Trong sân trường không có lấy một bóng người, chỉ có máy bán hàng tự động vẫn còn hoạt động.
Thẩm Ý mua vài lon nước, chọn một lon soda vị cam, còn lại đều đưa cho Cố Ức và những người khác.
Cố Ức cười hì hì nói: “Sao tiểu tiên nữ lại mời tụi mình uống nước thế?”
Thẩm Ý nghiêm túc nói: “Cảm ơn các cậu đã giúp mình vào trong trường.”
Cố Ức nói: “Ôi, chuyện này có gì to tát đâu, cậu đừng ngại, về sau nếu muốn trèo tường nữa thì cứ nói cho bọn mình một tiếng, tụi mình có mặt liền luôn!”
Vừa dứt lời thì bị Kỳ Yến vỗ một cái trên đầu: “Nói bậy gì đó?”
Hôm nay vì hết cách nên mới phải trèo tường, anh không muốn dạy cô mấy thói hư tật xấu như thế này.
Thẩm Ý mím môi cười, đưa lon soda cam trong tay cho Kỳ Yến: “Của cậu.”
“Cảm ơn cậu.” Kỳ Yến khách khí cảm ơn, lúc nhận lấy cũng trộm nhìn vẻ mặt của cô, thấy sắc mặt cô nghiêm túc như thường.
Hai người đều im lặng không đề cập gì đến “tai nạn” lúc buộc dây giày lúc nãy.
Đám anh em thấy hai bên đương sự đều im lặng, cũng thông minh ngậm miệng.
Nghỉ ngơi uống nước xong, Thẩm Ý đề nghị đưa bọn họ đi tham quan trường một vòng.
Mọi người vui vẻ hưởng ứng.
Trường cấp 2 của cô là trường Trung học thực nghiệm(*), quy mô không lớn, đi xung quanh chỉ mất hơn 10 phút.
Thẩm Ý chỉ vào một tầng trong khu dạy học: “Đây là phòng học của mình năm lớp 9, cách xa nhà ăn nhất, nên dù mỗi lần giải lao đều chạy thục mạng tới nhà ăn thì cũng phải xếp cuối hàng.
Cho nên sau đó, khi đến giờ nghỉ mình lại ngồi làm bài tập cỡ 7-8 phút rồi mới tới nhà ăn, lúc đó ít người hơn, không cần xếp hàng nữa.”
(*)Trường Thực nghiệm: là trường có mô hình giáo dục chuyên biệt, đề cao tính trải nghiệm thực tế, chú trọng kỹ năng sống, cách tư duy, học sinh không phải học quá nhiều.
Xen kẽ vào việc học là những buổi thăm quan tìm hiểu bên ngoài xã hội, như đi thăm di tích lịch sử, bảo tàng, dã ngoại, v.v…
Kỳ Yến híp mắt nghe cô kể chuyện, tưởng tượng đến hình ảnh trong phòng học sạch sẽ sáng sủa, chỉ có một mình cô ngồi yên lặng làm bài, mặt trời thả vài tia nắng xuống từng trang vở, từng sợi tóc con, từng đường nét tinh xảo trên gương mặt của thiếu nữ, làn da trắng nõn mềm mại.
Rồi cô khẽ nhíu mi suy tư giải bài tập…
Lúc đi ngang qua sân thể dục, Thẩm Ý lại chỉ cho bọn họ xem: “Các cậu có thấy thanh xà kép đằng kia không? Giáo viên thể dục của tụi mình được mệnh danh là “Diệt Tuyệt sư công”(*).
Thầy ấy rất nghiêm khắc, còn yêu cầu học sinh nữ cũng phải tập kéo xà.
Kết quả là mình vừa vịn vào xà thì đã bị ngã xuống, đầu gối còn rách cả da.”
(*) Diệt Tuyệt sư công (灭绝师公): dựa theo nhân vật Diệt Tuyệt Sư Thái trong tiểu thuyết “Ỷ thiên Đồ long ký” của nhà văn Kim Dung.
Có thể tóm tắt về nhân vật này bằng một nhận định của Nhà nghiên cứu văn hóa Huỳnh Ngọc Chiến trong tập tiểu luận “Lai rai chén rượu giang hồ” như sau: “Nhưng có lẽ chỉ có một con người quái dị đến với cửa thiền bằng cả tấm lòng thành nhưng sát tâm còn nặng hơn cả những ma đầu ngoài đời: đó là Diệt Tuyệt Sư Thái.”
Vì giáo viên thể dục của Thẩm Ý là nam, nên có sự thay đổi từ “sư thái” thành “sư công”.
Ở đây có nghĩa là thầy thể dục của Thẩm Ý rất nghiêm khắc trong luyện tập và kiểm tra.
Cố Ức giật mình: “Có nghiêm trọng không? Cho mình xem thử với, có để lại sẹo không?”
Kỳ Yến lại đập vào đầu cậu ta: “Xem cái gì mà xem….
Từ từ, giáo viên thể dục của cậu sao?” Anh nhìn Thẩm Ý bằng ánh mắt kỳ quái: “Tôi nhớ cậu từng nói tôi giống giáo viên thể dục của cậu, cho nên… Diệt Tuyệt sư công?”
Thẩm Ý cũng chợt nhớ ra, lần Đại hội thể thao ấy, cô đã nói Kỳ Yến giống một giáo viên thể dục của mình.
Cô chột dạ nhìn đi chỗ khác: “Mình có nói sao? Mình… mình quên mất rồi.”
Kỳ Yến hoài nghi nhìn cô một hồi.
Thẩm Ý cười gượng mấy tiếng, nói lảng sang chuyện khác: “Hay để mình dẫn cậu đi xem khẩu hiệu của trường mình nhé.
Hồi đó mình nghe giáo viên nói, bia đá khắc khẩu hiệu này tốn tận mấy trăm vạn tệ(*).”
(*) 100 vạn tệ ≈ 3.546.060.070 VNĐ
Trịnh Thuấn trừng lớn mắt: “Dẫn mình đến xem với, tảng đá đắt như vậy thì phải quý đến cỡ nào chứ!”
Bọn họ đi đến gần cổng trường.
Thật ra, bia đá to được khắc khẩu hiệu này cũng giống như đá bình thường, mấy người bọn họ nhìn cả nửa ngày cũng không thấy được cái gì mới lạ độc đáo.
Tuy nhiên, dòng chữ “Cầu thị”(*) được khắc như rồng bay phượng múa trên mặt đá lại rất bắt mắt.
(*) Cầu thị (求是): Mong muốn tìm tòi, học hỏi, mở rộng tầm nhìn để có được những kiến thức sâu rộng hơn.
Nhưng Cố Ức vẫn phàn nàn: “Không dối các cậu đâu, hồi trước trường cấp 2 của mình cũng có khẩu hiệu khắc trên đá là “Cầu thị”, nên giờ thấy hai chữ này chẳng thú vị gì hết, tính ra còn không mới mẻ bằng tên của mình.”
Trịnh Thuấn nói: “Hình như trước kia trường của tao cũng có hai chữ này.
Nhưng mà tên của mày thì mới chỗ nào cơ?”
Cố Ức vỗ ngực: “Nhìn tên đoán nghĩa đi, ba mẹ đặt tên tao có chữ “Ức” là hy vọng sau này tao sẽ tiếp nhận việc kinh doanh của gia tộc rồi kiếm một đống tiền(*), chỉ thiếu điều còn chưa mang chữ “Ức” này viết thẳng lên mặt tao thôi.
Bây giờ có mấy người có cái tên xịn như tao đâu chứ?”
(*) Cố Ức (顾亿): chữ “Ức” (亿) ở đây có nghĩa là “một trăm triệu”.
Trịnh Thuấn: “…”
Trịnh Thuấn: “Mày nói nghe cũng có đạo lý phết.
Hồi ba đặt tên cho tao, ông ấy cũng bảo rằng hy vọng cuộc đời của tao sẽ thuận lợi, suôn sẻ(*).
Mà hình như là suôn sẻ thật đấy.
Lúc đánh nhau, ngoại trừ anh Yến ra thì tao chưa thua ai đâu!”
(*) Trịnh Thuấn (郑瞬): Chữ Thuấn (瞬) có nghĩa là chớp mắt; thì giờ ngắn ngủi, chóng qua.
Kỳ Yến: “…” Ba mày mà nghe thấy chắc phải tăng xông luôn đấy nhỉ?!
Tạ Địch buồn bực đứng ở một bên: “Tên của hai người đều có ý nghĩa vậy sao? Tại sao tên tao lại tùy tiện thế không biết? Lúc mẹ sinh ra tao, nghe được tiếng còi xe ba bánh ở ngoài cửa sổ, “dididi”, vì vậy tên tao cũng ra đời theo, Tạ Địch(*).”
(*) Tiếng còi xe kêu (滴) đọc là “dī”, còn chữ Địch (迪) trong tên Tạ Địch đọc là “dí”.
Cậu ta vừa nói xong, xung quanh im phăng phắc, rồi đột nhiên mọi người thi nhau phá lên cười.
“Mẹ nó! Tạ Địch, không ngờ nguồn gốc cái tên của mày lại là như thế! Hahahahaha!”
Tạ Địch sờ sờ đầu, có chút xấu hổ, quay đầu lại nhìn Kỳ Yến: “Anh Yến, còn anh thì sao?”
“Tao?” Kỳ Yến nhướng mày, suy nghĩ thật lâu mới nói: “Tao cũng chẳng biết.
Tên của tao là mẹ tao đặt.”
Nhìn thấy sắc mặt của anh không tốt, đám anh em cũng thức thời kết thúc đề tài.
Bọn họ cũng biết một ít chuyện trong nhà anh, biết anh vẫn còn canh cánh trong lòng về người mẹ đã qua đời, những lời nói vô tình vừa rồi có lẽ đã khiến anh nhớ lại ký ức không tốt.
Nhưng Kỳ Yến chỉ trầm mặc vài giây liền khôi phục như thường, anh quay đầu nhìn phía Thẩm Ý, cười nói: “Ý Ý, còn cậu? Tên cậu có ý nghĩa gì thế?”
“Mình ấy à?” Thẩm Ý cẩn thận suy nghĩ, nói: “Hình như là do mẹ mình đọc trong cuốn tiểu thuyết nào đó rồi nhìn thấy cái tên này, cảm thấy dễ nghe, nên đã đặt cho mình.”
Kỳ Yến gật đầu: “Ồ, ra là vậy.” Ngừng một chút, anh lại nói: “Tôi cũng cảm thấy rất êm tai.”
Lời này rơi vào tai Thẩm Ý làm tim cô đập nhanh hơn.
Rõ ràng đó chỉ là một lời khen bình thường, nhưng khi nghe anh nói ra, cô lại cảm thấy có chút gì đó quyến luyến là lạ.
Thẩm Ý sửng sốt, lắc lắc đầu không cho mình suy nghĩ như vậy nữa.
Sau khi đi dạo hai vòng quanh trường, mấy người bọn họ lại đi tới bức tường kia để trèo ra ngoài.
Kỳ Yến đang muốn hỏi Thẩm Ý muốn đi tới đâu tiếp theo, liền thấy cô chỉ vào một cửa hàng nhỏ cách đó không xa: “Tới đó đi, mình muốn gặp bà nội Diệp.”
Mặc dù không biết cô đang nói tới ai, nhưng Kỳ Yến vẫn không chút suy nghĩ mà gật đầu: “Được.
Cậu muốn đi đâu thì bọn mình cũng sẽ đi cùng.”
Đám anh em sau lưng: “…” Không, bọn họ không hề, ai mà muốn làm bóng đèn cho hai người thắm thiết cơ chứ!
Đi chừng hơn 20 mét là tới được nơi mà Thẩm Ý nói, nhưng cánh cửa của cửa hàng nhỏ trước mặt lại đóng chặt, trên cửa còn dán một tờ giấy thông báo chuyển nhượng cửa hàng.
Thẩm Ý không khỏi bất ngờ.
Cô nhìn kỹ tờ giấy, phát hiện ra người để lại tờ giấy này là ba Diệp và mẹ Diệp.
Thẩm Ý nhíu mày thật chặt, nhất thời cảm thấy có chút hụt hẫng.
Diệp Hòa đi rồi, bây giờ, ngay cả bà nội Diệp cũng không biết đã chuyển đi đâu, nơi này ngoài nhà cửa quen thuộc với cô, còn lại đều trở nên xa lạ đến đáng sợ.
Có lẽ, đây chính là cái gọi là “cảnh còn người mất”.
Kỳ Yến nhìn ra vẻ mất mát của Thẩm Ý, quan tâm hỏi: “Ý Ý, làm sao vậy?”
Thẩm Ý lắc đầu, hơi chua xót: “Không có việc gì.
Bà nội Diệp dọn đi rồi, mình hơi buồn.”
Nói là hơi buồn nhưng vẻ buồn đau trên mặt cô rõ ràng lại nhiều hơn một chút, Kỳ Yến nhìn mà trong lòng sốt ruột, lại không biết nên làm thế nào để an ủi.
Đúng lúc này, có một bóng người lén lút ở con hẻm nhỏ bên trái, bị bọn Cố Ức phát hiện, lập tức liền quay đầu chạy.
“Đứng lại!” Mấy người xông lên trước, nhanh chóng đè người kia xuống.
“A… Ôi, mấy cậu làm cái gì vậy?!” Người nọ là một cậu trai trạc tuổi, đeo cặp kính cận dày cộp, bộ dáng nho nhã yếu ớt, căn bản là không có sức chống cự lại bọn Cố Ức.
“Đau quá, buông tôi ra!”
Thẩm Ý nghe âm thanh có chút quen tai, vội vàng đẩy người ra, kinh ngạc nói: “Cẩu Đản?”(*)
(*) Cẩu Đản: Chữ “Đản” thường được dùng với nghĩa khinh chê, nhục mạ.
Kết hợp với chữ “Cẩu” đằng trước, nên Trịnh Thuấn tưởng rằng Thẩm Ý đang mắng cậu trai kia là “Đồ chó”.
Đây có lẽ là tên gọi thân thiết của cậu bạn.
Trịnh Thuấn ấn giữ bả vai cậu ta, quay đầu khiếp sợ: “Tiểu tiên nữ, cậu mà cũng mắng người hả?”
Thẩm Ý dở khóc dở cười: “Cậu buông cậu ấy ra đi, cậu ấy không phải người xấu đâu, là bạn học hồi cấp 2 của mình, tên là Lâm Cẩu Đạm.”
“À.” Đám người Trịnh Thuấn nghe cô nói vậy thì buông lỏng tay ra: “Người này thật là kỳ quái, đến cả tên cũng quái nốt, thời nào rồi mà còn gọi là Cẩu Đản thế không biết?”
Lâm Cẩu Đạm nhặt kính rớt dưới đất lên lau lau, tốt bụng giải thích: “Tôi họ Lâm, “Lâm” là hai bộ Mộc ghép lại, “Cẩu” trong “Cẩu thả thâu sinh”, “Đạm” trong “Đạm nhiên vô vị”.” (*)
(*) Lâm Cẩu Đạm (林苟淡):
– Họ “Lâm” (林) do hai bộ Mộc (木) ghép thành.
– Tên đệm “Cẩu” (苟) được lấy trong câu “Cẩu thả thâu sinh” (苟且偷生), tức là câu thành ngữ “Tham sống sợ chết”.
Chữ “Cẩu” trong câu còn có thể hiểu theo cách bớt tiêu cực hơn là “tạm, tạm bợ”, tức là “Sống tạm qua ngày”.
– Tên “Đạm” (淡) lấy trong câu “Đạm nhiên vô vị” (淡然无味), tức là thái độ dửng dưng, hờ hững (淡然) và nhạt nhẽo, đơn điệu (无味).
Mấy anh em: “???” Mẹ nó, lần đầu nghe được có người giới thiệu tên mình như thế đấy.
Thẩm Ý lại vui vẻ chào hỏi cậu ta: “Cẩu Đạm, đã lâu không gặp, sao cậu lại ở đây thế?”
Lâm Cẩu Đạm nói: “Nhà mình ở gần đây, đi ngang qua mua ly trà sữa.
Ai ngờ lại thấy được cậu, mình còn tưởng nhìn nhầm rồi cơ chứ.
Không phải cậu học ở Trường Trung học số 1 Nam Vu à? Đám người này là ai thế?”
“Mấy cậu ấy là bạn học cùng lớp với mình ở Nam Vu.” Thẩm Ý giới thiệu cho hai bên.
Còn nhớ lần cuối cùng hai người gặp mặt là lần Lâm Cẩu Đạm đến thăm khi cô bị thương phải nhập viện, không nghĩ tới, thế mà đã một năm trôi qua rồi.
Thẩm Ý hàn huyên tán gẫu với cậu ta một hồi, mới hỏi: “Cậu có biết bà nội Diệp đã chuyển đi đâu không?”
“Mình biết.” Lâm Cẩu Đạm ngước mắt nhìn về phía cửa tiệm nhỏ đã đóng cửa: “Bà cũng lớn tuổi rồi, hơn nữa chuyện của Diệp Hòa… Bà phải chịu đả kích lớn như thế, mắc chứng suy giảm trí nhớ(*), chú Diệp không yên tâm nên đã đưa bà nội đến nơi khác để chăm sóc.”
(*) Cụ thể hơn là bệnh Alzheimer: một trong những căn nguyên phổ biến gây chứng giảm trí nhớ ở người già, bệnh đặc trưng bởi sự mất dần các nơron thần kinh và synap trong vỏ não và một số vùng dưới vỏ.
Bệnh có xu hướng nặng dần gây ảnh hưởng xấu tới các hoạt động sinh hoạt hàng ngày, tới trí nhớ, hoạt động ngôn ngữ và tư duy của người bệnh.
Thẩm Ý biết, ba mẹ Diệp Hòa ở ngoài làm ăn buôn bán, ngoài Diệp Hòa ra còn có con gái nhỏ, vì không đủ thời gian để chăm sóc cả hai đứa nhỏ nên họ đưa Diệp Hòa lớn tuổi hơn về quê với bà nội Diệp.
Cũng chính bởi vì vậy mà vào năm lớp 4, cô đã gặp được Diệp Hòa.
Nhớ đến quá khứ, mắt mũi Thẩm Ý chợt cay cay.
Sau khi tạm biệt Lâm Cẩu Đạm, trạng thái của Thẩm Ý đã không vui, trở nên rầu rĩ hơn hẳn.
Kỳ Yến không biết cô bị làm sao, rất muốn an ủi nhưng không thể nói câu nào.
Ban nãy anh đứng đằng xa, nghe loáng thoáng được cuộc đối thoại của hai người, nhưng vì không tham dự vào quá khứ của cô nên không hiểu lắm.
Chỉ là anh mơ hồ nghe được một cái tên khá quen tai.
Vừa đi, Kỳ Yến vừa nghĩ trong đầu, Diệp Hòa, rốt cuộc anh đã nghe thấy cái tên này ở đâu?
Đột nhiên, anh nhớ ra một chuyện, dừng bước chân.
Cố Ức quay đầu hỏi anh: “Anh Yến, làm sao vậy?”
Kỳ Yến nhàn nhạt mở miệng: “Không có việc gì.” Rồi tiếp tục nâng bước, anh nhìn qua Thẩm Ý đang cúi đầu đi bên cạnh mình, biểu tình trên mặt chợt phức tạp.
Anh nhớ ra rồi, tối hôm đó, lúc bình gas ở tiểu khu bị nổ, anh vội vã đi tìm cô, cô dựa vào ngực anh, rồi cũng gọi mãi cái tên này.