Hạng Chấn nhìn cô, lời nói đến bên miệng lại nuốt vào, phải mất một lúc lâu mới phát ra âm thanh, anh giải thích việc mình đi kiểm tra tinh trùng, và quá trình phát hiện ra mình mắc chứng vô tinh.
Cuối cùng, anh nắm tay Phục Hoa, nói: “Vợ, Hạng Huân có thể sinh con, anh…sau có lẽ chúng ta cần một đứa con của chú ấy, nếu…Nếu có thể, đứa bé này, có thể là của em…Em và chú ấy được không…”
Phục Hoa giống như bị dọa, cô đẩy anh ra, mở to mắt nhìn Hạng Chấn, không tin được hỏi: “Anh đang nói gì vậy?”
“Vợ, em nghe anh nói.
” Hạng Chấn ôm chặt cô, “Anh không thể sinh con…”
Hạng Chấn muốn nói rất nhiều, nhưng vừa nói xong câu đó, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống, một người đàn ông cao lớn thô kệch, khóc lóc ôm vợ còn ra thể thống gì: “Anh không thể sinh con…Vợ ơi…”
Phục Hoa cũng khóc theo, đầu cô quay cuồng, không ngừng nói: “Không sao, không sao…Chúng ta sẽ dùng tiền chữa trị…”
Hạng Chấn lắc đầu: “Căn bệnh này vô phương cứu chữa, bác sĩ nói anh cả đời này không có khả năng sinh con…”
Phục Hoa há miệng một lúc lâu nhưng vẫn không nói nên lời, nước mắt rơi xuống.
Cô lau nước mắt, ôm Hạng Chấn: “Không sao đâu, em, chúng ta có thể…”
Cô không thể nói những lời còn lại.
Bởi vì cuộc đời cô chưa từng nghĩ đến việc nhận con người khác làm con nuôi.
“Anh xin lỗi, vợ…” Hạng Chấn vẫn không ngừng xin lỗi, hốc mắt đỏ hoe, ánh mắt nhìn cô vừa áy náy vừa buồn bã, “Anh xin lỗi vợ…”
Trái tim của Phục Hoa tan nát, khóc lóc nói: “Không sao đâu, em không trách anh, không sao đâu…”
!.
Buổi chiều Hạng Huân quay lại trường.
Buổi tối, Phục Hoa vào phòng cậu quét dọn, khi thu thùng rác, cô lại nhìn thấy những cuộn giấy vo tròn, cô dừng tay lại, cúi xuống buộc chặt túi rác.
Những lời Hạng Chấn nói chợt hiện lên trong đầu cô:
“Vợ ơi, Hạng Chấn có thể sinh con, anh…Sau này chúng ta có thể nhận một đứa con của chú ấy, nếu…Nếu có thể, đứa bé này, có thể là em…Sinh với chú ấy…”
Phục Hoa cảm thấy mình thật điên rồ, vậy mà lại ghi nhớ những lời này trong lòng.