Bốn cái bánh trôi sao mà đủ?
Nhiếp Thư Diêu cảm thấy Chu Đạc nghe được lời này của mình, sẽ đứng dậy rời đi, sau đó kêu Hứa Cương chuẩn bị bữa tối.
Ai có ngờ rằng anh vẫn ngồi đó bất động, hai chân dài dang rộng một cách thoải mái, tư thế kia nào có giống như đang ngồi ăn, giống đang tham dự một cuộc họp quốc tế quan trọng nào đó hơn, khí chất vượt trội của anh khiến mọi người choáng ngợp.
Nhiếp Thư Diêu hít một hơi, đè nén nghi hoặc cùng bối rối trong lòng, múc bánh trôi ra đưa cho người đàn ông.
Sau đó cô lặng lẽ ngồi đối diện anh, tiếp tục ăn bánh trôi trong bát của mình, còn hai cái, ăn xong cô sẽ rời đi ngay, không khí quá ngột ngạt, cô chưa bao giờ ngồi ăn một mình với Chu Đạc.
Hơn nữa...!mấy cái bánh trôi này đều do chính tay cô làm ra.
Cô cố hết sức nhét cái bánh trôi thứ tư vào miệng, khi ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông đã ăn xong và đang nhìn cô một cách vô cảm.
Nhiếp Thư Dao bị anh nhìn chằm chằm có chút khiếp sợ, lúc đang định nói mình no bụng rồi đứng dậy lẻn đi, chợt nhìn thấy người đàn ông từ trong túi móc ra một cái nút kết đồng tâm màu đỏ.
Là vật mà cô đã tự tay đan.
Lúc đầu, cô làm một vài cái chỉ để rèn luyện kỹ năng của mình, sau đó ngày càng thuận tay hơn với việc làm chúng nên đã làm một cái cho Tống Chanh, Chu Đồ, bố mẹ và em trai của mình.
"Hắn có không?" Trong mắt Chu Đạc không một chút ấm áp, nhìn kỹ sẽ thấy đồng tử của anh rất đen và nặng nề, đường nét sắc bén trên khuôn mặt khiến anh toát ra hơi thở nguy hiểm.
Khi anh nói chuyện, giọng bình bình mà phẳng lặng, ngữ điệu thăng trầm không được mượt mà.
Nhưng khi lọt vào tai đối phương, lại thấy lạnh lẽo đến không ngờ.
Nhiếp Thư Diêu lập tức nhận ra “Hắn” là đang ám chỉ Chu Đồ.
Tim cô đập kịch liệt không thể khống chế, tuy không hiểu ý của Chu Đạc nhưng cô vẫn gật đầu theo bản năng.
Chu Đạc đứng dậy ném nút kết đồng tâm màu đỏ vào thùng rác.
Nhiếp Thư Diêu không hiểu tại sao anh lại tức giận, chỉ cảm thấy chắc là anh không thích món quà Trung thu này.
Từ trước tới giờ tính tình Chu Đạc luôn khó đoán, Nhiếp Thư Diêu cũng không có ý định tìm hiểu xem rốt cuộc ý của anh là gì, chỉ nghĩ đợi anh đi rồi sẽ nhặt đồ từ thùng rác lên, nhưng Chu Đạc lại không có ý định rời đi, anh chỉ đứng đó, cằm hơi hếch lên, vẻ mặt tràn đầy sự kiêu căng, ngạo mạn trời sinh.
Xương cốt của người đàn ông rất ưu việt và tinh tế, đôi mắt thờ ơ trên làn da trắng lạnh nhìn vào khuôn mặt cô, thanh âm lúc mở miệng khá dễ nghe nhưng không có chút cảm xúc nào: “Đổi cái khác.”
Nhiếp Thư Diêu sửng sốt: "Cái gì?"
Phải rất lâu sau cô mới hiểu ra là anh muốn cô đổi thành món quà Trung thu khác.
Sau khi Nhiếp Thư Diêu hiểu ra, cô càng kinh ngạc hơn, chưa từng có người nào như vậy cả, mang món quà mà mình không thích đến trả lại và đòi một món quà khác, cái gì vậy… có ngang ngược quá không?
"Đổi...!cái gì cơ?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Đường đường là một ông chủ lớn của công ty trang sức, Chu Đạc muốn gì mà không có chứ, sao có thể đến đòi cô chỉ vì một món quà.
Nhiếp Thư Diêu còn chưa kịp đoán ra nguyên nhân thì đã nghe thấy giọng nói lãnh đạm của người đàn ông: “Hắn không có.”
Ai không có?
Chu Đồ?
Chu Đạc lấy điện thoại đang rung của mình ra, thấy cô vẫn ngây người đứng đó, cau mày nói: “Mau lên.”
"Bây, bây giờ?" Nhiếp Thư Diêu kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, cô nhanh chóng đứng dậy chạy lên lầu hai: "Chờ một chút, em đi tìm thử xem."
Nhìn thấy cô bỏ chạy, Chu Đạc khẽ cau mày gần như không thể nhận ra, Hứa Cương ở đầu bên kia điện thoại chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy người đàn ông lạnh lùng hỏi mình: "Chuyện gì?"
Hứa Cương: "..."
"Bữa tiệc từ thiện Trung Hoa tối nay đang đợi sếp lên sân khấu phát biểu trước đó đã thống nhất dành cho sếp mười lăm phút hiện tại sắp đến giờ rồi." Hứa Cương nói xong một hơi mà không dám để lại một dấu chấm câu nào.
“Năm phút.” Chu Đạc cúp điện thoại.
Hứa Cương không biết Chu Đạc còn việc quan trọng nào khác, xem đi xem lại lịch trình trong tay mình.
Nhiếp Thư Diêu chạy vào phòng lục lọi trong hộp và tủ tìm thứ gì đó, có thứ gì mà Chu Đồ không có không? Nước hoa, không được, dao cạo râu, cũng không được, Chu Đồ đều có.
Cô thậm chí không buồn suy nghĩ tại sao Chu Đạc lại muốn một món quà Trung thu mà Chu Đồ không có.
Tuy nhiên, cô thực sự đã tìm thấy.
Sinh nhật của bố Nhiếp vào tháng tới chỉ cách Chu Đồ vài ngày, Nhiếp Thư Diêu đã mua quà trước mấy tháng, tặng Chu Đồ một bộ dụng cụ vẽ tranh mới và cho bố một chiếc khăn tay Hermes đặt làm riêng, hoa văn đã được loại bỏ và chỉ giữ lại màu xám cơ bản, khiến nó trông có vẻ trầm lắng và khiêm tốn.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cất chiếc khăn tay vào hộp quà, quay người lại thì thấy Chu Đạc đang đứng ở cửa, vóc dáng cao lớn của anh che mất ánh sáng ngoài hành lang, từ góc nhìn của cô, đôi chân của người đàn ông này cực kỳ dài, anh thấy cô quay người lại liền tiến về phía trước vài bước.
Nhiếp Thư Diêu vội vàng đưa hộp quà cho anh: "Cái này, tặng cho anh."
Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn tặng quà cho anh, rõ ràng là vào dịp Trung thu không có ai tặng quà nhau cả.
Trong lúc cô đan nút kết đồng tâm cho gia đình và bạn bè, chợt nhớ ra anh cũng là người nhà của Chu Đồ, vậy nên cũng tiện tay làm một cái cho anh.
Chu Đạc vươn tay nhận lấy, mở hộp quà trước mặt ra, nhìn thấy bên trong là một chiếc khăn tay màu xám, ánh mắt không có gì thay đổi, cầm lấy nó rồi xoay người đi ra ngoài.
Nhiếp Thư Diêu thở phào nhẹ nhõm.
Cô dùng tay phe phẩy tạo gió, sau lưng đã ướt đẫm.
Chu Đạc thật đáng sợ.