Khi Nhiếp Thư Diêu đi ra, từ miệng Lỗ Thanh Á biết được Chu Đạc đã tới đây, bảo rằng anh đang nói chuyện với bác sĩ điều trị để bàn về phương án phẫu thuật trị liệu của Chu Đồ.
"Tối qua con đến gặp nó là vì chuyện này phải không?" Lỗ Thanh Á thở dài nói: "Con sợ nó không cứu Chu Đồ sao? Bọn họ là anh em, nó sẽ không thấy chết mà không cứu.
"
Nhiếp Thư Diêu không muốn nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ cụp mắt xuống rồi gật đầu.
Sáng nay sau khi ngất xỉu trong toilet của Chu Đạc, năm phút sau cô lại tỉnh dậy, cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ, trần truồng nằm trên giường trong phòng mình, gian nan nhắm mắt lại, khi tỉnh dậy lần nữa, cô nhìn thấy bác sĩ gia đình đang ngồi bên cạnh.
Cô sợ đến mức lập tức che ngực lại, nhưng bác sĩ gia đình đã chỉnh lại kính, mỉm cười với cô: “Cô hai đừng sợ, tôi là bác sĩ mà trợ lý Hứa cử đến, đừng lo lắng.
”
"Hứa Cương?" Nhiếp Thư Diêu hỏi chuyện mà không cách nào phát ra âm thanh, cô ho khan mấy tiếng, cố gắng phát ra âm thanh, nhưng vẫn rất khàn.
Bác sĩ gia đình gật đầu: “Đúng vậy.
”
Nhiếp Thư Diêu thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng là bác sĩ do Lỗ Thanh Á mời đến, nhưng cô ngủ say đến mức không biết bác sĩ bước vào khi nào, nếu vị bác sĩ này phát hiện ra dấu vết ái muội nào trên cơ thể cô thì coi như xong.
"Gần đây cô lo âu quá mức, áp lực hơi lớn, ngủ không ngon nên mới đột nhiên bị sốc.
" Bác sĩ gia đình giải thích cặn kẽ: "Tôi đã bảo Hứa Phi trước mắt phải bồi bổ khí huyết cho cô, tối đến ngủ một giấc thật ngon, mấy ngày nữa sẽ khỏe lại.
"
Nhiếp Thư Diêu nhớ lại chuyện kịch liệt trước khi hôn mê, hai chân lại bắt đầu mềm nhũn, cô gật đầu cảm ơn, sau khi bác sĩ rời đi, cô nhắm mắt lại thở ra một hơi.
Bây giờ đã gần trưa, kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn, cô hầu như chưa bao giờ ngủ đến giờ này mới tỉnh, cô rời giường rửa mặt chải đầu, nhìn vào gương thấy vết cà vạt siết chặt trên tai, cô lại xoay người kiểm tra những nơi khác, trên eo có dấu tay rất sâu, cánh mông vẫn còn hơi đỏ.
Chu Đạc thô bạo đến mức làm da miệng cô bị rách, cô cẩn thận bôi một ít thuốc lên đó, kể cả phần da bị cắn ở bên trong môi, cô bôi từng cái một.
Khi cô đi xuống cầu thang, cô nhận ra chân mình yếu đến mức suýt ngã xuống cầu thang, chuyên gia dinh dưỡng Hứa Phi nhận thấy sự kỳ lạ của cô, chủ động đến nắm tay cô, đỡ cô ngồi xuống bàn ăn.
Nhiếp Thư Diêu đau họng, không nói được gì, chỉ cầm chiếc cốc trên bàn ra hiệu cô muốn uống nước.
Hứa Phi vội vàng bưng một bát đường phèn tuyết lê đã được nấu từ lâu, thấy Nhiếp Thư Diêu kinh ngạc nhìn mình, Hứa Phi cười giải thích: “Anh tôi nói cho tôi biết, giọng nói của cô hai không ổn lắm, sáng nay hẳn là muốn uống canh làm dịu cổ họng nên tôi mới làm món này.
"
"Anh của cô?"
“Hứa Cương đấy.
” Hứa Phi mỉm cười, nâng mặt lên hỏi: “Anh em tôi không giống nhau sao?”
"Không giống.
" Trong lòng Nhiếp Thư Diêu hiểu rõ, trong nhà này gần như tất cả đều là người của Chu Đạc.
Như vậy cũng tốt, ít nhất cô không phải lo lắng về việc lộ bí mật của mình.
"Nhân tiện, anh trai tôi nhờ tôi đợi cô hai tỉnh dậy đưa cái này cho cô.
" Hứa Phi mang ra một chiếc hộp kín từ trong kho.
"Cám ơn.
" Sau khi Nhiếp Thư Diêu ăn xong, cô ôm chiếc hộp lên lầu, em trai Nhiếp Tinh Vĩnh nhỏ hơn cô một tuổi gọi điện thoại nói cho cô biết, bố mẹ cô đã biết chuyện cô mang thai, tức giận đến đổ bệnh nằm trên giường, hỏi cô khi nào có thể về nhà thăm bố mẹ.
Nhiếp Thư Diêu mở loa ngoài điện thoại, đặt lên giường, tìm kéo mở chiếc hộp ra.
Nhiếp Tinh Vĩnh ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang thuyết phục: “Em không biết phải nói gì nữa, chị đúng và họ cũng đúng.
Trời ơi, nếu chuyện này không xảy ra thì tốt rồi, chị lại cố tình có thai… Chị thật sự muốn sinh đứa bé ra sao? Sau nay Chu Đồ sẽ phải nằm trên giường bệnh cả đời, một mình chị có thể cáng đáng hết sao?"
Chiếc hộp được mở ra.
Nhiếp Thư Diêu cầm chiếc quần lót chữ T có đính ngọc trai lên nhìn, cô kinh ngạc trợn to mắt, theo bản năng cúp điện thoại.
Cô khóa cửa lại, sau đó ngồi xổm trước chiếc hộp kiểm tra, bên dưới đáy hộp xếp những chiếc cự vật giả màu đen từ nhỏ đến lớn, mô phỏng cảm giác và độ cứng, kích thước chỉ nhỏ hơn Chu Đạc một chút, trong đó có hai cái được làm bằng thủy tinh trong suốt, sờ vào lạnh lẽo vô cùng.
Cô không nhận ra cái nút màu đen là gì nên lấy ra, nhìn kỹ rồi nhét vào lại.
Ngoài chiếc quần lót chữ T ra còn có còng tay bằng da và một sợi dây thừng màu đen, ở góc có một chiếc kẹp gắn chuông và một miếng vải màu đen.
Cô nhặt nó lên và thử che trên mắt.
Vừa vặn có thể che lại đôi mắt của cô.