóp mũi, cực kỳ kiêu ngạo: “Em không đâu.
Em đẹp trai như này, mấy người đó tưởng thật thì làm sao giờ?”
Thẩm Ý: “……”
Thời gian còn sớm, mới bốn giờ.
Triệu Tử Ngôn không muốn về nhà sớm như thế, quyết định lôi kéo Thẩm Ý vào quán net, nói chơi hai ván rồi về.
Thẩm Ý hết cách với thiếu niên nghiện internet này, đành phải đồng ý.
Triệu Tử Ngôn thuê một máy chơi game, cô thì ngồi bên cạnh làm bài tập.
Đến tận 5 rưỡi, dưới sự thúc giục không ngừng của Thẩm Ý, Triệu Tử Ngôn mới lưu luyến không rời tắt máy tính đi, đeo cặp lên chuẩn bị về nhà, Ai ngờ hai người vừa đi ra cửa quán net, đã bị năm sáu tên côn đồ vây lại.
“Là thằng nhãi mà bắt nạt em gái tao?” Tóc vàng đi đầu chỉ Triệu Tử Ngôn.
Triệu Tử Ngôn nhíu mày: “Mày cmn là ai?”
Tóc vàng bước lên trước, đẩy cậu: “Đừng giả ngu với ông mày.
Tên Triệu Tử Ngôn đúng không, có niềm vui mới thì vứt bỏ em gái tao, biết nó về nhà khóc thảm như nào không? Hôm nay ông mày chắc chắn phải dạy dỗ cho mày một bài học.”
Đầu óc Triệu tử Ngôn vừa hoạt động, lập tức hiểu được em gái hắn là ai, không khỏi ‘Đm’ một tiếng.
Bị thái độ kiêu ngạo của tóc vàng chọc giận, cậu lập tức ném cặp sách xuống đất, bắt đầu vén tay áo.
Thẩm Ý lặng lẽ kéo góc áo Triệu Tử Ngôn: “Bọn họ nhiều người, đánh không lại đâu, chúng ta vẫn nên chạy thôi.”
Thật ra Triệu Tử Ngôn cũng đang cân nhắc trong lòng, đối phương có sáu người, bên cậu chỉ có một mình cậu có sức chiến đấu, cậu da dày thịt béo bị thương chút không sao, nhưng nếu lỡ may chị cậu bị thương thì phải làm sao?..
Tóc vàng cũng để ý đến Thẩm Ý, chân run rẩy nói: “À, niềm vui mới cũng ở đây à, đánh cả!”
Triệu Tử Ngôn không nhịn được chửi tục.
“Ai dám đụng đến chị tao?”
“Ai dám động đến cô ấy?”
Một giọng nói vừa tản mạn vừa uy nghiêm vang lên cùng lúc với cậu.
Tay đang ở giữa không trung của tóc vàng bị một cánh tay mạnh mẽ có lực hung hăng hăng nắm lấy từ phía sau, Triệu Tử Ngôn có thể nghe thấy tiếng xương cốt kêu ‘rắc rắc’, không khỏi hít hà một hơi.
Là Kỳ Yến.
Cậu đương nhiên vẫn nhận ra vị giáo bá cũ của trường cấp 2 phụ thuộc này.
Một năm không gặp, khí thế lạnh lẽo áp bức trên người anh càng tăng lên.
Cách xa vậy rồi nhưng vẫn khiến người ta hít thở không thông.
Đám Cố Ức tay cầm gạch nhào ra từ phía sau Kỳ Yến, cả dám cực kỳ kiêu ngạo: “Anh Yến, mấy thằng này giao cho chúng em.”
“Không biết đường hỏi thăm học sinh lớp 15 trường số 1 bọn tao là người có thể bắt nạt à?”
“Mấy thằng nhãi tìm đường chết.”
“….”
Tóc vàng ngã trên mặt đất theo quán tính, vừa thẹn vừa phẫn, gào: “Lên hết cho tao!”
Chắc là bọn chúng nhìn thấy Kỳ Yến khó đối phó, có ba người đồng loạt nhào về phía anh.
Kỳ Yến nhìn thấy bóng người xông đến, vẻ mặt khinh thường, chậm rãi bẻ khớp tay, khẽ cong môi một cái, không ai thấy rõ anh ra tay như nào, một thằng nhãi đã thống khổ che bụng ngã xuống đất.
Mặt khác hai người còn lại cũng theo sát, nhưng đều không phải đối thủ của Kỳ Yến.
Dùng lời nói của Triệu Tử Ngôn để nói thì là: “Một mình hắn đấu ba người, cứ như đang trêu chọc gà con.”
Cuộc chiến kết thúc rất nhanh, tóc vàng xám xịt dẫn theo đám tàn binh bại tướng chạy trốn.
Các đàn em nhét gạch vào cặp sách, vây xung quanh Kỳ Yến: “Anh Yến lần này quá đỉnh luôn.”
“Lần nào anh Yến đánh nhau chả đỉnh.”
“Sức chiến đấu của anh Yến bùng nổ quá!”
“….”
Một đợt tâng bốc dắt ngựa đi rong.
Kỳ Yến lại chẳng nghe lọt tai, ánh mắt anh xuyên qua đám người, nhìn Thẩm Ý.
Anh vẫy tay: “Lại đây.”
Thẩm Ý còn chưa cất bước, Triệu Tử Ngôn đã giữ chặt cô: “Đừng qua.” Nói xong, chắn trước mặt cô.
Cậu đã quá quen thuộc Kỳ Yến, không chuyện ác nào mà không làm, hai người đã từng có mấy lần ‘giao lưu’ không lâu trước đây, tuy rằng Kỳ Yến chắc không nhớ cậu là ai, nhưng nói tóm lại, cậu không tin người này có lòng tốt giúp đỡ bọn họ.
Chắc chắn là có âm mưu gì đó!
Triệu Tử Ngôn cảnh giác nói: “Mấy người muốn làm gì? Đi lên thêm một bước, tôi sẽ báo nguy.” Tuy rằng làm vậy rất mất giá, nhưng nghĩ đến bản thân căn bản không phải đối thủ, cậu cũng không quan tâm nhiều đến vậy.
Cố Ức và Trịnh Thuấn Đạo lập tức cảm thấy khó chịu, vén tay áo, muốn nói chuyện với cậu cho tốt.
Lại bị Kỳ Yến giơ tay ngăn lại.
Thẩm Ý cũng ở sau kéo áo Triệu Tử Ngôn, lắc lắc đầu.
Cô nhận được tin nhắn của Kỳ Yến: “Em trai cậu?”
Thẩm Ý: “Đúng vậy.”
Kỳ Yến: “Được.”
Kỳ Yến thả điện thoại vào túi, phất tay, ra hiệu cho mấy người Cố Ức, sau đó nói với Triệu Tử Ngôn: “Nể mặt chị cậu, hôm nay tôi không tính toán với cậu.”
Khi dẫn người rời đi, Kỳ Yến còn cảnh cáo cậu một câu: “Về sau đừng gây rắc rối cho chị cậu, hiểu không?”
Triệu Tử Ngôn: “……” Mẹ kiếp, một giáo bá nổi danh như anh lại nói tôi đừng gây rắc rối??!!!
Triệu Tử Ngôn bị kích thích, hậm hực lôi kéo Thẩm Ý đi về, nhưng không biết dây thần kinh của chị cậu bị chập chỗ nào, thế mà chạy lộc cộc đến phía sau Kỳ Yến, kéo góc áo anh.
Trái tim Triệu Tử Ngôn suýt nữa thì nhảy ra khỏi cổ họng, đè giọng: “Chị, chị làm gì thế? Mau quay lại.”
Đáng tiếc Thẩm Ý không nghe thấy, cô túm chặt Kỳ Yến, đối phương nhanh chóng quay đầu.
Thẩm Ý cong môi cười, lấy một quá quýt từ trong cặp sách, nhét vào trong tay anh.
Kỳ Yến ngẩn người.
Thẩm Ý nói: “Quà cảm ơn.”
Nhắc đến quà cảm ơn, anh không nhịn được nghĩ đến kẹo bơ gừng lần trước, cả người khẽ run lên, may là lần này đã bình thường hơn.
Một tay Kỳ Yến nắn nắn quả quýt, cằm hơi nâng, xem như nhận quà cảm ơn của cô.
Chỉ thấy Thẩm Ý cười ngọt ngào, quay đầu lại một cái là đi phát quýt.
Cố Ức, Trịnh Thuấn Đạo, Tạ Địch…..
Ai cũng có.
Kỳ Yến có chút không vui, gõ chữ hỏi cô: “Không phải chỉ có mình tôi à?”
Thẩm Ý chớp chớp mắt, bừng tỉnh nhận ra cảm xúc của anh, vì thế nhân lúc người khác chưa để ý lại đưa anh thêm một quả.
“Bọn họ chỉ có một quả, mình cho cậu hai quả.”
Lúc này khóe miệng Kỳ Yến mới cong lên: “Cái này còn tạm được.”
Anh cảm thấy hài lòng, dẫn đàn em rời đi.
Chỉ còn Triệu Tử Ngôn ở chỗ đó hô to gọi nhỏ: “Chị, chị bất công, vừa nãy em muốn ăn thêm một quả chị cũng không cho em.
Đừng nghĩ em không nhìn thấy chị lén cho Kỳ Yến hai quả!”.