Tối qua Hạng Chấn đã làm nên hôm nay ra rất chậm.
Tối hôm qua Hạng Huân bắn hai lần, hôm nay cũng xuất chậm, hơn nữa đây là lần đầu tiên cậu thủ dâm ở một nơi như bệnh viện nên phải mất một lúc mới khiến dương vật cương cứng.
Hai báo cáo một trước một sau, hai người đợi suốt 2 tiếng đồng hồ.
Hạng Huân không có vấn đề gì, tinh trùng thuộc loại A >25%, tinh trùng hoạt động rất cao.
Mà Hạng Chấn, kết quả giống hệt như ngày hôm qua, anh vô tinh bẩm sinh.
Khi hai người ra khỏi bệnh viện, Hạng Chấn hút một điếu thuốc, suy nghĩ một lúc lâu mới nói với Hạng Huân: “Chú tạm thời đừng nói với cha mẹ.
”
“Chị dâu thì sao? Anh định giấu chị ấy à?” Hạng Huân hỏi.
Hạng Chấn hít một hơi thật sâu, thở dài nói: “Cô ấy rất thích trẻ con.
”
Hạng Huân gật đầu.
Im lặng một lúc, Hạng Chấn nhìn cậu, hỏi: “Nếu không con của chú sau này…”
“Anh đừng nghĩ.
” Hạng Huân trực tiếp cắt ngang, “Anh có thể chia cho em một đứa con của anh không?”
“Có thể!” Hai mắt Hạng Chấn đỏ hoe, không biết là tức giận bản thân kém cỏi hay cuộc đời bất công, “Nếu như anh có thể sinh con, nhất định anh sẽ cho chú một đứa!”
Hạng Huân nhìn anh một lúc, quay mặt đi, cúi đầu đá cục đá trên mặt đất.
“Anh, nếu anh muốn có con thì đây không phải cách duy nhất.
”
Buổi tối, lúc Hạng Chấn về nhà, anh hút cả một bao thuốc lá, Phục Hoa ra ngoài vứt rác mới nhìn thấy, cô giật mình, hỏi anh xảy ra chuyện gì, Hạng Chấn không nói lời nào, cầm túi rác trong tay cô đi xuống dưới lầu.
Phục Hoa thấy dáng vẻ anh đầy tâm sự, cô về nhà lấy sổ tiết kiệm hỏi anh có cần tiền hay không, tiền tiết kiệm của cô ở đây hết, nếu không đủ, cô sẽ mượn thêm họ hàng.
Hạng Chấn cực kỳ khó chịu, anh ôm cô vào lòng, hôn cô: “Vợ ơi, anh có lỗi với em.
”
“Đã xảy ra chuyện gì? Anh đừng cứ nói xin lỗi mãi được không? Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, anh cần tiền hay cần cái gì?” Phục Hoa kiên nhẫn an ủi anh, “Không sao, anh nói đi, chúng ta cùng nhau giải quyết.
”