Chu Đạc mặc âu phục màu đen, sắc mặt lạnh lùng đứng trước mặt Lỗ Thanh Á, anh không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, mí mắt khẽ nhắm lại, đuôi mắt hẹp dài tỏa ra tia sáng lạnh lẽo.
Nhiếp Thư Diêu chỉ nhìn chằm chằm Chu Đồ, khóe mắt nhận ra Chu Đạc đang đi tới, cô vô thức nghiêng người sang một bên, tưởng anh cũng muốn nhìn Chu Đồ, kết quả lại thấy anh đang sải bước về phía thang máy ở cuối hành lang, bóng dáng cao lớn thẳng tắp, ngay cả phần tóc sau gáy cũng có cảm giác xa lạ khó gần.
Sau khi anh đi thang máy xuống, Nhiếp Thư Diêu vẫn cảm nhận được mùi tuyết tùng lạnh lẽo trong không khí.
Lỗ Thanh Á coi Chu Đạc như người lớn trong nhà, Chu Đồ như con trai.
Mỗi khi gặp phải chuyện gì do dự, bà luôn nghĩ đến việc để Chu Đạc quyết định, mọi việc lớn bé trong nhà, kể cả việc điều hành công ty, tất cả đều là trách nhiệm và nghĩa vụ của Chu Đạc, mọi sự quan tâm và ưu ái của bà đều dành cho đứa con trai út Chu Đồ.
Chu Đạc gần như đã quen với việc đó, anh luôn ra ngoài trước bình minh, ban đêm dưới trăng sao, mọi người trong nhà đều đang ngủ, chỉ có mình anh đi từng bước một về phía căn phòng trống trải lạnh lẽo của mình, giẫm lên quanh ảnh của ánh trăng.
Nhiếp Thư Diêu không khỏi băn khoăn, một người thông minh như Chu Đạc, phải chăng hồi còn nhỏ nhận ra bản thân không thích mẹ mình nên tính tình ngày càng lạnh lùng hơn không.
Cuối cùng Chu Đồ cũng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Lỗ Thanh Á liền báo với một số bạn bè, người thân thân tín xung quanh mình.
Sáng hôm sau rất nhiều người mang theo giỏ trái cây và hoa đến thăm, nhưng Chu Đồ vẫn chưa tỉnh lại, đa số bọn họ đều nhìn qua cửa sổ quan sát rồi rời đi, lo lắng có quá nhiều người sẽ phiền đến những bệnh nhân khác.
Các em trai của Chu Đồ cũng đến mấy lần, nửa đùa nửa thật nói Chu Đồ mạng lớn, đồng thời bảo Nhiếp Thư Diêu sau này có chuyện gì thì liên lạc với bọn họ, bọn họ sẽ có mặt bất cứ lúc nào.
Nhiếp Thư Diêu chân thành cảm ơn mọi người.
Chú hai Chu Phổ và gia đình của ông ta cũng đến, không biết lúc Chu Thư Phương quay về có nói gì không, cách Chu Phổ nhìn Nhiếp Thư Diêu khác hẳn, Nhiếp Thư Diêu suýt chút nữa nghi ngờ vết thương trên cổ hoặc nơi cổ tay của cô lộ ra ngoài, cô đi vào toilet kiểm tra để chắc chắn không có vấn đề gì, lúc này nỗi lo lắng trong lòng mới tan biến.
Những ngày này có rất nhiều người thân, bạn bè đến thăm, Lỗ Thanh Á tiếp đãi không được trọn vẹn cho lắm, ban ngày Nhiếp Thư Diêu đến bệnh viện sớm, giúp Lỗ Thanh Á giải quyết một số người thân lắm chuyện, cũng để cho Lỗ Thanh Á đi ra ngoài nghỉ ngơi một lúc.
Buổi tối, Nhiếp Thư Diêu ở cùng Chu Đồ đến khuya muộn mới về, lúc xe chạy đến gần cửa nhà, mới thấp thỏm bất an nhìn ra ngoài.
Cô sợ gặp phải Chu Đạc.
Tuy nhiên, Chu Đạc vẫn chưa quay lại.
Khi Nhiếp Thư Diêu đi tắm, vết hằn trên ngực và lưng, bao gồm cả cổ tay và trên cổ vẫn còn đó, có lẽ phải bảy tám ngày mới hoàn toàn biến mất.
Sau khi tắm xong, cô lấy khăn lau tóc, lúc cất khăn lại, nhìn thấy một hộp que thử thai và giấy thử thai đã mở sẵn trong góc tường.
Khi cô chuẩn bị mang thai, Tống Chanh nói giấy thử thai rõ ràng hơn que thử thai nên đưa cho cô một hộp giấy thử thai.
Sau đó, cô lấy một cái để kiểm tra mỗi tháng một lần, nhưng tiếc là không có cái nào trong số đó có hai vạch.
Nhiếp Thư Diêu cầm máy sấy tóc làm khô tóc, kế tiếp bôi sữa dưỡng thể lên người, trước khi ra ngoài, cô lại nhìn hộp giấy thử thai, cắn môi, cầm một cái ngồi vào toilet kiểm tra.
Làm nhiều lần như vậy, hẳn là… đã mang thai rồi nhỉ?
Năm phút sau, tờ giấy thử thai vẫn chỉ một vạch, trái tim đang căng thẳng của Nhiếp Thư Diêu cuối cùng cũng thả lỏng.
Vẫn chưa có thai.
Cô che mặt thở dài một hơi, đứng dậy chuẩn bị ném tờ giấy thử thai vào thùng rác.
Cũng chính vào lúc này cô chợt cảm thấy chỗ vạch thứ hai hiện lên màu hồng nhạt.
Cô không chắc lắm nên lấy điện thoại chụp một tấm gửi cho Tống Chanh, hỏi cô ấy: [Đây là mấy vạch thế?]
Tống Chanh đang trực ban, phải hơn mười phút sau cô ấy mới trả lời bằng tin nhắn thoại: “Của ai thế? Chúc mừng cô gái mang thai đó nha, chẳng qua lúc đầu màu sắc rất nhạt, khó nhìn thấy.
Nếu cô ấy không chắc chắn, có thể làm siêu âm B.
"
Nghe xong những lời này, trong lòng Nhiếp Thư Diêu chấn động hồi lâu, không cách nào bình tĩnh lại được.
Cô cầm tờ giấy thử thai lên nhìn, bấm vào hộp thư thoại để nghe lại, sau đó thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, cô cầm điện thoại lên thì thấy đã mười giờ tối, cô lại nhanh chóng cởi quần áo ra, đi rửa mặt để khiến mình bình tĩnh lại.
Ngón tay run rẩy đến mức cô không dám tin rằng mình thực sự đang mang thai.
Như một giấc mơ.