Anh từ chối rất rõ ràng, cộng thêm vẻ mặt lãnh đạm và lạnh lùng của Chu Đạc, khiến Chu Phổ mỗi lần nghĩ tới đều phải nghiến răng nghiến lợi.
Không thể nói là ông ta ghi hận trong lòng nhưng Chu Phổ vẫn có ý oán trách Chu Đạc, nếu lúc này người đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt là Chu Đạc chứ không phải Chu Đồ, có lẽ ông ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Nhiếp Thư Diêu không hề biết gì về chuyện tranh chấp làm ăn giữa trưởng bối nhà họ Chu là chú hai và nhà họ Chu, trong đó có Chu Đạc, cô chỉ biết chú hai này rất ít khi đến nhà.
Cũng chỉ có những khi lễ Tết, tiểu bối mời trưởng bối trong gia tộc tới khách sạn ăn bữa cơm, mọi người mới có thể kéo gần khoảng cách nói chuyện với nhau vài câu.
Chu Đồ nói chú hai rất yêu tiền, có thể vì cưới một người vợ ham tiền, hoặc có thể vì hai con trai của ông ta giống như mẹ đều xa hoa như nhau, tiêu tiền không biết kiềm chế nên bề ngoài trông rất hào nhoáng nhưng thực chất ngày nào họ cũng lo lắng về chuyện tiền bạc.
Chu Đồ còn kể, khi anh ấy còn nhỏ chỉ khoảng năm sáu tuổi, bị hai đứa em họ nhà chú hai và mấy đứa trẻ con đè xuống đất đánh đập, lý do vì sao anh ấy đã quên mất rồi.
Anh ấy chỉ nhớ rằng lúc sau anh cả đã tới cứu mình, một mình đấu với bảy tám đứa trẻ, sau đó anh cả nói chuyện này với người lớn nhưng cuối cùng chỉ có anh cả bị phạt.
Cụ thể phạt cái gì, phạt bao lâu, Chu Đồ không nhớ rõ, điều duy nhất anh ấy nhớ được là sau sự việc đó, anh cả bắt đầu thay đổi, anh trở nên ít nói ít cười hơn, trở thành một người không muốn gần gũi với người khác.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi sự việc đó nên khi lớn lên, Chu Đồ không thích hai đứa em nhà chú hai, chỉ gặp nhau vào những ngày lễ Tết nhưng cũng không bao giờ nói chuyện với hai người họ.
Thậm chí năm ngoái bọn họ còn vỗ vai anh ấy hỏi có phải anh ấy vẫn còn nhớ rõ chuyện đánh nhau lúc còn bé hay không?
Trên đường trở về, Chu Đồ còn hỏi Nhiếp Thư Diêu, tại sao con người ta có thể dối trá như vậy, rõ ràng là rất ghét đối phương nhưng trước mặt vẫn tỏ ra thân thiết với người đó.
Anh ấy nói mình vừa mới làm ra chuyện khiến người ta chán ghét như thế.
Lúc đó Nhiếp Thư Diêu không biết anh ấy đang nói cái gì.
Cô còn lên tiếng an ủi anh ấy, trong cuộc sống con người ta khó tránh khỏi việc sẽ gặp phải người và việc không như ý mình nhưng sức mạnh của trái tim con người rất mạnh mẽ.
Khi gặp phải chuyện phiền não, có thể khi đó bản thân sẽ rất đau khổ nhưng tới sau này nhìn lại cũng chỉ là một chiếc lá bị gió làm rụng, hoàn toàn không quan trọng.
Sau này, khi nghe Chu Đồ kể lại chuyện đó, trong lòng Nhiếp Thư Diêu cũng bắt đầu có ác cảm với gia đình chú hai.
Cô không định đứng ở bên ngoài hành lang bệnh viện cùng người nhà chú hai nói chuyện nhưng đối phương cũng không có ý định kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi chào hỏi, ông ta chỉ hỏi về ngày mang thai và ngày dự sinh của Nhiếp Thư Diêu, cuối cùng còn hỏi Nhiếp Thư Diêu đã làm kiểm tra ở đâu.
"Cháu làm kiểm tra ở khoa phụ sản tầng dưới." Nhiếp Thư Diêu căng thẳng, không biết nhị thúc của mình hỏi chuyện này trước mặt Lỗ Thanh Á là có ý gì, đang nghi ngờ hay phát hiện ra điều gì.
"Chị dâu cũng đi cùng sao?" Chu Phổ hỏi.
Lỗ Thanh Á không biết có phát hiện ra điều gì hay không, chỉ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ: "Không có, sao vậy?"
"Ồ, chỉ là đứa bé này tới quá đúng lúc." Chu Phổ nói ra câu có ý khác, quay đầu nhìn con trai lớn: "Ồ, đúng rồi, ba nhớ bệnh viện phụ sản con cùng Chu Thư Phương đến rất tốt.
Bác sĩ ở đó cũng rất giỏi, con có thể giới thiệu cho Thư Diêu, đều là người quen làm kiểm tra cũng thuận tiện, hơn nữa rất yên tâm."
“Được.” Chu Thư Phương nhìn đồng hồ: “Hôm nay hơi muộn, nếu không ngày mai thì sao?”
Không biết có phải Lỗ Thanh Á đã nghe ra được điều gì đó không ổn hay không, bà ấy lập tức gật đầu nói: "Được rồi, ngày mai tôi sẽ đi cùng Thư Diêu."
Tim Nhiếp Thư Diêu đập thình thịch, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng hai tay lại đang siết chặt bởi vì quá căng thẳng móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay.