Nhiếp Thư Diêu cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua sau gáy, cô không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, cô dùng chăn quấn lại sau lưng, sau đó ôm chặt bộ đồ ngủ của Chu Đồ và ngủ thiếp đi.
Hôm sau là Tết Trung thu, cô dậy sớm ăn sáng rồi mang bánh trung thu đến bệnh viện để đón Tết Trung thu với Chu Đồ.
Lỗ Thanh Á gọi vài món ăn ở khách sạn, mặc dù Chu Đồ không thể ăn được, nhưng ít nhất có thể cảm giác được bầu không khí của Tết Trung Thu.
Khi y tá lật người Chu Đồ lại, Nhiếp Thư Diêu không có tiến lên giúp đỡ, cô cắt những bó hoa do người thân gửi đến, lấy ra từng cây và cắt tỉa, cô còn tìm hình ảnh học cách cắm hoa, Lỗ Thanh Á ở bên cạnh hướng dẫn, một lúc sau hai người cắm được ba bình hoa.
Trước giờ ăn trưa, Lỗ Thanh Á gọi điện thoại hỏi Chu Đạc có thời gian tới đây không, không biết Chu Đạc nói cái gì, sau khi Lỗ Thanh Á cúp điện thoại, bà khẽ thở dài, nhìn Chu Đồ mỉm cười nói: “Anh trai con bận quá, có thể muộn một chút mới đến được.
”
Chu Đồ cười nhẹ: “Không sao đâu.
”
Hắn đương nhiên biết anh trai rất bận rộn, đồng thời cũng không muốn thấy anh tới.
Từ nhỏ Chu Đạc đã học giỏi hơn hắn, tuy tính tình lạnh lùng nhưng tất cả các môn đều đứng thứ nhất, trước khi gia đình ly tán, chú hai của anh đã thành lập một lớp học ưu tú và thuê một số giáo viên chuyên về trang sức đến dạy dỗ hai mươi ba đứa trẻ trong gia đình dòng họ, kết quả trong cuộc kiểm tra cuối cùng, Chu Đạc là người đứng đầu.
Chu Đồ vẫn luôn ngưỡng mộ anh trai mình, nhưng bây giờ, hắn nằm trên giường bệnh như một kẻ tàn phế, thái độ đối với anh trai mình đã khác trước rất nhiều.
Mỗi khi nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành ưu tú đứng trước mặt mình, hắn không khỏi nghĩ: Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi nằm ở đây vì một vụ tai nạn ô tô? Tại sao không phải là người khác? Tại sao?
Đương nhiên hắn không muốn người nằm ở đây là anh trai của mình, nhưng khi nhìn thấy anh trai trong bộ vest chỉnh tề, dáng vẻ ưu tú, hắn vẫn không khỏi oán hận cả thế giới.
Oán hận số phận bất công.
Oán hận mọi thứ.
Tại sao hắn không bị xe tông chết luôn đi? Tại sao hắn vẫn còn sống với tình trạng như thế này? Tại sao?
Nhiếp Thư Diêu luôn có thể dễ dàng phát hiện ra Chu Đồ đang thay đổi tâm lý, một khi chìm trong suy nghĩ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, gò má cũng căng thẳng, giống như đang cố gắng hết sức để chịu đựng điều gì đó.
Cô bước tới, nắm lấy tay hắn, hỏi hắn có muốn xem ảnh chụp bằng máy ảnh của cô không, sau đó cô cầm máy ảnh đến, ngồi xuống mép giường xem lại những bức ảnh cô đã chụp trước đó với Chu Đồ.
Nhiếp Tinh Vĩnh gửi tin nhắn hỏi cô đã ăn bánh trung thu chưa, nói rằng bố mẹ cô đã nhận được quà Trung thu và họ rất thích.
Nhiếp Thư Diêu nhắn lại: [Vậy là tốt rồi.
]
Nhiếp Tinh Vĩnh hỏi cô dạo này thế nào, Nhiếp Thư Diêu đáp mọi thứ đều ổn.
Thật ra cũng không ổn lắm, tinh thần của Chu Đồ rất không tốt, Nhiếp Thư Diêu hỏi chủ nhiệm có thể thuê bác sĩ tâm lý hay không, chủ nhiệm gật đầu nói rằng những bệnh nhân khác có thể có hiệu quả, nhưng Chu Đồ thì ông không dám đảm bảo sẽ có hiệu quả.
Bởi vì sự có mặt của bác sĩ tâm lý có thể khiến hắn cảm thấy buồn chán và bài xích, vô tình sẽ ảnh hưởng nhiều hơn đến sức khỏe tinh thần của hắn.
Nhiếp Thư Diêu đương nhiên tán thành những gì bác sĩ nói, nhưng cô không có lựa chọn nào khác ngoại trừ cẩn thận ở bên cạnh chăm sóc Chu Đồ, chuyển sự chú ý của hắn sang chuyện khác.
Cô ở lại đến chín giờ tối mới bắt xe về nhà, hôm nay dì Trịnh và Hứa Phi được nghỉ một ngày.
Sau khi đưa cô về nhà, tài xế chào tạm biệt rồi quay về đoàn viên với gia đình, vốn dĩ Nhiếp Thư Diêu bảo tài xế trở về sớm một chút nhưng tài xế nói đây là công việc của mình nên phải đưa cô về nhà mới xem như hoàn thành công việc, kế tiếp kiểm tra xe qua một lượt, khóa cửa xe rồi mới rời đi.
Cơm tối Nhiếp Thư Diêu ăn không nhiều lắm, lúc về muốn ăn chút đồ ngọt, cô mở tủ lạnh nhìn bốn phía, tìm được một hộp bánh trôi vàng óng, bật bếp rồi bỏ vào nồi.
Trong khi chờ đợi, cô gọi điện video cho bố mẹ, chúc họ Trung thu vui vẻ và gửi cho Tống Chanh một phong bao lì xì màu đỏ trong ngày lễ.
Bánh trôi trông rất ngon lành, cô múc bốn cái bỏ vào trong bát sứ, vừa ăn xong chiếc bánh trôi thứ hai, Chu Đạc từ ngoài cửa tiến vào, đi vào nhà kho tầng một, chắc là đang tìm cái gì đó, vừa vào cửa cũng không thèm nhìn cô một cái, cứ thế đi thẳng vào nhà kho.
Nhiếp Thư Diêu đã từ trên bàn ăn đứng dậy, thấy anh bước đi vội vàng như thế không biết mở miệng ra sao, đang phân vân có nên chào hỏi hay không.
Chu Đạc tìm được đồ mang ra ngoài, cô lại đứng lên, vừa căng thẳng vừa lễ phép hỏi: "Anh cả, anh! ăn cơm chưa?"
Chu Đạc nhìn đồng hồ, đi tới ngồi xuống.
Nhiếp Thư Diêu: "! "
Cô có chút bối rối, mông lung đứng đó.
Mãi đến khi Chu Đạc nhìn cô nói: "Chưa ăn.
"
Ánh mắt của người đàn ông này vẫn sắc bén như thường ngày, khí thế vẫn lạnh lùng cường thế, áp lực cực lớn buộc Nhiếp Thư Diêu nhanh chóng đặt đũa xuống, đi vào phòng bếp: “Nhưng mà, chỉ còn bốn cái bánh trôi thôi.
”