Nghe thấy tiếng động, Chu Hạo Cường vội vàng ngồi trở lại ghế, vẻ không cam lòng trên mặt cũng bị hắn cưỡng chế kìm nén.
Bất kể như thế nào, hắn chưa bao giờ để lộ khuyết điểm trước mặt Tô Đường.
Tô Đường cười khanh khách từ trong khoang thuyền đi lên, đi đến trước mặt hai người, cánh tay duỗi ra bưng mâm đựng trái cây đã cắt xong đưa đến trước mặt Chu Hạo Cường, giống như hiến vật quý cho hắn xem:
"Anh nhìn này!"
Đôi mắt kia híp lại thành một vầng trăng khuyết, hai má còn hồng hào, mũm mĩm, hai bên khóe miệng lõm xuống hai vòng xoáy nhỏ.
Hai lúm đồng tiền này Lý Lệ không có.
"Trái cây này do em và chị dâu cắt đấy, đẹp không?" Đáy mắt cô đều là vui vẻ, tranh công cũng không quên Lý lệ.
Vẻ xấu hổ trên mặt Chu Hạo Cường t vẫn chưa hoàn toàn thu hồ, cười có vài phần qua loa: "Lại chơi mấy trò trẻ con này, em cũng đừng làm hỏng chị dâu, lát nữa anh cả sẽ tức giận.
"
Lời này của hắn vô tâm, nhiều lắm xem như vui đùa, nhưng Tô Đường lại để ý, cảm giác có chút mất mát.
Ánh sáng trong mắt ảm đạm xuống, khóe miệng rũ xuống, hai lúm đồng tiền kia cũng nhạt đi vài phần.
"Cho anh xem một chút.
"
Giọng nói trầm thấp mà nhạt nhẽo của người đàn ông đột nhiên truyền đến bên cạnh, sột soạt cọ xát vào tai Tô Đường, khiến cô bất giác hít thở không thông.
Giọng nói của Chu Sở Thần có chút tương tự với Chu Hạo Cường, chỉ là trầm thấp nhàn nhạt hơn, trong giọng nói không có cảm xúc đặc biệt, ngữ điệu lười biếng, trong giọng mang theo chút cảm giác sau khi say rượu, khàn khàn gợi cảm hơn.
Vừa rồi anh một mực không lên tiếng, vừa mở miệng liền không ai bỏ qua được.
Được Chu Sở Thần điểm danh, vẻ xinh đẹp bên cạnh Chu Hạo Cường của Tô Đường đột nhiên không còn nữa.
Cô thu hồi ý cười trên mặt, nghiêm mặt xoay người, thật cẩn thận bưng mâm đựng trái cây đến trước mặt Chu Sở Thần, tư thế bối rối sợ hãi kia có chút giống như đang trên lớp lại đột nhiên bị giáo sư gọi trả lời câu hỏi.
Nói thật, Tô Đường vẫn luôn rất sợ vị anh cả này.
Cho dù là trước khi kết hôn với Chu Hạo Cường, mỗi lần về nhà họ Chu hẹn hò gặp được anh, cô đều giống như chuột thấy mèo, hận không thể tìm một chỗ trốn đi.
Kỳ thật Chu Sở Thần cũng không phải là một người quá khắc nghiệt, cũng không có diện mạo xấu xí.
Ngược lại, anh đối với cô vẫn luôn rất ôn hòa, làm trưởng bối, đối với tiểu bối nên có kiên nhẫn bao dung, anh đều có đủ, ngoại hình thậm chí so với Chu Hạo Cường còn xuất sắc hơn rất nhiều, ngũ quan đoan chính đến đâu cũng coi như là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng có lẽ do khí chất ngày thường của anh quá mạnh mẽ, đôi mắt đó luôn mang theo cảm giác áp bức rất mạnh, người lại quá lạnh lùng nghiêm túc không dễ gần, nên Tô Đường không thể thân thiết với anh, dần dà, đối mặt với anh liền căng thẳng sợ hãi đã trở thành thói quen.
Thân hình thon dài của người đàn ông ngã xuống ghế, mùi rượu thoang thoảng trên người anh cũng theo gió biển bay đến mũi Tô Đường, không nồng đậm, mang theo mùi gỗ thông trên người anh, không hiểu sao lại dễ ngửi.
Chu Sở Thần rũ mắt nhìn chằm chằm mâm đựng trái cây trước mặt, vẻ mặt chuyên chú, ánh mắt cẩn thận đến mức giống như đang nghiên cứu một phần điều khoản công văn giá trị ngàn vạn.
Anh ngồi ngược ánh sáng trên bờ, bóng mờ phác họa đường nét gò má của anh càng thêm rõ ràng, bóng râm dưới hàng mi buông xuống rơi vào trước mắt, khiến cho cảm giác lăng lệ ác liệt bẩm sinh trên người anh càng thêm rõ ràng.
Tô Đường nhìn tư thế của anh, cảm thấy mình như đang đứng ở hiện trường bảo vệ đồ án tốt nghiệp, cảm giác hít thở không thông khi chờ bị giáo sư tuyên án.
Nhưng vào lúc này, anh lại ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh mà mạnh mẽ rơi vào trên mặt cô, dường như để giảm bớt sự căng thẳng của cô, anh rất thản nhiên kéo môi dưới, hòa hoãn âm thanh:
"Cái này là ai làm?"
Tô Đường cụp mắt xuống, nhìn thấy ống tay áo sơ mi của anh nổi lên hai nếp gấp, lộ ra một cánh tay nổi gân xanh, tầm mắt nhìn xuống, là hai ngón tay xương cốt rõ ràng, đang cầm một cái nĩa nhỏ, chỉ vào một miếng dưa hấu bị gọt thành đầu thỏ trong mâm.
Cô nhìn cái đầu thỏ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, mặt lập tức đỏ bừng, cúi đầu ấp úng nghẹn ra một câu: "Là! Là em! "
Lúc này trong lòng Tô Đường cực kỳ hối hận, nếu sớm biết mâm trái cây này sẽ bị Chu Sở Thần nghiên cứu cẩn thận như vậy, cô đã không lấy ra để bêu xấu rồi!
"Rất đáng yêu.
"
Tầm mắt người đàn ông nhìn cô nặng nề, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vành tai cô đang đỏ bừng, yết hầu hơi nhấp nhô, ngón tay nắm chặt ly chân cao nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, giọng nói so với vừa rồi càng thêm khàn khàn.
"Anh, anh bớt an ủi cô ấy đi, cô ấy quen đấy! "
Chu Hạo Cường cầm lấy nĩa đẩy con thỏ xấu xí sang bên cạnh, nửa đùa nửa thật nói với Tô Đường: "Em đấy, lúc nào mới giấu chút vụng về, may mà trước đây con thỏ xấu xí này không đưa cho anh xem, nếu không anh sẽ không cưới em đâu.
"
Lời này quả nhiên thành công chọc Tô Đường tức giận, cô đặt mâm đựng trái cây lên bàn, dậm chân về phía Chu Hạo, vừa tức vừa thẹn:
"Nhiều người muốn cưới em lắm đấy, là em tạo điều kiện cho anh mới đúng!"
Nói xong, cô hất bím tóc lên, người cũng chạy theo trở về trong khoang thuyền.
Tô Đường vừa đi, boong tàu lại khôi phục sự im lặng lúc trước, chỉ nghe thấy tiếng nước vang lên dưới du thuyền, cùng với tiếng người từ trên bờ xa xa bay tới.
Chu Hạo Cường nằm trong chốc lát lại ngồi không yên, thẳng người lên tiến đến trước mặt Chu Sở Thần, lại muốn tiếp tục đề tài vừa rồi:
"Anh cả! "
Mới đứng lên, thần sắc Chu Sở Thần liền ngưng tụ, giữa lông mày tâm tình đạm bạc, sắc mặt trầm xuống đại biểu anh đã không muốn tiếp tục đề tài này.
Trầm mặc một lát, anh mới thản nhiên nói một câu: "Hạo Cường, bố vẫn có kỳ vọng đối với cậu.
"
Nghe được lời nói của Chu Sở Thần, trên mặt Chu Hạo Cường cứng lại, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhưng biểu lộ thảm bại theo đó lại lộ ra có vài phần vi diệu.
Chu Hạo Cường nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, anh cầm ly chân cao chậm rãi lắc lư, ánh mắt rơi xuống phương xa, giống như một người coi thường chúng sinh.
Tư thế cao ngạo, lạnh lùng vô tình như cả người đều bị băng bao phủ, khoanh tay đứng nhìn không thương hại người khác.
"Em biết rồi.
"
Chu Hạo Cường cắn răng, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, đứng lên rời khỏi boong tàu.
Nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa phía sau, Chu Sở Thần chậm rãi thu hồi ánh mắt, tầm mắt rơi trở về mâm trái cây chuẩn bị tỉ mỉ đặt lên bàn lại không người hỏi thăm.
Anh đặt ly rượu sang một bên, cầm nĩa đưa con thỏ dưa hấu kia đến trước mặt nhìn kỹ.
Khi nhìn thấy mấy vết dao vụng về lại cẩn thận trên đó, đường cong lạnh lẽo cứng rắn bên môi anh bỗng nhiên buông lỏng xuống, vẻ mặt trở nên hòa hoãn, vốn lạnh lùng cũng trở nên ôn nhu hơn!