Trước khi nghỉ Tết, trường Trung học số 1 Nam Vu tổ chức hoạt động công ích quét vôi các gốc cây quanh khu vực trường.
Thẩm Ý nhìn thấy bài thông báo trên tài khoản công khai của trường, bèn lập tức chia sẻ cho Kỳ Yến.
“Mình đã đăng ký rồi.
Cậu có muốn đăng ký luôn không? Hoạt động này có thể cộng vào điểm tích lũy đó.” Thẩm Ý hỏi.
Cô đã tìm hiểu qua, nếu điểm tích lũy đạt đến một con số nhất định, các lỗi vi phạm và hình phạt kỷ luật cũng sẽ có thể được cân nhắc xóa bỏ.
Những nỗ lực của Kỳ Yến trong năm qua cũng đã được khen thưởng xứng đáng, xóa được hai lỗi vi phạm, giờ chỉ còn một lỗi nữa, nếu được xóa thì sẽ thuận lợi cho anh vào đại học.
Qua 1 phút, Kỳ Yến trả lời: [Được.
Tôi mới vừa đăng ký rồi.]
Thẩm Ý: [Thứ bảy gặp lại cậu ở trường nhé.]
Kỳ Yến: [Ừm.
Tôi vừa xem dự báo thời tiết, hôm đó nhiệt độ hơi thấp, cậu nhớ mặc nhiều áo ấm vào.]
Khóe môi Thẩm Ý cong lên một nụ cười: [Được.
Cậu cũng mặc ấm vào nha.]
Thứ Bảy hôm đó, một nhóm học sinh tụ tập ở cổng trường, nhận dụng cụ rồi sôi nổi đi đến khu vực mà mình được giao.
Thẩm Ý,Kỳ Yến, Địch Miên Miên và Đinh Đạo Trí là một tổ.
Hai chàng trai xách thùng vôi nặng, còn Thẩm Ý và Địch Miên Miên cầm theo cọ quét, cùng nhau đi về phía nhà ăn.
Thẩm Ý nhớ lời dặn ngày hôm trước của Kỳ Yến nên hôm nay cô mặc một bộ quần áo ấm áp, trên cổ còn quấn một chiếc khăn thật dày.
Nhưng vì lạnh nên chiếc mũi lộ ra ngoài hơi hơi ửng đỏ, đôi mắt trông có vẻ còn ngái ngủ, giống y như con thỏ con.
Kỳ Yến hỏi: “Có phải tối qua cậu thức khuya không?”
Thẩm Ý mở choàng mắt, chột dạ nói: “Không có.”
Kỳ Yến: “Cậu nói dối tôi.”
Thẩm Ý tủi thân: “Mình chỉ ngủ muộn hơn mọi hôm nửa tiếng thôi.” Hôm qua cô đọc một cuốn tiểu thuyết thể loại huyền nghi(*) rất lôi cuốn, vì hồi hộp muốn biết hung thủ là ai nên mới muộn giờ nghỉ ngơi.
(*) Huyền nghi: Là “nhìn thấy mà chưa chắc như những gì đã nhìn thấy, một phần của sự thật có thể không phải là toàn bộ sự thật”.
Truyện Huyền nghi: Là những truyện có nội dung bí ẩn, trinh thám, phá án, đan xen những yếu tố li kì.
Sẽ có một số người gọi truyện Huyền nghi là truyện ngôn tình – trinh thám (ngôn tình có yếu tố trinh thám).
Tuy nhiên, nó lại không chính xác! Huyền nghi là truyện ngôn tình có yếu tố ly kỳ bí ẩn nhiều hơn chứ không phải trinh thám.
Kỳ Yến nhướng mày nhìn cô: “Lần này tôi miễn cưỡng không tính sổ với cậu.
Sau này đừng thức khuya nữa.
Đừng quên ước định của chúng ta.”
“Ừm.” Thẩm Ý gật đầu.
Kể từ lần Kỳ Yến thức khuya bị tụt huyết áp hôm đó, vì để giúp anh sửa thói quen thức đêm, Thẩm Ý đã ước định cùng anh, cả hai sẽ cùng nhau ngủ trước 11 giờ, ai không tuân thủ thì sẽ phải thực hiện một nguyện vọng bất kì của đối phương.
Kỳ Yến sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ: “Để tôi nghĩ xem, tôi có mong muốn gì không nhỉ? Hay là ghi nợ đi, chờ tôi nghĩ kỹ rồi sẽ nói với cậu.”
Thẩm Ý không có ý kiến gì, chỉ không yên tâm nói: “Vậy cậu cũng không thể quá tham lam đâu đấy.” Những thứ như máy bay tư nhân hay biệt thự cao cấp này kia, dù có mang cô đi bán cũng không mua nổi một góc.
Vì thế, cô lại bổ sung: “Không thể vượt quá 1000 tệ.”
Kỳ Yến nhịn không được cười, xoa xoa đầu cô: “Được.
Tôi biết tiết kiệm tiền lắm.”
Địch Miên Miên bên cạnh tò mò hỏi: “Ý Ý, ước định gì vậy?”
Thẩm Ý chép miệng: “Không nói cho cậu biết.”
“Ý Ý, sao cậu lại như thế? Mình là bảo bối của cậu cơ mà!” Địch Miên Miên làm bộ muốn véo eo cô, Thẩm Ý nhanh chân trốn ra sau lưng Kỳ Yến.
Địch Miên Miên: “…”
Cô bạn lầm rầm mấy câu, Ý Ý của cô ấy bị người khác đoạt đi mất rồi! Cô tức giận! Nhưng người đoạt Ý Ý đi lại là người mà cô không thể đánh lại!
Nhóm người các cô rôm rả đi tới cửa căn tin, ở đây có khoảng chừng hai mươi cây, quét vôi cũng sẽ xong rất nhanh.
Kỳ Yến đặt thùng vôi xuống, Thẩm Ý cầm cây cọ to nhúng vào thùng vôi rồi cẩn thận quét lên gốc cây cùng Địch Miên Miên.
Địch Miên Miên thấy mu bàn tay của Thẩm Ý có vết nứt: “Ý Ý, tay cậu bị sao thế?”
Thẩm Ý nhìn thoáng qua, nói: “Không sao, thời tiết dạo này khô quá.
Mình bôi kem dưỡng ẩm mà vẫn bị tróc da.”
“Hay cậu dùng của mình đi, mình dùng thấy tốt lắm.” Địch Miên Miên lôi từ trong balo ra một tuýp kem dưỡng ẩm đưa cho cô: “Cơ mà mình còn có một ít thôi à, cái này là ba mình đi công tác nước ngoài rồi mua về.”
Thẩm Ý nhận lấy, bóp một chút ra tay rồi thoa đều, ngạc nhiên nói: “Có vẻ hiệu quả thật đó.”
“Thấy không?” Địch Miên Miên vui vẻ nói.
Kỳ Yến đang quét vôi ở bên cạnh cùng Đinh Đạo Trí, nhưng tai vẫn dỏng lên nghe ngóng cuộc nói chuyển bên phía này, hai người đều âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Buổi chiều, Kỳ Yến hỏi xin Địch Miên Miên ảnh chụp của tuýp kem, rồi anh gửi cho Kỳ Mịch, hỏi anh ta cái này có thể mua ở chỗ nào.
Kỳ Mịch: “Trên mạng.”
Kỳ Yến: “Em muốn trong hôm nay luôn.”
Kỳ Mịch: “Vậy thì anh chịu, chú mày thử tìm trong mấy siêu thị lớn xem, nhãn hiệu này hơi hiếm đó.”
Kỳ Yến: “Lúc nào anh cũng xưng mình là người hiểu phụ nữ nhất mà, hôm nay vô dụng thế.”
Kỳ Mịch: “…”
Kỳ Yến không nói nhảm với anh ta nữa, cất điện thoại đi, leo lên xe moto.
Chiều hôm ấy, anh loanh quanh hết cả 4 siêu thị lớn nhất Nam Vu, cuối cùng cũng tìm thấy nhãn hiệu của tuýp kem này ở siêu thị lớn chuyên đồ Quốc tế cuối cùng.
Anh mua hẳn mấy tuýp rồi phóng như bay đến tiểu khu của cô.
Thẩm Ý vừa mới cơm nước xong, nhận được tin nhắn của anh: “Xuống đây, tôi có cái này cho cậu.”
Thẩm Ý nhìn bên ngoài trời lạnh, nhanh chóng khoác áo lông vũ chạy xuống lầu.
Quả nhiên thấy anh ngồi trên xe moto địa hình, một chân chống dưới đất, tay trái xách một túi màu trắng.
Thẩm Ý tò mò đi đến gần, hỏi anh: “Cậu mua gì cho mình hả?” Lại còn trong buổi tối lạnh cóng như thế này nữa.
Kỳ Yến đưa túi trong tay đến trước mặt cô: “Mở ra nhìn xem.”
Thẩm Ý nhận lấy rồi cẩn thận mở ra, nhìn thấy mấy tuýp kem dưỡng ẩm nằm trong đó, bảo sao lúc cô cầm có chút nặng tay.
Cô nhìn kỹ lại, ngạc nhiên nói: “Miên Miên nói kem của nhãn hiệu này đắt lắm, sao cậu mua nhiều vậy? Mình dùng cũng không hết được.”
Kỳ Yến sửng sốt, ban nãy anh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là buổi sáng nghe cô nói tốt, liền muốn mua nhiều cho cô dùng.
Thẩm Ý thấy biểu cảm trên mặt anh, mím môi cười: “Hạn sử dụng của cái này là 3 năm, mình sẽ từ từ dùng.
Cảm ơn cậu nhé.”
Kỳ Yến cũng nhìn cô cười: “Cậu đừng khách sáo.”
Thẩm Ý hỏi anh: “Cậu chưa ăn cơm phải không?”
Kỳ Yến: “Ừm, chưa ăn.”
Hai tay Thẩm Ý cầm túi ở sau lưng, nghiêng đầu cười nói: “Mình mời cậu ăn cơm, coi như là có qua có lại nhé.”
Hai người tìm một quán ăn gần đó ngồi xuống.
Kỳ Yến sợ cô không mang đủ tiền, không biết nên gọi món nào cho hợp lý, nhưng Thẩm Ý lại nói: “Mình mang đủ tiền.
Cậu muốn ăn gì?”
Kỳ Yến không tin, Thẩm Ý bèn lấy điện thoại ra cho anh nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình.
Kỳ Yến có chút kinh ngạc: “Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Không giống anh thuộc vào tình huống đặc biệt, trước khi qua đời, ông bà nội đã để lại cho anh tài sản thừa kế rất lớn, Thẩm Ý là một học sinh cấp 3 mà thôi, dù gộp cả tiền tiêu vặt hằng ngày cùng tiền mừng tuổi mỗi năm cũng sẽ không nhiều như vậy được.
Thẩm Ý nâng cằm: “Tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi, còn có tiền mẹ mình gửi tới mỗi tháng nữa, mình để dành.”
“Thì ra là vậy.” Kỳ Yến hiểu ra, tiểu tiên nữ của anh mặt nào cũng tốt, tuổi còn nhỏ như vậy mà còn biết tiết kiệm tiền nữa.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, Kỳ Yến vùi đầu vào ăn, Thẩm Ý ở bên chống cằm nhìn anh, hai chân ở dưới bàn khẽ đung đưa.
Một lúc sau, phục vụ lại bưng món tôm càng xào nấm đông cô lên, cô nhìn mấy lần rồi thúc giục anh: “Cậu ăn nhanh đi cho nóng, để nguội sẽ không ngon nữa.”
“Được.” Kỳ Yến bóc mấy con tôm rồi bỏ vào miệng, còn cố ý nói: “Ăn ngon lắm!”
Ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, Thẩm Ý vừa mới ăn cơm xong cũng cảm thấy đói bụng, ánh mắt nhìn anh trông mong: “Ăn ngon vậy luôn hả?”
“Đương nhiên.”
Nhìn thấy cô mở to hai mắt nhìn anh ăn tôm mà hâm mộ, Kỳ Yến cũng không đành lòng trêu cô, đem một con tôm được bóc vỏ trắng nõn đặt vào đĩa nước sốt rồi đẩy tới trước mặt cô.
Thẩm Ý ngượng ngùng mà cầm đôi đũa lên: “Vậy mình ăn thử một con xem sao.”
Kỳ Yến nói: “Ăn xong tôi sẽ bóc tiếp cho cậu.”
Cứ thế, một nửa số tôm càng trên đĩa đã vào bụng cô.
Xoa xoa bụng hơi căng lên, ánh mắt của Thẩm Ý rơi vào nửa con đang ăn dở, Kỳ Yến lại đêm con tôm lấy về, nói: “Ăn nhiều cũng không tốt.
Cậu đừng quên là chúng ta nói sẽ cùng nhau giữ sức khỏe.”
Thẩm Ý đành phải thu lại ánh mắt: “Mình nhớ.”
Ăn xong, Kỳ Yến đưa Thẩm Ý đến dưới lầu, hỏi cô Tết sẽ đi đâu chơi.
Thẩm Ý đáp: “Mình về quê nội, ở đó có nhiều đặc sản ngon lắm, lúc về mình sẽ mang cho cậu.”
Mặc dù có hơi thất vọng vì không được gặp cô trong Tết, nhưng Kỳ Yến cũng rất vui khi thấy cô phấn khích như vậy, anh nói: “Được.
Có chuyện gì vui thì kể cho tôi với nhé.”
Thẩm Ý ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
———
Tết Nguyên Đán, Thẩm Ý theo Thẩm Quốc về quê chúc Tết.
Quê nội của Thẩm Ý ở một vùng nông thôn nên bà con làng xóm thân thích thường xuyên qua lại.
Năm ngoái, bởi vì Thẩm Ý xảy ra tai nạn ngoài ý muốn không về được, nên năm nay về chúc Tết.
Xung quanh cô là bảy, tám cô, dì sôi nổi, hỏi han ân cần cô đã khỏe hay chưa.
Nghe được cô nói sức khỏe đã bình phục hoàn toàn, thì mọi người đều thở ra nhẹ nhõm, còn gửi nhiều lời tốt lành may mắn để động viên cô.
Sau khi chúc Tết xong, Thẩm Ý cầm tiền mừng tuổi ra ngoài sân hít thở không khí, đứa nhỏ nhà bên cạnh thấy cô, liền nhiệt tình dẫn cô đi dạo quanh làng.
Cuộc sống sinh hoạt ở quê có chút buồn tẻ, nhưng khi Thẩm Ý dạo quanh bờ sông lại thấy được một điều thú vị.
Cô nhìn thấy một đàn vịt nhỏ màu vàng đang lạch bạch đi trên đường, rồi chúng nhảy “tõm” xuống sông, tiếng kêu “quạc quạc” xen lẫn tiếng nước khi từng con từng con nhảy xuống.
Thẩm Ý thấy vui, nên đã quay lại một đoạn video gửi cho Kỳ Yến.
Một lúc sau, Kỳ Yến nhắn lại: [Cậu muốn ăn vịt đồng hả? Lúc nào về đây, tôi sẽ mua cho cậu ăn.]
Thẩm Ý: “…”
Vịt con đáng yêu như vậy, sao có thể ăn vào bụng được!
———
Sắp hết kì nghỉ Tết Nguyên Đán.
Kỳ Yến ở nhà bấm đốt ngón tay tính toán, cả tuần rồi anh không được gặp Thẩm Ý.
Tuy rằng ngày nào hai người cũng nhắn tin trên QQ, nhưng cũng không thể nào so với việc được gặp cô trực tiếp.
Vì vậy, ngày nào anh cũng phóng xe đến dưới tiểu khu của Thẩm Ý, mong chờ ngày cô trở về.
Chiều nay, Kỳ Yến chuẩn bị ôm một bụng thất vọng đi về như mọi hôm.
Ai ngờ, một chiếc ô tô đột nhiên dừng lại bên cạnh anh.
Cửa xe mở ra, Thẩm Ý bước xuống cùng với một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ.
Kỳ Yến nhìn mặt cô ấy có điểm tương tự với Thẩm Ý, liền nhận ra thân phận của người nọ.
Trong lòng anh trở nên căng thẳng, vội vàng nhảy xuống xe, hai chân nghiêm trang khép lại, hai tay đặt ở vạt áo trước ngực, bày ra một dáng vẻ nam sinh ngoan ngoãn, đứng đắn.
Thẩm Ý vui vẻ vẫy tay chào anh, xoay người vào trong xe cầm lấy một túi đồ, bước tới đưa cho anh.
“Sao cậu lại ở đây? Cơ mà đúng lúc luôn, quà cho cậu.”
“Đây là gì thế?” Kỳ Yến chột dạ, né tránh không trả lời câu hỏi đầu tiên của cô, cúi đầu nhìn cái túi trong tay.
“Mình hứa rồi mà, mang đặc sản quê mình về cho cậu đó.” Thẩm Ý tủm tỉm cười, quay qua giới thiệu với Triệu Hạ Nghiên: “Mẹ, đây là bạn cùng bàn của con, cậu ấy tên Kỳ Yến, ngày thường ở trên lớp cậu ấy giúp đỡ chăm sóc con nhiều lắm.” Lại quay qua nói với Kỳ Yến: “Đây là mẹ mình.”
“Con chào cô.” Kỳ Yến lập tức lễ phép chào hỏi.
“Chào cháu.” Triệu Hạ Nghiên cười nhìn anh: “Nhóc con lớn lên anh tuấn quá, nghe nói thành tích học tập của con cũng rất tốt phải không?”
Lúc thăm hỏi, người lớn thường quan tâm đến điểm số, thành tích như thế này, Kỳ Yến nghe mãi cũng thành thói quen, may là gần đây, điểm của anh đã tiến bộ nhiều, anh mới thoải mái đứng thẳng người, khiêm tốn nói: “Cô quá khen rồi ạ.
Con học bình thường thôi, vẫn chưa bằng Ý Ý đâu ạ.”
Lần này, Triệu Hạ Nghiên về nước ăn Tết, đã nghe Thẩm Ý kể rất nhiều chuyện ở trường lớp, mà người xuất hiện nhiều nhất trong những câu chuyện của con bé lại là cậu nhóc đẹp trai trước mắt này.
Vốn Triệu Hạ Nghiên còn lo lắng con gái kết giao với bạn bè không cẩn thận, nhưng bây giờ, nhìn thấy bộ dáng xuất sắc tràn đầy năng lượng thanh xuân, mặt mày còn rất có phong độ trí thức, lúc nói chuyện với bà, từ giọng nói đến tư thế đứng đều rất lịch sự, lễ phép, bà liền biết đây là một đứa trẻ tốt.
Ý Ý kết bạn với cậu, bà cũng an tâm hơn.
Đương nhiên Kỳ Yến không biết được suy nghĩ của bà, lúc cùng trò chuyện với bà, tâm trạng có hơi hồi hộp.
Thẩm Ý vẫn còn phải đi chúc Tết, liền chào tạm biệt anh, lên xe rời đi theo Triệu Hạ Nghiên.
Kỳ Yến đứng ở nơi đó, nhìn chiếc xe đi xa dần mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi không biết anh có nói sai lời nào không? Biểu hiện của anh ổn chứ nhỉ? Mẹ của cô chắc không biết trước kia anh toàn trốn học đánh nhau đâu ha…?
Đầu óc Kỳ Yến bối rối hỗn loạn, xách túi đặc sản Thẩm Yến đưa, bất an thấp thỏm về nhà.
Thẩm Ý ngồi trên xe, Triệu Hạ Nghiên đột nhiên hỏi: “Cậu nhóc ban nãy thích con phải không?”
Tim Thẩm Ý đập thình thịch, hai má có chút ửng hồng: “Con… con không biết.”
Triệu Hạ Nghiên mỉm cười: “Thằng bé thích con đó.
Ý Ý này, con có thích cậu ấy không?”
“Dạ?” Vì giật mình mà đôi mắt hạnh của Thẩm Ý mở to.
———
Tháng 3, Trung học số 1 Nam Vu khai giảng học kỳ 2 của năm học.
Trên bục phát biểu, thầy hiệu trưởng dõng dạc đưa ra các mục tiêu trong học kỳ sắp tới, sau khi phát biểu xong, thầy chuyển qua chủ đề khác, yêu cầu học sinh rèn luyện bản thân từ những việc nhỏ nhất, lập tức ngồi xuống chỗ mình đang đứng để nhổ cỏ dại.
Học sinh toàn trường ồn ào một trận, phàn nàn nhà trường keo kiệt không thuê lao công mà “tận dụng” luôn bọn họ làm cu li miễn phí.
Qua một kỳ nghỉ không có ai dọn dẹp, cỏ dại trong sân thể dục mọc lên rất nhiều.
Cố Ức, Trịnh Thuấn và Tạ Địch đang vừa nhổ cỏ vừa ném nhau đùa nghịch, liền bị Kỳ Yến gọi lại.
Thấy vẻ mặt anh vừa nghiêm túc vừa thần thần bí bí, đám anh em tò mò hỏi: “Anh Yến, có chuyện gì hả?”
Chỉ thấy anh Yến lôi từ sau lưng ra một chậu hoa, nói: “Trong đám chúng mày ai biết chăm sóc hoa không? Xem giúp tao sao nó không mọc lên vậy?”
“Anh Yến, anh còn trồng cả hoa cơ à?” Trịnh Thuận nhìn chằm chằm đám đất trong chậu nhỏ cả nửa ngày: “Hoa đâu?”
“Nó có chịu mọc ra đâu, nếu không tao hỏi chúng mày làm gì?” Kỳ Yến nói.
Ngày đó, Thẩm Ý mang cho anh một túi đầy đặc sản, anh tìm thấy trong đó có một gói hạt giống, anh mang đi gieo vào chậu, hằng ngày chăm chỉ tưới nước bón phân, nhưng từ hôm đó đến nay đã là một tuần mà chẳng thấy cái hạt giống này có động tĩnh gì.
Cố Ức hỏi: “Hoa gì thế?”
“Không biết nữa.
Nhưng tao lên mạng tra, chắc là hạt hoa hướng dương.” Kỳ Yến cẩn thận đặt chậu xuống đất, lôi từ trong túi ra mấy cái hạt màu đen.
Tạ Địch nhặt một hạt lên nhìn: “Đây không phải là hạt dưa chúng ta thường cắn à?”
Kỳ Yến gõ vào đầu cậu ta: “Nói nhảm, đây là Thẩm Ý mang từ quê lên cho tao đó.” Ngàn dặm xa xôi, sao cô có thể mang hạt dưa cho anh cắn được, nên chắc chắn đây phải là hạt giống hoa hướng dương.
Kỳ Yến ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn chậu hoa toàn đất, khóe môi bỗng nở nụ cười: “Chúng mày toàn là đàn ông thô lỗ, đương nhiên không hiểu ý tứ của con gái rồi.
Có biết ngôn ngữ của hoa hướng dương là gì không?”
Đám anh em cũng lần lượt ngồi xổm xuống, khiêm tốn học hỏi: “Là gì vậy?”
Kỳ Yến quét mắt nhìn bọn họ, tự đắc nói: “Yêu thầm.”
Nghe vậy, đám anh em đang ngồi vòng quanh chậu hoa bừng tỉnh: “Thì ra là thế! Anh Yến, vậy là tiểu tiên nữ đang thổ lộ với anh có phải không?”
Trong lòng Kỳ Yến cũng có suy nghĩ như thế, nhưng mãi đến giờ vẫn chưa thấy lên cây lên hoa gì cả, thành ra anh có chút lo lắng, lỡ như anh hiểu lầm ý tứ của cô thì sao?
Trịnh Thuấn nói: “Anh Yến, sao anh không đi hỏi thẳng tiểu tiên nữ luôn? Cô ấy đưa hạt giống cho anh, anh thì đi hỏi cách trồng và chăm sóc, thế là cô ấy sẽ hiểu được ý tứ của anh, sau đó hai người liền thuận nước đẩy thuyền…”
Kỳ Yến nghĩ thấy cũng có lý, nhướng mày, vô cùng thưởng thức đề nghị của cậu ta, vỗ vỗ vai cậu: “Được đấy nhỉ? Cuối cùng mày cũng thông minh ra một chút rồi.”
Vì vậy, buổi trưa hôm đó, Kỳ Yến làm tốt công tác tư tưởng cho bản thân, lên tinh thần gọi Thẩm Ý đến cuối hành lang.
Thẩm Ý không biết vì sao anh không nói ở trong lớp luôn, ngẩng đầu lên, mở đôi mắt tròn đen láy ra nhìn anh.
Kỳ Yến hít sâu một hơi, có chút không được tự nhiên, đưa mắt nhìn sang hướng khác, nói: “Trong túi đặc sản cậu đưa cho tôi, có một gói hạt, nhìn giống hạt hoa hướng dương…”
“Ăn ngon không?” Thẩm Ý cười tủm tỉm hỏi, “Đó là hạt hướng dương, đặc sản quê ba mình đó, đã sấy khô rồi, có thể ăn trực tiếp luôn.”
Kỳ Yến quay phắt đầu lại: “…”
Thẩm Ý thấy trên mặt anh hơi trắng bệch ra, quan tâm hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Kỳ Yến: “… Không sao.
Hạt hướng dương ăn khá ngon.”
Thẩm Ý cười nói: “Cậu thích là tốt rồi.”
———
Tháng 4, hoạt động xã hội thực tiễn hằng năm của trường Trung học số 1 Nam Vu lại được tổ chức.
Lần này, lớp 11 được đi đến một ngọn núi – là khu lịch sử văn hóa bên cạnh thành phố.
Mỗi giáo viên dẫn dắt một lớp mình chủ nhiệm, tạo thành từng đội.
Sau khi phổ biến nội quy và hướng dẫn tham quan an toàn, thầy hiệu trưởng thông báo các đội sẽ được hoạt động tự do, mọi người đều reo hò xông xáo vào trong núi.
Thẩm Ý, Kỳ Yến, Địch Miên Miên và Đinh Đạo Trí đi chung, muốn lên tận đỉnh núi để ngắm mây mù cùng nhau.
Nhưng đường núi khó đi, Địch Miên Miên lê lết chưa được nửa đường đã bỏ cuộc giữa chừng, Đinh Đạo Trí lo cô ấy là con gái mà lại ở một mình thì không tốt, nên chủ động ở lại cùng, hai người ngồi trên một tảng đá to ăn đồ ăn vặt.
Tuy nhiên, Thẩm Ý vẫn muốn leo lên đỉnh núi để tận mắt thấy mây, cô mới chỉ nhìn thấy cảnh tượng ấy trên Douyin mà thôi, cảm thấy rất kinh ngạc trước vẻ đẹp đó, không biết khi được tận mắt thấy sẽ như thế nào.
Kỳ Yến đi bên cạnh giúp cô mang cặp.
Càng lên cao càng ít người, nhiệt độ cũng càng giảm xuống.
Kỳ Yến quan tâm hỏi: “Cậu lạnh không?”
Thẩm Ý lắc đầu: “Không lạnh.”
Kỳ Yến lại hỏi: “Có mệt lắm không?”
Thẩm Ý nói: “Không mệt.”
Mặc dù đường lên núi có bậc thang, nhưng vẫn dốc khó đi.
Kỳ Yến bước chậm lại, từ từ đi cùng cô, cứ đi được tầm 30, 40 bậc họ lại nghỉ ngơi một lát, rồi Kỳ Yến sẽ lấy bình giữ nhiệt từ trong cặp ra, đưa cho cô uống.
Thẩm Ý lau giọt nước trên khóe môi: “Nghe nói trên núi có một ngôi miếu, ước nguyện ở đấy rất linh.”
Kỳ Yến nói: “Được.
Tôi đi đến đó cùng cậu.”
Thẩm Ý cong cong đôi mắt, cười rộ lên.
Hai người tiếp tục đi.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người tương đối gần, mu bàn tay của Kỳ Yến thường chạm vào tay cô, anh dằn lòng mấy lần, nhưng vẫn không nhịn được, thỉnh thoảng lại cọ vào bàn tay cô.
Thẩm Ý nghiêng mặt nhìn anh, sau đó cũng gãi gãi vào tay anh.
Tim Kỳ Yến nảy lên một cái, dứt khoát nắm lấy tay cô, mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt không đổi sắc: “Cậu không đi nổi nữa sao? Vậy để tôi dắt cậu đi, được không?”
Thẩm Ý nghĩ thầm, cậu dắt mình được cả một đoạn rồi mới hỏi hả?
Cuối cùng, cả hai cũng cùng nhau leo lên đến đỉnh núi.
Nhưng có lẽ vì thời gian không khéo, nên họ không gặp được biển mây như mong muốn, đến ngôi miếu cũng chẳng thấy đâu.
Hai người đành ngồi trên bậc thang, ngắm nhìn phong cảnh bao la dưới chân núi.
Từ trên cao nhìn xuống dưới, tất cả mọi thứ đều nhỏ bé vô cùng.
Dường như cả thế giới đang nằm trọn trong tầm mắt của hai người.
Không biết có phải vì ở trên cao chứng kiến quang cảnh như thế, rồi “cảnh đẹp ý vui” hay không mà tim Kỳ Yến đập càng lúc càng nhanh.
“Ý Ý.” Kỳ Yến đột ngột lên tiếng gọi cô.
“Ừm, làm sao vậy?” Thẩm Ý chống cằm nghiêng mặt nhìn qua, chỉ thấy Kỳ Yến đang yên lặng chăm chú nhìn cô, đôi mắt anh lúc này tĩnh lặng như mặt hồ sâu đang cất giấu bí mật nào đó.
Thứ phản chiếu trong mắt anh không phải trời cao xanh thẳm, cũng chẳng phải núi rừng bát ngát nơi đây.
Mà chỉ có một mình cô.
Kỳ Yến chầm chậm nhích lại gần Thẩm Ý.
Hơi thở của anh nhẹ nhàng phả lên hàng mi của cô, nóng rực.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo trước mắt mình, tim Thẩm Ý đập lỡ một nhịp, giây tiếp theo, cô khẽ cụp mi, nhắm mắt lại.
Một nụ hôn hơi nóng cháy, nhưng có hương vị tươi mát như cỏ cây đất trời dừng ở môi cô.
Mặc dù chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng đủ làm gương mặt hai người đỏ bừng ngay lập tức.
Sau khi lấy lại tỉnh táo, Kỳ Yến nhanh chóng lui người lại, dịch qua bậc thang khác, ấp úng nói: “Xin… xin lỗi! Ý Ý, mình không cố ý…”
“Không… không sao…” Thẩm Ý cũng hốt hoảng vì xấu hổ.
“Vậy chúng ta… chúng ta…” Kỳ Yến quay đầu nhìn cô, nghĩ tới nghĩ lui nên nói với cô như thế nào, “Chúng ta yêu sớm nhé?” à? Hay “Mình có thể làm bạn trai cậu được không?” nhỉ?
Nụ hôn này là ngoài ý muốn của anh, bất ngờ và đột ngột, thậm chí anh còn không nghĩ ra lời giải thích hợp lý chứ đừng nói đến lời tỏ tình.
Nếu như cô không muốn, nếu như cô từ chối anh, rồi sau đó mất cả tư cách làm bạn bình thường thì sao bây giờ?
Ngay khi Kỳ Yến đang do dự rối rắm hồi lâu, dưới chân núi lại xuất hiện một bóng người đang đi lên, là thầy trưởng khoa.
Thầy ấy đang dừng lại nghỉ chân, tháo tóc giả xuống, lấy khăn tay lau lau trên đỉnh đầu trọc lóc.
Lau xong, thầy cất chiếc khăn tay vào túi áo, đột nhiên chú ý tới bậc thang bên trên có hai người đang ngồi, giật mình sửng sốt.
Còn điều mà Kỳ Yến và Thẩm Ý đang nghĩ đến chính là, hóa ra thầy trưởng khoa bình thường tóc dày như thế, cũng chỉ là tóc giả mà thôi.
Khi nhìn thấy hai người họ, khuôn mặt thầy thoáng hiện lên vẻ xấu hổ.
Ông không nghĩ tới thế mà cũng có học sinh leo đến tận đỉnh núi, lúc này mới bình tĩnh lại nhìn kỹ, thấy sắc mặt bọn họ vẫn còn ửng hồng, nghi ngờ hỏi: “Các em là học sinh lớp nào? Ngồi ở trên đây làm gì?”
Ông nghi ngờ bọn họ yêu sớm!
Kỳ Yến đứng lên, ngăn Thẩm Ý lại sau lưng: “Thầy, chúng em tới đây ngắm cảnh.”
Đương nhiên thầy trưởng khoa không tin: “Chứ không phải hai người các em đang trộm yêu đương à? Vì sao không đi chung với các bạn cùng lớp?”
Kỳ Yến bị hỏi thế liền chột dạ, không biết nên trả lời thế nào.
Đúng lúc này, một giọng nói quen tai cất lên: “Thầy ơi, có cả em nữa.”
Cả Kỳ Yến và Thẩm Ý đều ngỡ ngàng, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy An Qua đang sau một tảng đá lớn bước ra.
Khi An Qua thấy hai người họ nhìn qua, anh ấy cười ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Mình không cố ý đâu.”
Rồi lại nhìn qua thầy trưởng khoa: “Chúng em nghe nói mây trên đỉnh núi đẹp nên rủ nhau lên ngắm.”
Thầy trưởng khoa đương nhiên biết điều này, thấy ba người bọn họ đi cùng nhau, lại có An Qua là học sinh ưu tú, nên bây giờ cũng không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ nói: “Các em chú ý an toàn, cũng đừng quên thời gian để còn xuống núi cho kịp giờ về.”
An Qua gật đầu: “Dạ, em cảm ơn thầy.”
Thầy nghe thế mới xoay người rời đi.
An Qua thở phào một hơi, quay người lại, ngượng ngùng mà sờ sờ đầu: “Mình không phải cố ý nghe lén đâu.
Vốn là muốn tới chào hỏi các cậu…”
Nhưng hai người họ dường như không chú ý đến anh.
Lúc thấy bọn họ thân mật ngồi cạnh nhau, An Qua đột nhiên không muốn đi tới làm phiền nữa.
Ai ngờ về sau còn thấy cảnh họ hôn môi, anh lại càng không muốn bước ra khỏi tảng đá nửa bước.
An Qua nhìn Thẩm Ý, cố giấu đi vẻ buồn bã trong đáy mắt, cười nói: “Sắp tới giờ tập trung rồi, chúng ta xuống núi đi.”
“Ừm.” Thẩm Ý có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn Kỳ Yến.
Kỳ Yến không nói gì, nắm tay cô cùng nhau bước xuống từng bậc thang.
An Qua nhìn bóng lưng của hai người, khẽ thở dài, đeo balo lên đi đằng sau.
———
Vào ngày cuối tuần sau kỳ thi giữa kì, Thẩm Ý đã hẹn Kỳ Yến đến nhà cô thăm bà ngoại, nhân tiện kiểm tra lại đáp án bài thi cùng nhau.
Anh mua rất nhiều đồ đến, nhưng khi vừa bước vào cửa lại thấy một đôi giày, anh không vui ngước mắt nhìn vào, quả nhiên thấy được An Qua đang ngồi trên sofa.
Thẩm Ý nhận lấy đồ anh mua, nói: “Đúng lúc An Qua cũng tới, đáp án trong bài thi của cậu ấy gần như là đáp án chính xác đó.”
Kỳ Yến khịt mũi: “Tôi không muốn so đáp án với cậu ta.”
Thẩm Ý dở khóc dở cười: “Sao cậu lại có ý ghét với An Qua vậy hả?”
Đây gọi là trực giác của đàn ông con trai, nhưng Kỳ Yến không biết nên giải thích việc này với cô thế nào.
Triệu Tử Ngôn đang nấu ăn “loảng xoảng” trong bếp, nghe thấy giọng anh thì thò đầu ra: “Anh cũng tới đấy à? Quên đi, anh vào đây phụ em nấu được không, khỏi để chị em chê đồ ăn nuốt không nổi.”
Kỳ Yến nhíu mày, ngửi thấy mùi hương là lạ từ phòng bếp bay ra: “Ý Ý, cuối tuần nào cậu cũng phải ăn đồ ăn có mùi lạ như thế này hả?”
Thẩm Ý nhỏ giọng nói: “Không phải cuối tuần nào cũng thế đâu.”
“Này này này!” Triệu Tử Ngôn gào thét: “Đừng cho là em không biết hai người đang nói xấu em!”
Kỳ Yến vào phòng bếp xử lý “chiến trường”.
Thẩm Ý lấy một ít hoa quả trong phòng bếp đi rửa sạch, cô ăn thử một quả nho, cảm thấy vị thật ngọt, nên liền nhét vào miệng Triệu Tử Ngôn và Kỳ Yến mỗi người một quả.
Triệu Tử Ngôn nhìn mà sững sờ, lập tức đi đến giữ lại tay Thẩm Ý: “Chị, sao chị lại không rụt rè chút nào vậy! Chị đút cho em thì thôi không tính, nhưng sao lại đút cả cho anh ta làm cái gì?! Em với chị là chị em trong nhà, còn anh ta với chị là quan hệ gì cơ chứ!”
Thẩm Ý len lén nhìn Kỳ Yến, mím môi cười trộm: “Ồ.”
Triệu Tử Ngôn: “Chị còn cười nữa? Lần sau chị đừng như vậy nữa biết không?”
Thẩm Ý nghe lời cậu, gật đầu.
Cơm nước xong.
Triệu Tử Ngôn về phòng chơi game, còn ba người Thẩm Ý, Kỳ Yến và An Qua ngồi ở phòng khách dò đáp án.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, Thẩm Ý lại hỏi An Qua thêm một bài toán.
Kỳ Yến ngồi đối diện, thấy như vậy thì khó chịu vô cùng, ném cây bút trong tay qua một bên, chống cằm nhìn chằm chằm bọn họ.
Lúc thấy hai người vất vả giải quyết xong một bài toán, Kỳ Yến mới vội nói: “Ý Ý, hình như phòng cậu có rất nhiều sách, có thể cho tôi mượn mấy quyển được không?”
Thẩm Ý nói: “Được, cậu vào lấy đi.”
Kỳ Yến nói: “Cậu đi cùng giới thiệu cho tôi quyển nào có ích đi.”
Thẩm Ý ngẩng đầu nhìn anh, rồi nói với An Qua: “Vậy cậu chờ mình một chút.”, sau đó, dẫn Kỳ Yến vào phòng.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Yến vào phòng ngủ của cô, phòng trang trí theo tone màu hồng nhạt, vừa ấm áp vừa đáng yêu, rất hợp với tính cách dịu dàng của cô.
Ngoài ra còn có cả hương thơm nhàn nhạt chỉ thuộc về riêng cô.
Anh nhịn không được nhìn xung quanh thêm vài lần.
Thẩm Ý đi đến kệ sách, hỏi: “Cậu có muốn đọc tiểu thuyết huyền nghi không?”
Kỳ Yến lắc đầu: “Tôi không thích thể loại này lắm.” Anh ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào một quyển sách có trang bìa《Cuốn theo chiều gió》trên kệ: “Quyển này được không, trước kia lão Lưu có bảo chúng ta đọc thử.”
Nói xong, anh vươn tay lấy cuốn sách xuống.
Ai ngờ, bên trong rơi ra một tấm ảnh.
Kỳ Yến nói xin lỗi, cúi người nhặt lên, lại vô tình nhìn vào ảnh, ánh mắt liền khựng lại.
Trong tấm ảnh là ảnh chụp chung của Thẩm Ý và một thiếu niên.
Hai người đứng gần nhau, trông rất thân thiết, nở nụ cười rạng rỡ, hơi thở thanh xuân ngời ngời.
Ở mặt sau tấm ảnh còn viết một dòng chữ…
Kỷ niệm tốt nghiệp, Diệp Hòa và Thẩm Ý 15 tuổi.
Tầm mắt của Kỳ Yến nhìn chăm chăm vào gương mặt thiếu niên, thấy ngũ quan của cậu ta có chút giống anh, anh khẽ nhíu mày, vài chuyện mà anh nghi ngờ đột nhiên xâu chuỗi lại với nhau.
Thảo nào, lần gặp mặt đầu tiên lúc vừa mới chuyển trường, cô đã cười nói vui vẻ với anh…
Thảo nào, cô lại đối xử tốt với anh mà chẳng cần lý do gì…
Thảo nào, trong tai nạn nổ bình gas ngày hôm ấy, cô lại nép mình trong lồng ngực anh mà gọi tên Diệp Hòa…
Thảo nào, cô muốn quay trở lại Tân Hà…
Thì ra tất cả là bởi vì người con trai tên Diệp Hòa này sao?
Lòng Kỳ Yến đầy sóng to gió lớn bởi những suy nghĩ quẩn quanh như thế, sắc mặt anh tái nhợt đi, anh giơ tấm ảnh lên, giọng nói có chút lạnh lùng: “Có thể nói cho tôi biết cậu ta là ai không?”
Thẩm Ý cũng không nghĩ tới tấm ảnh này sẽ rơi ra, cô duỗi tay muốn lấy lại, nhưng Kỳ Yến lại giơ lên cao, không cho cô chạm tới.
Thẩm Ý không khỏi có chút tức giận: “Kỳ Yến, trả lại cho mình.”
Vốn trong lòng Kỳ Yến vẫn còn một tia hy vọng, nhưng nhìn thấy cô gấp gáp như vậy, anh liền biết hy vọng của mình là dư thừa.
Kỳ Yến chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cơn tức giận đang dâng trào, tay anh siết chặt tấm ảnh.
Thẩm Ý sốt ruột nói: “Cậu làm cái gì vậy? Trả lại cho mình!” Đây là tấm ảnh duy nhất mà cô chụp chung cùng Diệp Hòa, không thể làm hỏng được.
Thẩm Ý giữ lấy tay anh, kiễng chân muốn giành lấy.
Nhưng Kỳ Yến vốn đã cao, bức ảnh trong tay anh lại càng được giơ cao hơn, nên cô chẳng thể với tới.
Kỳ Yến thuận thế giữ lấy eo cô, đẩy cô sát vào tường.
“Xem ra cậu ta rất quan trọng với cậu.” Hơi thở lạnh lẽo của anh phả bên tai cô, rồi giọng anh hơi run run: “Vậy còn tôi? Thẩm Ý, trong lòng cậu, tôi là gì đây?”