Anh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cơ thể mình có vấn đề rất cao nên chiều hôm đó anh lén đến bệnh viện xét nghiệm, kiểm tra, anh không hiểu mấy từ chuyên nghiệp bác sĩ nói, chỉ biết bác sĩ bảo anh không có tinh trùng.
Anh phẫn nộ, túm cổ bác sĩ hỏi: “Ngày nào tôi cũng bắn nhiều như vậy, sao có thể không có tinh trùng được? Ông mẹ nó bị mù à? Tôi bắn nhiều như vậy để các người kiểm tra, đó không phải tinh trùng sao?”
Có lẽ bác sĩ đã quen với cảnh tượng này nên rất bình tĩnh an ủi anh: “Cậu ngồi xuống đi, tôi sẽ giải thích cho cậu.
”
Hạng Chấn không nghe nổi nữa, anh không thể tin rằng một người đàn ông cao lớn, thô kệch như mình lại không thể sinh con, nếu nói ra, quả thực là một nỗi xấu hổ cho nhà họ Hạng.
Nếu cha mẹ biết vấn đề nằm ở người anh, không biết họ sẽ phát điên thế nào nữa.
Còn có vợ Phục Hoa của anh, cô thích trẻ con như vậy, nếu biết Hạng Chấn anh đây mắc bệnh không có tinh trùng, liệu cô có đề nghị ly hôn với anh không?
Sau khi trở về từ bệnh viện, dáng vẻ của Hạng Chấn như thất hồn lạc phách, tan làm không về nhà, đồng nghiệp thấy tâm trạng của anh không tốt nên mời anh đi uống rượu, anh đi, ra sức uống rượu nhưng không chịu nói mình xảy ra chuyện gì.
Sau khi dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, Phục Hoa đi tới sờ trán Hạng Chấn: “Anh vẫn thấy không khỏe à? Nếu không thì hôm nay anh xin nghỉ một ngày, chúng ta đi khám nhé?”
Hạng Chấn lắc đầu, anh ăn hết trứng ốp la, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Hạng Huân vẫn đang duỗi người dưới lầu, Hạng Chấn đỗ xe trước mặt cậu, gọi cậu lên xe, Hạng Huân tháo tai nghe xuống, liếc nhìn Hạng Chấn qua ô cửa sổ, hỏi: “Anh rốt cuộc bị làm sao?”
Hạng Chấn không nói gì, đưa kết quả kiểm tra ngày hôm qua cho Hạng Huân.
Hạng Huân nhìn một lúc, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cậu mở cửa ghế phụ, ngồi vào, nói với Hạng Chấn, “Có phải anh bị ai lừa không? Sao đột nhiên lại đi kiểm tra cái này?”
“Em cứ coi như anh bị lừa đi.
” Hạng Chấn lái xe ra ngoài, “Hai anh em chúng ta, hôm nay cùng đi kiểm tra.
”