Kỳ thi giữa kỳ gồm chín môn diễn ra trong hai ngày rưỡi.
Lần đầu tiên Kỳ Yến quyết tâm hoàn thành tất cả bài thi.
Lúc bước ra khỏi phòng, anh cảm thấy mặt trời chói chang trên bầu trời đúng là khiến người ta choáng váng, bước chân như rã rời.
Cố Ức và Trịnh Thuấn Đạo chạy đến từ hướng khác, gọi anh lại: “Anh Yến, anh Yến, anh bị sao vậy? Sao sắc mặt của anh xanh xao thế?”
Kỳ Yến nắm chặt hộp đựng bút trong tay, đôi mắt đỏ ngầu hằn đầy tơ máu, anh nghiến răng nói: “Đáp án trắc nghiệm môn Toán là gì?”
Anh mất quá nhiều thời gian ở phần trắc nghiệm, dẫn đến việc không làm kịp mặt sau… Nhưng kể cả có thời gian thì anh cũng không…
Cố Ức và Trịnh Thuấn Đạo hoang mang vuốt gáy: “Em không biết.
Em cũng không làm được.”
Kỳ Yến: “…..” Đúng là anh bị kỳ thi ám đến mất trí rồi mới đi hỏi hai tên học tra này.
Sau khi quay lại lớp 15 thì đã có người đối chiếu đáp án.
Anh mới liếc mắt đã thấy Thẩm Ý đang ngồi trước bàn của Đinh Đạo Trí, xung quanh cũng có năm sáu người đang so sánh đáp án.
Kỳ Yến nhớ lại tờ giấy thi của mình hầu hết đều trống trơn, tiếng bước chân cất lên rồi lại dừng lại, không bước qua đó nữa.
Anh vừa ngồi vào chỗ một lúc thì Thẩm Ý đã cầm sổ ghi chép chạy lại.
Thấy cô vui vẻ như vậy, Kỳ Yến không nhịn nổi mà gửi tin nhắn cho cô: “Lần này thi thế nào?”
“Không tệ.” Thẩm Ý cười nói, sau đó hỏi anh: “Cậu thì sao?”.
Cô nghe một bạn học thi cùng phòng với Kỳ Yến nói rằng anh thực sự đã tham gia đầy đủ kỳ thi giữa kỳ, chắc chắn điểm lần này sẽ tốt hơn lần trước.
Kỳ Yến nhớ lại bài thi Toán thảm đến mức không dám nhìn, anh cụp mi xuống, gõ chữ: “Môn Toán không ổn cho lắm.
Ngữ Văn thì tạm, phần viết văn lần này khá dễ, tôi đã chứng minh được tầm quan trọng của tính trung thực trong cả ba khía cạnh.”
Thẩm Ý chớp mắt: “Trung thực?”
Nghe được cuộc thảo luận của bọn họ, Cố Ức tò mò thò đầu lại: “Trung thực gì cơ? Hai người đang bàn luận về đề văn à? Vấn đề được đề cập trong đề văn lần này không phải là nắm bắt phương hướng của cuộc sống sao?”
Thẩm Ý không đành lòng gật gật đầu.
Kỳ Yến: “…..”
Thẩm Ý vội vàng an ủi: “Không sao, không sao.
Lần sau chỉ cần chú ý câu hỏi ở đề kĩ hơn là được.”
Kỳ Yến: “…..” Xấu hổ đến mức không muốn sống nữa rồi.
Vì kì thi giữa kỳ vừa kết thúc nên nhà trường đặc biệt tổ chức một buổi xem phim vào tiết tự học tối chủ nhật để học sinh có thể thư giãn.
Khối 12 không tham gia, chỉ có khối 10 và 11 lên đại lễ đường* theo từng đợt.
(*) Đại lễ đường: Hội trường tổ chức các buổi lễ và hội nghị lớn.
Đợt đầu tiên dành cho khối 10, bắt đầu trước lúc 6 giờ.
Thẩm Ý và Địch Miên Miên đã mua đồ ăn nhẹ vào buổi chiều, ôm cặp sách to đến khán phòng.
Vị trí xem phim của lớp họ là ở phía sau, bên phải Thẩm Ý là Địch Miên Miên, bên trái là Kỳ Yến.
Mở đầu bộ phim là một tấm biển có hình con rồng, Thẩm Ý mò mẫm trong cặp sách, lấy một bịch khoai tây chiên ra.
Cô bóc ra, trước tiên hỏi Địch Miên Miên có muốn ăn không, Địch Miên Miên cầm một nắm không hề khách khí, sau đó cô lại giơ bịch khoai tây lên trước mặt Kỳ Yến.
“Là vị hoa anh đào đó.”
Giọng nói ngọt ngào và mềm mại đặc biệt dễ chịu giữa tiếng ồn ào ầm ĩ, giống như một dòng suối trong vắt vậy.
Kỳ Yến thầm nghĩ, đúng là một mùi vị kỳ lạ, anh không muốn ăn đâu.
Nhưng Kỳ Yến vẫn duỗi tay lấy một miếng cho vào miệng: “Ừ, ngon lắm.”
Thẩm Ý hiểu khẩu hình miệng của anh, nghiêng đầu cười: “Vậy thì cùng ăn đi, đừng khách khí.”
Lớp 2.
Kim Giai Hi nghe nói Kỳ Yến cũng đến đây xem phim thì nửa tin nửa ngờ, dù sao thì từ trước tới giờ anh cũng chưa từng tham gia loại hoạt động này.
Ôm theo tâm lý muốn thử cho biết, cô ta đi vòng qua hàng ghế đầu.
Chưa kịp đến khu vực chỗ ngồi của lớp 15 thì cô ta đã thấy anh thật sự ở đó, lại còn vừa thích thú xem phim vừa ăn chung gói khoai tây chiên với cô gái bên cạnh.
Kim Giai Hi: “!”
Cô ta giữ một nữ sinh lớp 15 đang chuẩn bị đi WC lại, chỉ vào cô gái kia: “Cậu ta là ai?”
Việc Kim Giai Hi theo đuổi Kỳ Yến ai ai cũng biết, mấy học sinh lớp 15 đều nhận ra cô ta, họ nhìn về hướng cô ta chỉ, không nghĩ nhiều mà nói hết ra.
“Thẩm Ý… Bạn cùng bàn…” Kim Giai Hi lẩm bẩm, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại.
Lần trước cô ta đã nhận thấy rằng Kỳ Yến đối xử với người bạn cùng bàn này rất khác biệt.
Nếu là trước kia, bạn cùng bàn của anh chắc chắn không thể chịu đựng nổi, mới được một tuần đã khóc lóc xin chủ nhiệm đổi chỗ ngồi.
Đối với những cô gái gửi cho anh những bức thư hay lời tỏ tình, anh càng không thèm quan tâm.
Đây là lý do khiến cô ta cảm thấy thái độ mà anh dành cho mình như vậy cũng chẳng sao vì anh vốn lạnh nhạt với tất cả mọi người.
Nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.
Kim Giai Hi thẫn thờ quay về chỗ ngồi của lớp 2, Ngô Hạo Ngôn ngồi bên cạnh quay sang hỏi: “Giai Hi, cậu đi đâu vậy? Mặt cậu sao thế này? Sao lại khóc?”
Kim Giai Hi không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật này của mình, vội quay đầu sang chỗ khác.
Ngô Hạo Ngôn nhận ra điều gì đó: “Có phải Kỳ Yến lại bắt nạt cậu không?”
Kim Giai Hi nghe vậy thì cười nhạo: “Đúng.
Vậy cậu có thể giải quyết cậu ấy giúp tôi không?”
“Tớ, tớ, tớ…..” Hai má Ngô Hạo Ngôn đỏ bừng, nghẹn hồi lâu vẫn không nói được câu nào, đành phải ho khan vài tiếng rồi quay đầu xem phim tiếp.
Kim Giai Hi chế nhạo hơn nữa, cười nhẹ: “Đồ yếu đuối.”
Kim Giai Hi biết Ngô Hạo Ngôn thích mình nhưng cậu ta thích thì có ý nghĩa gì chứ? Cậu ta còn thua xa một ngón chân của Kỳ Yến.
Cậu ta chỉ biết an ủi cô một cách qua loa mà không biết rằng những lời an ủi này không những không có tác dụng mà còn khiến cô nhớ lại sự nhục nhã mà cô phải chịu hết lần này đến lần khác.
Khi bộ phim kết thúc thì cặp sách của Thẩm Ý cũng xẹp xuống.
Cô xoa bụng một cái rồi ợ nhẹ.
Kỳ Yến nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô lập tức che miệng lại, hai mắt chớp chớp giống như một con nai con đang hoảng sợ.
Thấy anh nhìn sang, Thẩm Ý xấu hổ nói: “Ăn no quá rồi.”
Kỳ Yến cảm thấy buồn cười, gõ chữ: “Có muốn ra sân thể dục đi dạo một lúc để tiêu bớt thức ăn không?”
Thẩm Ý gật đầu, hỏi Địch Miên Miên: “Miên Miên, cậu cũng đi sân thể dục cùng đi?”
Địch Miên Miên cũng ăn rất no, vừa định nói đồng ý thì không ngờ ngẩng đầu lên đã va phải ánh mắt lạnh lẽo của lão đại.
Cô lắc đầu lia lịa, biết điều nói: “Mình không đi được, mình phải về phòng làm bài tập.”
Thẩm Ý thất vọng nói: “Cậu không đi thì mình cũng không muốn đi.”
Địch Miên Miên đang định nói gì đó thì lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo lúc nãy, cô lập tức giật mình, vội vàng nói: “Đi chứ! Mình đi! Mình thích nhất là đi dạo quanh sân thể dục!”
Vì vậy cả ba cùng đến sân thể dục, Kỳ Yến mua cho mỗi người một chai nước có gas.
Thẩm Ý nhìn chằm chằm chai nước trong tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Vị của cậu là gì?”
Kỳ Yến nghĩ rằng cô muốn uống, định đưa nó cho cô.
Ai ngờ Thẩm Ý chỉ nhìn màu của chai nước, nói: “Hoá ra là vị táo.
Của mình là vị quýt, cho cậu này.”
Cô nhớ rằng anh thích vị quýt nhất.
Kỳ Yến cũng nhận ra, tâm trạng phức tạp không nói nên lời.
Tuy rằng anh không thích vị quýt một chút nào nhưng trong tương lai anh sẽ cố gắng hết sức để giữ trạng thái thích quýt nhất này, không thể để tiểu tiên nữ của anh thất vọng được.
Mười mét phía sau ánh đèn đường, ba bóng người cao lớn sánh bước bên nhau.
Tạ Địch: “Bọn mày nói xem có khi nào anh Yến có tiểu tiên nữ thì sẽ không cần chúng ta nữa không?”
Cố Ức: “Có lẽ… là không đâu.
Dù sao tục ngữ có câu, phụ nữ cũng giống như quần áo, anh em mới là thủ túc*.”
(*) Thủ túc – 手足: Tay và chân.
Chỉ người thân tín — Chỉ tình anh em ruột thịt.
Tạ Địch thở dài: “Phụ nữ như quần áo mùa đông, anh em như rắn rết ruột thịt.”
“Đừng nói lung tung!” Trịnh Thuấn Đạo vỗ vai hắn: “Tuy rằng anh Yến có tiểu tiên nữ nhưng chúng ta cũng rất quan trọng mà.
Không phải chúng ta là tiểu tiên nam của anh ấy sao?”
Cố Ức, Tạ Địch: “???”
***
Thứ tư là có kết quả thi giữa kỳ.
Nhìn mọi người xúm xít trước bảng thông báo, Kỳ Yến dừng chân lại, từ đáy lòng bỗng có cảm giác muốn rút lui.
Trịnh Thuấn Đạo thì cho rằng anh ghét bỏ đám đông phía trước, định xắn tay áo đuổi người đi nhưng bị ngăn lại.
Kỳ Yến hất cằm ra hiệu: “Đi xem bảng xếp hạng cho tao.”
Trịnh Thuấn Đạo không nghĩ ngợi nhiều, nói: “Được rồi.”, sau đó gạt một đám người để chen vào.
Một lúc lâu sau, Kỳ Yến nghe thấy tiếng cậu ta hét lên: “Cái quái gì vậy, anh Yến, lần này anh tiến bộ nhiều lắm!”
Kỳ Yến thầm vui vẻ.
Nhưng chưa gì đã nghe Trịnh Thuấn Đạo đếm số: “Một, hai, ba… Mười ba, mười bốn, mười lăm, anh Yến, tên anh đứng thứ mười lăm từ dưới lên!”
Kỳ Yến: “…..” Mẹ kiếp! Ai bảo mày nói lớn như vậy làm gì?!
Đúng lúc này, Thẩm Ý cũng chạy đến đây xem kết quả, nhìn thấy Kỳ Yến thì cô cười nói: “Kết quả thế nào?”
Kỳ Yến cong ngón tay che miệng, mắt liếc về phía xa xa: “Cũng… Còn tạm.”
Địch Miên Miên đẩy đám đông muốn chen lấn sang một bên, gửi tin nhắn cho Thẩm Ý: “Ý Ý, lần này cậu đứng thứ 35 rồi! Còn tốt hơn lần trước nữa!”
Khi Thẩm Ý mở tin nhắn ra, Kỳ Yến cũng nhìn thấy.
Nhìn nụ cười nhẹ nhàng bên khoé môi cô, trong lòng anh như được một cơn gió nhẹ mùa xuân thổi qua, cảm xúc u ám vì vị thứ 15 đếm ngược gì đó đều biến mất.
Thẩm Ý hỏi thứ hạng của anh, cười tủm tỉm nói: “Vượt lên mười bốn vị thứ, rất giỏi rồi!”
Kỳ Yến biết cô đang động viên mình nhưng trong lòng đột nhiên thấy xấu hổ.
Anh âm thầm tính toán chênh lệch khoảng cách giữa hai người, tự nhủ rằng lần sau sẽ cố gắng tiến gần cô hơn.
Trong buổi họp lớp, danh sách khen ngợi của chủ nhiệm Lưu nhiều hơn một người.
Ông cố tình để nó ở sau cùng nhằm nhấn mạnh: “Mặc dù bình thường bạn học Kỳ Yến toàn để giấy trắng khi thi.
Nhưng lần này, bạn ấy không những hoàn thành xong bài thi mà còn đạt điểm trung bình 30 cho mỗi môn nữa! Tục ngữ có câu: “Vạn sự khởi đầu nan”, thầy có thể nhận ra rằng thái độ học tập trong khoảng thời gian qua của bạn ấy rất tốt, tinh thần nỗ lực thay đổi chính mình này đáng để chúng ta học hỏi!”
Lão Lưu hớn hở vỗ tay trước, cả lớp cũng dành cho anh tràng vỗ tay nồng nhiệt.
Thẩm Ý hăng hái vỗ tay, lòng bàn tay vỗ đến mức đỏ bừng, cô nghiêng đầu nhìn Kỳ Yến thì phát hiện anh cũng đang nhìn cô.
Vì thế Thẩm Ý nở một nụ cười ngọt ngào.
Kỳ Yến lập tức quay đầu, nhỏ giọng nói “Mẹ kiếp!”.
Nửa thời gian còn lại của buổi họp là lúc bốc thăm đổi chỗ ngồi.
Cố Ức là người đứng cuối lớp trong đợt thi này, bị lão Lưu chuyển chỗ sang ngồi ngay cạnh bàn gần bục giảng, chuẩn bị tâm lý để sẵn sàng nhận được sự chăm sóc đặc biệt từ các thầy cô mà khóc không ra nước mắt.
Trịnh Thuấn Đạo và người khác đã thay đổi thẻ bốc thăm, trở thành bạn cùng bàn với Tạ Địch.
Đối với vị trí bàn hai hàng một lần này của Thẩm Ý, Địch Miên Miên phải đổi vài vòng mới ngồi cùng bàn với cô được.
Cứ như vậy, Kỳ Yến lại trở về trạng thái một người một bàn.
Vị trí rộng rãi lại yên tĩnh, có thể nói là vừa thoải mái vừa thân thuộc nhưng Kỳ Yến lại căng mặt ra, chống một tay lên bàn, nhìn chằm chằm hàng đầu tiên, không hiểu sao lại dâng lên cảm giác khó chịu và mất mát.
Không được ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của hoa trà nữa.
Luôn cảm thấy như thiếu một cái gì đó..