Có vẻ như anh đang cố tình trêu chọc cô.
Nhưng Nhiếp Thư Diêu lại không thấy được tia vui vẻ trên mặt anh.
Cô đang cầu xin nhờ vả người khác, không có chỗ để mặc cả, đối phương giới hạn thời gian, chỉ cho cô năm phút, thần kinh não bộ của cô bị thời gian ức chế, thậm chí cô còn không thể giải phóng được sự bối rối và căng thẳng không cần thiết, cô chỉ do dự vài giây rồi đến trước mặt anh.
Chu Đạc đang ngồi trên ghế văn phòng, dù đang ở tư thế thoải mái nhưng anh vẫn mang lại một cảm giác áp bức không thể bỏ qua, đôi chân dài được bao bọc bởi lớp quần tây, đường nét rắn chắc bên dưới lộ ra qua lớp vải mỏng.
Cô ngồi quỳ xuống và vươn tay cởi khóa quần của anh.
Cô rất ít khi làm loại chuyện này, khi ân ái với Chu Đồ phần lớn đều do anh chủ động, hôn, ôm, đụng chạm, màn dạo đầu đầy đủ, để tâm đến mọi cảm xúc của cô một cách dịu dàng và tỉ mỉ, ngay cả khi cô đề nghị khẩu giao cho anh, cũng nhiều lần không làm anh bắn ra tới, chỉ vì anh cảm thấy thương xót cho cô và sợ cô cảm thấy khó chịu.
Ngón tay cô vừa chạm vào quần tây, người đàn ông liền đẩy ra, chính xác chỉ dùng ngón trỏ để đẩy, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông cao hơn cô rất nhiều, nhiệt độ nơi đầu ngón tay rất nóng nhưng giọng nói lại lạnh lùng: “Tự chơi chính mình đi.
”
"Cái gì?" Nhiếp Thư Diêu nghi hoặc nhìn anh, cô cho là anh muốn cô khẩu giao cho anh.
Nhưng rõ ràng không phải.
Chơi chính mình?
Là chơi như thế nào?
Cô gần như kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông này có đường nét góc cạnh, làn da trắng lạnh lùng, khuôn mặt hướng lên trên khiến quai hàm thẳng tắp và đẹp mắt, đồng tử đen láy nhưng cảm xúc lại rất lãnh đạm, đôi môi mỏng mở ra khép lại, giọng nói khàn khàn của anh mang theo tia mỉa mai: "Không biết quyến rũ đàn ông?"
Nhiếp Thư Diêu cuối cùng cũng hiểu được.
Một phút trôi qua, cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cởi chiếc váy dài ra, sau đó là bộ đồ lót màu trắng tinh.
Lúc đầu cô có chút xấu hổ và thẹn thùng, nhưng dưới ánh mắt thờ ơ của người đàn ông, cô từ từ buông tay ra, bình tĩnh cởi quần lót ra.
Mái tóc đen dài xõa trên vai, một sợi tóc đen xõa xuống ngực, mơ hồ lộ ra núm vú màu hồng nhạt ở giữa, nhũ thịt hình quả đào, căng tròn trắng nõn, lắc lư lên xuống theo động tác cởi quần lót của cô.
Cô có dáng người rất đẹp, ngực tấn công mông phòng thủ, eo thon chân dài, dáng chân cực chuẩn, thon dài thẳng tắp, ngay cả ngón chân cũng thanh tú và xinh đẹp, dù chưa hề sơn móng nhưng vẫn có màu hồng tự nhiên, tất cả đều quá đẹp.
Sau khi cởi quần lót, cô lấy tay che phần dưới của mình, sự xấu hổ còn sót lại quấy phá tâm trí, cô nhắm mắt lại, chấn chỉnh tinh thần lần cuối trước khi bỏ tay ra, cô bẩm sinh là bạch hổ, phần thân dưới của cô sạch sẽ và không có lông mu, từ đôi chân khép chặt có thể nhìn thấy một khe huyệt màu đỏ tươi.
Không còn thời gian.
Nhiếp Thư Diêu nhớ lại cảnh làm tình với Chu Đồ, tưởng tượng người đàn ông ngồi đối diện chính là Chu Đồ, cô chậm rãi vươn một tay ra ôm ngực bắt đầu xoa nắn, tay còn lại chạm vào phần dưới của mình, cô cưỡng ép bản thân đi tới trước mặt Chu Đạc, tiến lại gần anh hơn.
Cô kiễng chân ngồi trên bàn làm việc của anh, dạng chân giẫm lên ghế văn phòng, để lộ toàn bộ tiểu huyệt rồi đâm nhẹ ngón tay vào huyệt khẩu, thấm một chút hơi ẩm rồi bôi trơn dọc theo hoa môi.
Cơ thể cô căn bản không có chút cảm giác nào, chỉ biết chết lặng mà xoa nắn thịt môi.
Mãi đến khi Chu Đạc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Còn một phút nữa.
”
Nhiếp Thư Diêu cuối cùng cũng khẩn trương, cô sợ cơ hội tuột khỏi tay mình, đành tuyệt vọng ngồi lên đùi Chu Đạc, tay của người đàn ông đè lên đùi trong của cô, cô xoay người sang một bên, cố gắng tránh né bàn tay kia.
Nhưng trong lúc né tránh, cô chợt nghĩ ra điều gì đó, cái mông di chuyển, huyệt khẩu nhắm thẳng vào bàn tay kia rồi ngồi xuống.
Lòng bàn tay của Chu Đạc cảm giác được một mảnh ấm áp, thủy triều ấm nóng thẩm thấu vào trong lòng bàn tay anh.
Nhiếp Thư Diêu xoay eo, cọ xát lên xuống trên tay anh, cô đặt hai tay mình lên vai người đàn ông, ánh mắt khó tránh khỏi nhìn vào mắt người đàn ông, một đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Khoái cảm ập đến vào lúc này.
Xương ngón tay của người đàn ông cọ vào điểm nhạy cảm của cô, sau đó là đồng hồ lạnh lẽo, nóng lạnh xen kẽ, công tắc trong cơ thể như có ai đó bật mở, cô xoa xoa vài cái huyệt khẩu liền ướt đẫm, dâm thủy thấm ướt toàn bộ lòng bàn tay của người đàn ông, trong lúc cô đang cọ xát Chu Đạc đồng thời rút tay lại.
Trong mắt anh không có một tia dục vọng, vẻ mặt lãnh đạm như đang xem một chú hề biểu diễn.
Nhiếp Thư Diêu vội vàng nắm lấy tay anh, thanh âm nghẹn ngào: "Anh cả…"