Ánh mắt của người đàn ông rơi vào đôi chân còn đang nhỏ nước của cô, mí mắt khẽ nâng lên: "Lấy nó ra.
"
Nhiếp Thư Diêu muốn ngồi xuống lấy thứ bên trong cơ thể mình ra nhưng rõ ràng ở đây không có chỗ cho cô, cô chỉ có thể đứng đó, đẩy sợi dây ngọc trai sang một bên, lộ ra dương vật giả bên trong cơ thể, đầu ngón tay hơ dùng sức một chút kéo ra.
Vừa rút ra, một dòng dâm thủy lập tức phun ra, bụng dưới của cô bất giác run lên, cô cắn môi cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ vì hưng phấn đang dâng lên trong cổ họng.
Dương vật giả màu đen đã thấm đầy dâm dịch, cô nhẹ nhàng thở dốc rồi cẩn thận đặt nó lên bàn, bên dưới có đặt một tờ khăn giấy.
Lúc này Chu Đạc mới đứng dậy, dùng một tay cởi cà vạt, tiến lên một bước, bịt mắt cô lại, thắt nút thật chặt sau gáy cô.
Mùi thuốc lá trên người anh tràn vào chóp mũi, Nhiếp Thư Diêu còn chưa kịp thích ứng với bóng tối đột ngột, người đàn ông đã giữ chặt lấy gáy của cô rồi đè cô lên bàn làm việc.
Hai tay cô bị người đàn ông giữ chặt sau lưng, còng tay bằng da lạnh lẽo khóa chặt hai cổ tay cô, giữa hai cổ tay không còn khe hở, sau đó, người đàn ông nhét bịt miệng vào miệng cô.
Đó là một vật hình cầu có lỗ ở giữa, cô không thể nói khi ngậm vật đó trong miệng nhưng cũng không thể ngậm miệng lại.
Người đàn ông bất ngờ lật cô lại, để toàn bộ nửa người trên của cô nằm trên bàn làm việc, đôi chân dài của anh chen vào giữa hai chân cô, một tay anh nhấc sợi dây bằng ngọc trai của chiếc quần lót chữ T lên, những hạt ngọc cọ vào âm hạch sưng đỏ khiến cô run lên.
Khoái cảm cuộn tròn quanh bụng dưới, Nhiếp Thư Diêu hơi ngẩng cổ lên, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
Cơ thể trở nên kỳ lạ.
Nửa khó chịu, nửa thoải mái.
Có tiếng chuông điện thoại, không biết là của ai, Chu Đạc lãnh đạm nhận điện thoại, thỉnh thoảng mới đáp lại một tiếng “Ừm”.
Nhiếp Thư Diêu không nhìn thấy nên chỉ có thể dùng tai lắng nghe, cô nghĩ có thể Chu Đạc phải ra ngoài nhưng ai ngờ, anh còn chưa tắt điện thoại đã trực tiếp giữ lấy eo của cô tiến vào.
Nhiếp Thư Diêu bị bất ngờ hoàn toàn không kịp chuẩn bịt, trong miệng lập tức kêu lên một tiếng.
Giọng nói lãnh đạm của Chu Đạc vang lên bên tai cô: “Tôi có việc phải làm, lần sau gặp lại hãy nói.
”
Anh cúp điện thoại, sức lực ra vào trong nháy mắt mạnh hơn vài phần, quy đầu thô to đâm vào hoa tâm, khiến cho da đầu của Nhiếp Thư Diêu run lên, cô không nhịn được nức nở một tiếng: " Ư! "