Mượn Giống 20 H


Bữa tiệc độc thân nhàm chán không ngoài ý muốn.

Chu Đạc đang ngồi ở ban công tầng hai, nhìn qua lan can kính trong suốt, đáp xuống bể bơi tầng một, nơi đó có mấy nam thanh niên mặc quần bơi đang cùng một cô gái mặc bikini nhảy xuống bể bơi.

Tiếng hoan hô cùng tiếng huýt sáo vang lên, có cô gái vừa thẹn thùng vừa hưng phấn mà hét lên chói tai, cũng có người cố ý đi đến bờ nhìn trộm Chu Đạc trên tầng hai.

Chu Đạc dập tắt thuốc lá, đặt ngón trỏ lên thái dương, thờ ơ nhìn rượu đỏ trong ly.

Phong cách trang trí màu vàng nhạt rất phù hợp với tính cách ngây thơ và nịnh nọt của Lục Vận Phục, biết Chu Đạc không thích cây cối nên anh ta đã đặc biệt dọn sạch tất cả các chậu cây trên ban công, chỉ để lại một chiếc ghế sofa đơn màu vàng nhạt, một chiếc bàn thấp được đặt trước mặt mỗi người, với đủ loại rượu ngoại và hoa quả.

Bọn họ vừa mới chơi bài trong phòng, ngoại trừ Chu Đạc, không có anh em nào trong nhóm thua cả, những người khác đều thua tiền, chơi hơn mười phút, Chu Đạc cảm thấy chán nản nên đứng dậy rời đi.


Lục Vận Phục ấn anh xuống ghế sô pha, bảo anh đợi, nói sắp có trò vui.

Chỉ trong chốc lát, đã có hơn chục cô gái trẻ đẹp từ cửa bước vào, tất cả đều mặc bikini, để lộ bộ ngực kiêu hãnh và vòng eo thon gọn, khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt ngấn nước, vừa bước vào đã nhìn thẳng vào từng người đàn ông, cuối cùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chu Đạc.

"Tôi biết em trai của anh đã xảy ra chuyện, tâm trạng của anh không tốt.

Người anh em là tôi đây đã đặc biệt sắp xếp trò vui này cho anh, cứ thoải mái đừng khách sáo." Lục Vận Phục lộ ra biểu cảm ‘Đừng cảm động quá đấy’, vỗ vỗ vai Chu Đạc, "Anh xem thích em nào? Nếu thích hết thì tôi sẽ gửi hết các em này cho anh.

Lão Lục, lấy một viên thuốc cho anh cả của chúng ta nào."

"Cút mẹ sang chỗ khác, ai con mẹ nó cần uống thuốc hả!" Đỗ Hữu Tòng tức giận mở miệng chửi bới.

"Mẹ nó, không phải cậu cắn thuốc à." Lục Vận Phù đi tới, giáng cho cậu ta một cái cùi chỏ, từ trong túi móc ra một hộp thuốc, cầm trong tay lắc lắc: "Đây là cái gì?"

Sắc mặt Đỗ Hữu Tòng lập tức biến thành màu gan lợn: "Lục Vận Phục, anh có biết vạch trần người khác mà vẫn chừa cho người ta chút mặt mũi là gì không?"

Đỗ Hữu Tòng sống không tệ nhưng lại dâm đãng, mấy năm nay ăn chơi điên cuồng đến mức kiệt sức, bác sĩ kê đơn thuốc để cậu ta kiêng cữ một thời gian, bên này cậu ta uống thuốc, bên kia vẫn ăn chơi như trước, lúc nào cũng mang theo thuốc kích thích bên mình.

Việc mọi người đùa giỡn nói bóng nói gió là vô hại, nhưng Đỗ Hữu Tòng không thể chịu đựng được khi Lục Vận Phục chế nhạo cậu ta trước mặt phụ nữ.


Hai người còn đang cãi nhau ở đây, một người phụ nữ chủ động đi tới, muốn đến gần Chu Đạc, nửa đường bị Hứa Cương chặn lại, cô ta lộ vẻ xấu hổ nhưng lại cắn môi ra vẻ vô tội.

Hứa Cương giống như một phán quan liêm chính vô tư, trực tiếp mời cô ta về chỗ ngồi ban đầu.

Sau khi Lục Vận Phục tranh luận xong, anh ta ngồi cạnh Chu Đạc, hỏi xem anh có thích em gái nào không.

Chu Đạc hờ hững liếc anh ta một cái, nếu như ánh mắt của anh là dao nhỏ, giờ phút này Lục Vận Phục đã ngủm rồi, anh ta lập tức giơ tay tỏ ra hiểu biết: “Được rồi được rồi, không thích thì không thích, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Vài người trò chuyện ngắn gọn về tình hình gần đây, sau đó ra khỏi phòng ra ban công hít thở không khí trong lành, Lục Vận Phục lại hỏi Chu Đạc, Chu Đồ thế nào rồi, có thể bình phục hay không.

Chu Đạc không lên tiếng, bác sĩ cũng không thể biết rõ tình trạng hồi phục của Chu Đồ.

Mấy người thở dài, đồng thanh nhắc tới Nhiếp Thư Diêu: "Đáng tiếc, trông xinh đẹp như vậy, dáng người cũng không tồi..."

Chu Đạc cầm rượu đỏ lên, trước mắt xẹt qua cảnh tượng một người phụ nữ ghé vào cửa kính bị cắm mạnh đến mức mất khống chế phải hét lên, cơ thể phản ứng một cách kỳ lạ, anh cau mày gần như không thể nhận ra.


Khoảnh khắc rượu vang đỏ trôi vào cổ họng, bên tai dường như nghe thấy tiếng khóc lóc nức nở của Nhiếp Thư Diêu: "Anh cả…"

"Tôi về đây." Chu Đạc đứng dậy nhận lấy điện thoại từ Hứa Cương, đám người Lữ Vận Phục đằng sau anh vẫn đang khuyên nhủ anh ở lại, Chu Đạc rời khỏi ban công, đi xuống cầu thang mà không quay đầu lại.

Anh bấm điện thoại, hơi nghiêng người, mặt mày sẫm lại vì say, bộ vest đen tuyền tôn lên dáng người thẳng tắp, bước ra khỏi cửa chính mà không nhìn sang hai bên hay quay đầu lại, vẻ mặt lãnh đạm, khí chất cao quý, những đường nét lập thể ba chiều khiến nét mặt của anh mang tính xâm lược cực cao, cộng với khí chất mạnh mẽ, dù anh đi đến đâu cũng không ai dám đến gần.

Người đi ngang qua đều cho rằng Chu Đạc đang tức giận, sắc mặt lạnh lùng bỏ đi.

Ai nào biết rằng, người đàn ông cầm điện thoại, xuyên qua đám đông ồn ào và nói với người phụ nữ ở đầu bên kia của điện thoại: "Em biết chơi không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận