Ngón tay của Nhiếp Thư Diêu vô thức nắm chặt, chỉ cần tưởng tượng một ngày Chu Đồ nằm trên đó, lòng cô đau đến không thở được.
Thực ra cô biết có một cách để giữ Chu Đồ sống sót nhưng cô không muốn làm.
Cô không muốn nói dối anh.
Nhưng mấy ngày nay dù có nói thế nào Chu Đồ vẫn muốn chết.
Không phải chỉ cần còn sống là có hy vọng sao?Cô nhất định phải làm cho anh sống tốt.
Nhiếp Thư Diêu và Chu Đồ kết hôn được hai năm, chuẩn bị mang thai nửa năm nhưng trong bụng không hề có động tĩnh nào, Nhiếp Thư Diêu biết Chu Đồ rất mong chờ mình mang thai, thậm chí hai người đã sớm nghĩ được tên cho con, một cái tên cho con trai, một cái tên cho con gái.
Nhưng đáng tiếc tới bây giờ cô vẫn chưa thể mang thai.
Cô ngồi trong phòng tắm nhìn que thử thai trong tay, đã mười lăm phút trôi qua, trên que thử thai vẫn chỉ có một vạch đỏ.
Dường như ông trời không hề nghe thấy lời khẩn cầu của cô.
Cô nhìn chằm chằm vào que thử thai trong tay, đã mười bảy ngày kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn, cô ngủ không ngon giấc, đêm nào cũng gặp ác mộng, nếu như không phải mơ thấy anh khóc lóc muốn chết hoặc mơ thấy bác sĩ thông báo anh đã tử vong.
Quả thật trái tim của cô đã sớm chết lặng từ lâu.
Nhưng trong đầu vẫn có một sợi dây nào đó cứ níu kéo cô, không để cô từ bỏ dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhất.
Cô hít một hơi dài, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn thân ở bệnh viện: “Tống Chanh, giúp tôi một việc.
”Giờ thăm nom của Chu Đồ chỉ từ 4 giờ đến 4 giờ 30 chiều, chỉ có duy nhất một người được vào.
Lỗ Thanh Á ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nhường cơ hội vào thăm hôm nay cho Nhiếp Thư Diêu.
Nhiếp Thư Diêu mặc quần áo vô trùng, đeo khẩu trang, đội mũ, gói tấm siêu âm B giả mạo của Tống Chanh vào túi vô trùng, sau đó dưới sự hướng dẫn của y tá bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, Chu Đồ vẫn đang nằm trên giường bệnh.
bác sĩ khoét một lỗ nhỏ sau gáy lắp một ống nhựa, đầu kia của ống luồn vào máy thở.
Trên đầu anh khâu bảy mũi, vết thương đang hồi phục tốt, y tá tới kiểm tra thiết bị, thay thuốc lần nữa rồi đi ra ngoài, hoàn toàn nhường không gian này lại cho cô.
Một hồi lâu Nhiếp Thư Diêu không hề nói chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn Chu Đồ.
Trước khi xảy ra tai nạn, Chu Đồ đi ngang qua một cửa hàng hoa, mua một bó hoa bỏ vào giỏ xe đạp, khi anh dừng xe chờ đèn đỏ, khi anh đang nhắn tin cho Nhiếp Thư Diêu: [Trưa nay chúng ta ăn gì vậy?]Nhiếp Thư Diêu còn chưa kịp đọc tin nhắn thì đã nhận được điện thoại của Lỗ Thanh Á, nói Chu Đồ đang ở bệnh viện cấp cứu.
Để tránh hai người qua đường vượt đèn đỏ, một chiếc xe tải lớn đang chạy đã tông vào Chu Đồ và một phụ nữ mang thai đi xe đạp điện, sản phụ tử vong tại chỗ, còn Chu Đồ bị chấn thương ngang cột sống từ T5 trở lên sau phẫu thuật cấp cứu, nguy cơ liệt nửa người cao.
Liệt cả hai chi dưới, suy giảm cảm giác dưới mức đoạn tổn thương, khó thở, rối loạn tiểu tiện và đại tiện, rối loạn chức năng tình dục và rối loạn chức năng hệ thần kinh tự chủ.
Sau khi tỉnh lại, vì không thể chấp nhận được tình trạng hiện tại anh đã hôn mê hai lần, khi tỉnh dậy lần nữa, anh thấy đại tiện mình không tự chủ được, anh vừa khóc vừa la hét đuổi các nhân viên y tế xung quanh ra ngoài.
.