Mượn Giống 20 H


Nhiếp Thư Diêu và Chu Đồ kết hôn được hai năm, sẵn sàng mang thai nửa năm, nhưng bụng cô vẫn không có động tĩnh gì, Nhiếp Thư Diêu biết Chu Đồ rất mong chờ cô mang thai, thậm chí còn nghĩ xong cả tên cho con, một trai và một gái.

Nhưng đáng tiếc, đến giờ cô vẫn chưa có thai.

Cô ngồi trong toilet nhìn que thử thai trong tay, đã mười lăm phút trôi qua, trên que thử thai chỉ hiện một vạch đỏ.

Dường như thượng đế không nghe thấy lời cầu xin và cầu nguyện của cô.

Cô nhìn chằm chằm vào que thử thai trong tay, đã mười bảy ngày kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn, đêm nào cô cũng không thể ngủ ngon, đêm nào cô cũng gặp ác mộng, nếu không phải mơ thấy hắn khóc lóc đòi chết thì là mơ thấy hắn bị bác sĩ tuyên bố vô phương cứu chữa.

Trái tim cô thật ra đã chết lặng từ lâu.

Nhưng trong đầu cô có một sợi dây nào đó cứ giằng xé lôi kéo cô, không cho cô từ bỏ dù chỉ một cơ hội nhỏ nhất.


Cô hít một hơi dài, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho bạn thân ở bệnh viện: “Tống Chanh à, giúp mình một việc.”

Giờ thăm hỏi của Chu Đồ chỉ từ 4 giờ đến 4 giờ 30 chiều, chỉ có một người trong nhà được vào, Lỗ Thanh Á ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, nhường cơ hội thăm hỏi hôm nay cho Nhiếp Thư Diêu.

Nhiếp Thư Diêu mặc quần áo vô trùng, đeo khẩu trang, đội mũ, cho tờ giấy siêu âm B giả mạo của Tống Chanh vào túi vô trùng, sau đó dưới sự dẫn dắt của y tá bước vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Chu Đồ vẫn đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh, bác sĩ khoét một lỗ nhỏ sau gáy và lắp một ống nhựa, đầu kia của ống được đưa vào máy thở, trên đầu hắn khâu bảy mũi, vết thương đang hồi phục tốt, hộ sĩ lại đến kiểm tra thiết bị, thay đổi thuốc lần nữa rồi đi ra ngoài, chừa lại toàn bộ không gian cho cô.

Một hồi lâu, Nhiếp Thư Diêu không nói chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn Chu Đồ.

Trước khi xảy ra tai nạn, Chu Đồ đi ngang qua một tiệm hoa, mua một bó hoa bỏ vào giỏ xe đạp, trong lúc đạp xe chờ đèn đỏ, hắn còn gửi tin nhắn cho Nhiếp Thư Diêu: [ Trưa nay em ăn gì thế?]

Nhiếp Thư Diêu còn chưa kịp đọc tin nhắn thì đã nhận được điện thoại của Lỗ Thanh Á, nói Chu Đồ đang cấp cứu ở bệnh viện.

Để tránh hai người qua đường vượt đèn đỏ, một chiếc xe tải lớn đang chạy đã tông vào Chu Đồ và một phụ nữ mang thai đi xe đạp điện, sản phụ tử vong tại chỗ, còn Chu Đồ bị chấn thương ngang cột sống từ đốt t5 trở lên, sau phẫu thuật cấp cứu - liệt nửa người trên, hai chân tê liệt, suy giảm cảm giác dưới mức tương ứng với đoạn bị thương, khó thở, rối loạn tiểu tiện và đại tiện, rối loạn chức năng tình dục và rối loạn chức năng hệ thần kinh tự chủ.

Sau khi tỉnh lại, vì không thể chấp nhận được tình trạng hiện tại mà hôn mê qua hai lần, khi tỉnh lại lần nữa, hắn phát hiện mình không thể kiểm soát khả năng tiểu tiện và đại tiện, đã vừa khóc vừa la hét đuổi các nhân viên y tế xung quanh ra ngoài.

Nhưng hắn không thể phát ra âm thanh nào.

Nhiếp Thư Diêu đứng ở ngoài cửa sổ quan sát phòng hộ của phòng chăm sóc đặc biệt, cô nhìn Chu Đồ mở to hai mắt vừa bất lực lại tuyệt vọng, nước mắt trong mắt hắn đang chảy xuống, y tá dùng giấy lau đi, ngay cả sức lực né tránh hắn cũng không có.

Nhiếp Thư Diêu nắm lấy bàn tay hắn, vẫn là bàn tay to ấm áp khô ráo, hắn đã gầy đi rất nhiều, da thịt có chút khô khốc, cô úp mặt vào đó, nhẹ nhàng cọ cọ.


Chu Đồ không cảm giác được cô, vẫn đang ngủ say.

Nhiếp Thư Diêu nhẹ giọng nói: "Chu Đồ, em có thai rồi."

"Không phải anh luôn mong chờ con của chúng ta sao?" Cô xoa xoa tay hắn, chậm rãi nói: "Anh nghĩ nó sẽ là con trai hay con gái? Anh không muốn nhìn cục cưng chào đời sao? Hứa với em, ở lại với em nhé, nhìn con chúng mình sinh ra được không?”

Thời gian vàng để phục hồi cho bệnh nhân bị liệt nửa người trên là sáu tháng.

Cô chỉ cần chiến đấu nửa năm, Chu Đồ sẽ có hy vọng chữa khỏi, cho dù khả năng chữa trị thành công rất thấp, cô cũng sẽ tận lực thử một lần.

Người còn sống mới có hy vọng.

"Được không?" Cô hôn lên lòng bàn tay hắn, nước mắt lặng lẽ thấm vào khẩu trang, cô đang định giơ tay lau đi thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông: "Được."

Nhiếp Thư Diêu quay người lại thì thấy Chu Đồ đã tỉnh lại từ lúc bao giờ, đang nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe.

"Sẽ...!Rất...!Cực...!Khổ." Hắn khó khăn mở miệng, lời nói rất chậm, thanh âm yếu ớt, Nhiếp Thư Diêu cần phải ở rất gần mới có thể nghe rõ hắn nói cái gì.


Nói xong bốn chữ này, hắn không còn nói gì được nữa, nuốt khan muốn nói tiếp, nhưng lại không còn sức lực, chỉ nhìn cô một cách đau khổ, hốc mắt dần đỏ lên, Nhiếp Thư Diêu biết ý hắn là gì.

Nếu không có đứa con này, sau khi ly hôn, cô vẫn có thể chọn một người đàn ông mới để có mối quan hệ và người yêu mới, nhưng cô không muốn.

Cách lớp khẩu trang cúi đầu hôn lên mặt hắn, giọng nói mềm mại mà mạnh mẽ: “Em yêu anh, Chu Đồ.”

Đây là câu trả lời của cô trước mọi tiếng nói từ thế giới bên ngoài.

Cô lấy tờ siêu âm B ra cho hắn xem, báo cho hắn biết ngày dự sinh và bảo hắn hãy nghỉ ngơi thật tốt, cô định nói thêm gì đó thì y tá bước vào và báo rằng đã hết giờ, Nhiếp Thư Diêu lại cầm tay hắn lần cuối, đứng dậy đi ra ngoài.

Khi bước ra đến cửa, cô quay lại nhìn thì thấy khuôn mặt Chu Đồ tràn đầy nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận