Nhiếp Thư Diêu vô cùng hi vọng lúc này sẽ có người gọi điện thoại tới nhưng không.
Ước chừng đã trôi qua hơn nửa tiếng, cũng có lẽ là lâu hơn, Chu Đạc dùng sức đẩy thật mạnh về phía trước mấy chục phát, mông thịt bị hông của người đàn ông va vào không ngừng run lên.
Mỗi một lần nhấp vào đều rất sâu, dâm dịch bên trong miệng huyệt chảy ra ướt át vô cùng.
Nhiếp Thư Diêu bị chơi tới mức hét lên chói tai, khi cô tới cao trào dâm thủy bên trong huyệt nhỏ lập tức phun ra.
Cùng lúc đó, Chu Đạc rên rỉ một tiếng, đẩy dương vật của mình vào sâu bên trong cô, mắt ngựa ép sát vào cổ tử cung, toàn bộ tinh dịch lập tức phun ra.
Nhiếp Thư Diêu nằm trên bàn làm việc, kịch liệt thở hổn hển, màng nhĩ ù đi, liên tục nghe thấy tiếng bàn rung lên, mông tê dại, dường như đã mất đi cảm giác.
Hai chân của cô không thể khép lại, mềm nhũn không còn một chút sức lực nào chỉ có thể dựa vào bàn làm việc.
Chỉ trong một phút đồng hồ, có lẽ là hai phút, cô lại bị người đàn ông này bế lên, lưng áp vào cửa kính trong suốt lạnh lẽo.
Chu Đồ nói ở nơi này có thể quan sát cảnh đêm đẹp nhất của Bắc Thị, hai người họ đã từng đứng ở nơi này chụp ảnh chung.
Dương vật lấp đầy bên trong cơ thể cô, Nhiếp Thư Diêu choáng váng, cô muốn nghĩ tới gương mặt của Chu Đồ nhưng dương vật của đối phương tiến vào vừa nhanh lại vừa mãnh liệt, khoái cảm sắc bén kích thích cô rên rỉ, gáy cô áp vào cửa kính thủy tinh phía sau lưng.
Người đàn ông ôm lấy eo cô, ép cô vào trước cửa sổ kính sát sàn, hai tay cô bị còng ra sau lưng, cô không thể bám vào bất kỳ chỗ nào, điểm tựa duy nhất là dương vật của người đàn ông đang xâm nhập vào bên trong cơ thể mình.
Trướng quá, trướng tới mức làm cho da đầu cô run lên.
Cũng may mắt của cô bị cà vạt bịt lại, cô không nhìn thấy Chu Đạc.
Giờ phút này cô có thể tưởng tượng là Chu Đồ đang làm tình với mình, cô có thể động tình rên rỉ.
Cơ thể của Nhiếp Thư Diêu rất đẹp, bầu ngực được bao bọc trong chiếc áo lót màu đen đầy đặn và săn chắc, dưới lực đẩy mạnh mẽ của người đàn ông không ngừng nảy lên, mái tóc đen dài tung bay trong không khí, làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài của cô như đang phát sáng.
Trong bữa tiệc thị giác giữa đen và trắng, hai tay Chu Đạc dùng sức xé rách chiếc quần lót chữ T trên người cô, những viên ngọc trai trắng tinh rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã.
Những viên ngọc dính đầy dâm dịch lăn xuống dưới chân người đàn ông, được ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu sáng.
Nhiếp Thư Diêu cắn chặt bịt miệng, mắt cô bị cà vạt che chặt chỉ để lộ ra gò má bị dục vọng làm cho đỏ bừng.
Giờ phút này cô cảm thấy cả người mê loạn, hai tay bị trói sau lưng.
Lưng chỉ có thể dựa vào cửa sổ kính sát sàn, cần cổ mảnh mai của cô bị thắt lưng buộc lại, tiếng rên rỉ bên trong cổ họng bị khoái cảm đánh úp tới lập tức phát ra.
"Ư… Ư..."