Cô nên cầu xin anh cho cô một đứa con, hoặc tránh xa anh ra.
Nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến năm phút anh đặt ra, hiện tại cô chỉ quan tâm xem anh có phản ứng hay không.
Tay còn lại của cô chạm vào háng anh, nơi đó vật mềm mại nằm im lìm không có bất kỳ phản ứng nào.
Trái tim Nhiếp Thư Diêu co rúm lại, cô không còn quan tâm tới bất cứ điều gì nữa, cô nắm lấy tay phải của người đàn ông ấn lên ngực mình, kế tiếp ngồi lên tay trái của người đàn ông, sự căng thẳng và hoảng loạn trước đây chưa từng có khiến động tác của cô mất trật tự, cô nhún nhún hai cái rồi dừng lại, nắm lấy ngón tay của người đàn ông và đứng dậy, để hoa khẩu nhỏ hẹp của mình nhắm ngay vào một ngón tay của người đàn ông rồi từ từ ngồi xuống.
Huyệt đạo ẩm ướt, nóng bức, chật hẹp, chỉ đưa một ngón tay vào cô đã cau mày khó chịu.
Hai cơ thể rất gần nhau, ánh mắt không tránh khỏi sự va chạm, cô không chút né tránh nhìn thẳng vào mắt anh, cô muốn nói xin hãy làm với cô một lần, nhưng cô không thể nói ra, thấy thời cơ đã đến, cô khẩn thiết gọi anh một tiếng: "Anh cả! "
Cô trần trụi, làn da trắng nõn bắt mắt, bộ ngực tuyết trắng mềm mại vẫn nằm trong tay người đàn ông, với tư cách là em dâu của anh, cô trơ tráo ngồi trên đùi anh, trong cơ thể còn ngậm lấy một ngón tay của anh.
Trong hoàn cảnh này cô vẫn gọi anh là anh cả.
Kỳ lạ thay, giờ phút này Chu Đạc lại có phản ứng.
Ngay cả bản thân anh cũng nhướn mày gần như không thể nhận ra.
Vật nam tính bọc trong quần tây phồng lên với tốc độ không thể ngăn cản, cách lớp vải dệt, Nhiếp Thư Diêu có thể cảm nhận được hơi nóng như thiêu đốt, cô không duỗi tay ra thăm dò, bằng mắt thường vẫn có thể thấy được người đàn ông đang cương cứng.
Hạ thể phồng lên như một túp lều nhỏ.
“Bây giờ, anh có thể đáp ứng với em được không?” Cô không nhúc nhích, trong cơ thể còn cắm ngón tay của người đàn ông.
Lúc hỏi chuyện hai mắt chăm chú nhìn anh, không chớp mắt dù chỉ một lần.
Cho dù Chu Đạc cương cứng nhưng trên mặt vẫn không thay đổi cảm xúc nào, đường nét góc cạnh lập thể khiến vẻ ngoài của anh mang tính công kích mãnh liệt, anh chỉ hơi ngước mắt lên, cảm giác áp lực khiến Nhiếp Thư Diêu không dám thở.
"Được, nhưng quy tắc do tôi định đoạt.
"
Khoảnh khắc Nhiếp Thư Diêu đưa ra lựa chọn này, cô đã không còn đường để quay đầu, chỉ cần Chu Đạc đồng ý, bất kể anh đưa ra điều kiện gì cô cũng sẵn sàng chấp nhận vô điều kiện.
Trong lòng cô, mạng sống của Chu Đồ quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Cô thở ra một hơi ngắn ngủi, để thư giãn đôi chút thần kinh căng thẳng của mình, lúc này mới mở miệng, "Anh nói đi.
"
"Trên giường, tuân theo tất cả những gì tôi nói.
" Chu Đạc rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt của cô, dâm thủy nhớp nháp dính đầy trên đầu ngón tay anh, anh liếc nhìn vết nước kia, nhướng mi lên, nói với giọng điệu ra lệnh không thể nhầm lẫn, "Mọi lúc, mọi nơi, bất cứ khi nào, cho đến khi mang thai, em mới có thể chấm dứt quy tắc.
"
Mục đích của Nhiếp Thư Diêu là muốn mang thai, cô không phản đối gật đầu: “Được.
”
“Ngay bây giờ.
” Chu Đạc bôi dịch thể trên đầu ngón tay lên eo cô, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng nói: “Liếm.
”
Lúc này Nhiếp Thư Diêu mới hiểu được ngoan ngoãn trên giường mà anh nói là có ý gì.
Cô cúi đầu nhìn hạ thể căng phồng của người đàn ông, đưa tay cởi thắt lưng của anh, Chu Đạc quanh năm đều tập thể dục trong nhà, dáng người rất chuẩn, ngón tay cô vô tình chạm vào bụng anh, cảm giác rất săn chắc, khoảnh khắc kéo quần xuống, lộ ra một mảng nhỏ vân da rắn chắc.
Chiếc quần lót màu đen tuyền bao bọc một vật cứng có hình dáng khá ấn tượng ở chính giữa.
Nhiếp Thư Diêu đặt ngón tay lên mép quần lót anh, nhẹ nhàng kéo quần lót xuống, lông mu của anh đã được cạo sạch sẽ, bộ phận nhạy cảm hoàn toàn lộ ra ngoài, kể cả hai túi tinh nặng trĩu.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Chu Đạc, vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, đồng tử đen láy như vực thẳm.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, nhưng vật nam tính bên dưới lại!
Nóng bỏng đến bức người.