Anh dùng một tay siết chặt eo cô, ôm cô vào lòng, đẩy cự vật cứng rắn của mình vào trong huyệt khẩu ướt át, tuy rằng cô rất ướt nhưng cự vật của Chu Đạc quá lớn, dù có đẩy hai lần cũng không thể đẩy vào được, anh đẩy mạnh đến mức Nhiếp Thư Diêu không ngừng giãy giụa kêu khóc: "Anh cả! Làm ơn! Anh cả! Đừng mà—"
Trong lúc giằng co, quy đầu cọ xát hoa môi, chạm vào âm đế, cả người Nhiếp Thư Diêu đột nhiên mềm nhũn, cô chống hai cổ tay đang bị trói vào ngực người đàn ông, ngăn cản toàn bộ cơ thể mình tựa vào trong ngực anh, cô dịch mông về phía trước, bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy eo cô, nâng cô lên rồi ấn xuống.
Cự vật thô dài hoàn toàn đút vào.
Nhiếp Thư Diêu bị cắm đến phát ra một tiếng rên dài, đã gần ba tháng qua cô không quan hệ, cơ thể đang mang thai của cô cực kỳ nhạy cảm, kích thước của người đàn ông cũng không bình thường, cô cảm thấy đau đớn khi nơi riêng tư của mình bị xâm nhập.
Sống lưng cô run lên dữ dội, tay chân run rẩy như bị điện giật.
Cô chưa kịp thích ứng thì người đàn ông đã tóm lấy eo cô và đẩy hông lên.
"Đừng mà..." Nhiếp Thư Diêu lắc đầu chống cự, nhưng căn bản không có cách nào giãy giụa, bị người đàn ông làm tình một hồi, cô run rẩy đạt đến cao trào, xấu hổ đến mức muốn chết, cô tức giận vì cơ thể của mình quá dâm đãng, càng tức giận bản thân đang mang thai mà vẫn làm chuyện như vậy với anh cả Chu Đồ.
Cô không nên chọc giận Chu Đạc nữa.
Nhưng cô không thể kiểm soát được.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cô mở đôi mắt mông lung đẫm lệ, đau khổ chất vấn Chu Đạc, giọng cô vỡ vụn không rõ ràng do bị người đàn ông khiêu khích: “Anh làm như vậy… có khác gì Chu Thư Phương đâu…”
Chu Đạc đột nhiên dừng lại, anh nắm lấy cằm Nhiếp Thư Diêu, tay to vặn hàm cô lại, ép cả khuôn mặt cô vào lưng ghế lái, vẻ mặt nham hiểm và tràn đầy địch ý, ánh mắt gần như muốn phun ra lửa giận: "Nhiếp Thư Diêu, em muốn chết sao?"
Cô dám so sánh anh với thứ rác rưởi kia.
"Đúng, em chính là… muốn tìm chết đấy." Nhiếp Thư Diêu suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần chọc giận anh, Chu Đạc sẽ không bao giờ làm như vậy với cô nữa, cô không muốn có bất kỳ dây dưa thân xác nào với anh nữa, lúc trước là vì đứa trẻ, nhưng bây giờ cô đã có thai, sao cô còn có thể làm chuyện như vậy với anh.
Nhưng cô đã sai.
Chu Đạc càng tức giận thì càng muốn làm cô đến chết.
Lực xuyên vào càng ngày càng mạnh, tốc độ gần như mất khống chế, Nhiếp Thư Diêu lo lắng làm tổn thương đứa bé, gần như khóc lóc cầu xin anh: "Không được...!Anh cả...!Đừng mà… Sẽ làm tổn thương đến đứa bé…"
Khi cô đang khóc lóc van xin, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, dây thần kinh của Nhiếp Thư Diêu căng thẳng, tiểu huyệt đột nhiên co rút, Chu Đạc không kịp phòng bị mà trực tiếp xuất tinh, anh dùng ánh mắt âm trầm nhìn Nhiếp Thư Diêu rồi đưa tay lấy điện thoại của cô.
Là Lỗ Thanh Á gọi tới.
Nhiếp Thư Diêu giơ tay muốn đoạt lấy, lo lắng anh không nói hai lời mà trực tiếp nghe máy, nhưng cổ tay cô đang bị trói, nhấc lên cũng khó khăn chứ đừng nói đến việc giật lấy thứ gì đó từ trong tay Chu Đạc.
Anh giơ tay lên cao, chuyển điện thoại từ tay phải sang tay trái, vuốt để trả lời cuộc gọi rồi áp vào tai cô.
Nhiếp Thư Diêu hoảng sợ nhìn anh, không biết anh có ý gì.
Lỗ Thanh Á ở đầu bên kia điện thoại hỏi cô tại sao đi siêu thị mua đồ lại lâu như vậy, có phải là vì có quá nhiều đồ khó xách hay không?
Nhiếp Thư Diêu vội nói, không phải, chỉ là đột nhiên có việc bận đột xuất.
Giọng cô hơi khàn nên Lỗ Thanh Á hỏi cô có chuyện gì, có phải lại buồn nôn nữa không, đồng thời dặn dò cô chú ý giữ gìn sức khỏe, còn kêu cô về nhà sớm nghỉ ngơi cho tốt.
Ngay lúc Nhiếp Thư Diêu vừa định nói vâng, người đàn ông chợt cử động eo hông, đẩy cự vật vừa cứng lại của mình vào trong, quy đầu trực tiếp tiến vào cổ tử cung, giây tiếp theo, anh bắt đầu ra vào cô một cách không kiêng nể gì.
Nhiếp Thư Diêu cắn chặt môi, để ngăn mình không hét lên, cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh, cố gắng bảo Lỗ Thanh Á cúp điện thoại.
Nhưng bên tai lại nghe thấy giọng nói của Chu Đồ: “Em lại nôn sao?”
Nhiếp Thư Diêu đột nhiên cảm thấy tủi thân, hốc mắt nóng bừng, cô nói "Ừm", định nói không sao đâu rồi cúp điện thoại, nhưng lại bị người đàn ông đâm mạnh vào, đến mức không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh, cô không dám mở miệng nữa, sợ rằng nếu làm vậy hắn sẽ nghe thấy tiếng rên rỉ dâm đãng.