Đôi mắt hoa đào bị nước mắt thấm ướt kia như là bịt kín một tầng sương mù, nước mắt từ hai má lan tràn đến mũi, tầm mắt bị nước mắt cuốn lấy, lộ ra bọt nước sương mù mịt mờ, nhìn thấy giữa cổ trắng lạnh của người đàn ông, góc cạnh lồi ra hầu kết.
Bởi vì khóc quá nhiều, đầu óc thiếu dưỡng khí còn có chút mê mang, cô nhất thời quên mất cổ Chu Hạo Cường không dài như vậy, hầu kết cũng không gợi cảm như vậy.
Ý thức càng tập trung vào lời người đàn ông nói, đầu óc mơ hồ suy nghĩ, vừa rồi Chu Hạo Cường còn kiên quyết ép cô uống thuốc như vậy, bây giờ thật sự cho phép cô từ chối sao?
"Đương nhiên có thể.
"
Đôi mi thâm thúy của người đàn ông cụp xuống, con ngươi ngưng ở trên mặt cô, kèm theo giọng nói lạnh nhạt mang theo ý nói ấm áp, thanh âm ép tới trầm thấp, mang theo bá khí đặc hữu của kẻ bề trên:
"Thứ không muốn uống, chuyện không muốn làm đều có thể nói, ở Chu gia không có ai có thể ép buộc em.
"
Tô Đường bị lời nói của anh làm cho ngơ ngẩn, suy nghĩ một lúc lâu, nước mắt lưng tròng nhìn yết hầu nhấp nhô trên dưới của anh, vẫn cẩn thận hỏi lại một lần: "Thật sao? Không uống những thuốc Đông y kia cũng được sao?"
"Đều được.
"
Người đàn ông đưa tay đẩy ra sợi tóc bị nước mắt dính ở khóe miệng, đôi mắt thâm đen lướt qua môi khóc sưng của cô, rất có khí phách hướng cô hứa hẹn: "Về sau có chuyện gì cứ nói cho anh biết, anh đều có thể giúp em giải quyết.
"
Nghe thấy lời anh nói, nước mắt Tô Đường lại không chịu khống chế trào lên, cô bĩu môi nhào tới cổ anh nghẹn ngào: "Cảm ơn anh! "
Trái tim mất mát vừa rồi đã bị anh lấp đầy.
Vốn tưởng rằng Chu Hạo Cường không còn quan tâm cô, yêu cô như trước kia, bây giờ mới biết được thì ra hắn vẫn còn nghĩ cho cô.
Tô Đường cảm thấy lúc trước mình không đủ tin tưởng hắn, có lẽ nên sớm nói thẳng với hắn cảm thụ của mình, như vậy hai người cũng sẽ không cãi nhau vì ngăn cách và nghi kỵ lẫn nhau như vừa rồi.
Tô Đường hít nước mũi, ôm cổ người đàn ông, lắc lắc đầu cọ vào cổ anh, giống như mèo con làm nũng với chủ nhân.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn quen làm nũng với người khác như vậy, nhưng lại không chú ý tới thân thể của người đàn ông kia bỗng nhiên cứng đờ.
Anh nghiêm mặt, đầu ngẩng lên đến độ cao cô không với tới, muốn kéo ra khoảng cách với nhau, kết quả lại là đem cái cổ ngửa lên hoàn toàn bại lộ ra trước mặt cô.
Tô Đường nghiêng đầu sang chỗ khác, hơi thở nóng ẩm phả vào cổ anh, giống như một chiếc lông vũ dính nước, trêu chọc dây thần kinh của anh, sống mũi nhỏ nhắn ưỡn lên cọ xát vào cổ anh theo động tác vặn vẹo của cô.
Yết hầu của anh không kiềm chế được, đỡ bả vai cô muốn đẩy cô ra, lại không ngờ lúc này Tô Đường cực kỳ dính người, hai tay ôm chặt eo anh, cả người rúc vào trong lòng anh.
Vẫn là trạng thái nửa ngồi xổm, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn chen vào trong đùi anh, eo bụng mềm mại đã chống đỡ lên bộ vị mẫn cảm nguy hiểm nhất của anh, còn muốn quấn lấy hai cánh tay, uốn éo chui vào trong, phảng phất là muốn chui vào trong thân thể anh.
Ánh mắt người đàn ông thâm trầm, hô hấp dần dần trở nên nặng nề.
Có dòng điện từ vị trí bị cô đụng phải rung lên đến cuối dây thần kinh, hô hấp của anh đột nhiên đình chỉ, tay đặt ở trên eo cô mạnh mẽ nắm chặt, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh rõ ràng, có đồ vật gì đó hận không thể bộc phát ra.
Nhưng Tô Đường lại hoàn toàn không phát hiện ra người đàn ông đang khó nhịn kiềm chế.
Cô chỉ cảm thấy Chu Hạo Cường thật sự quá tốt, tốt đến mức cô không biết nên biểu đạt lòng cảm kích của mình đối với anh như thế nào.
"Anh thật sự quá tốt rồi, ông xã! " Cô cọ hết nước mắt và nước mũi lên vai anh, hít hít cái mũi đỏ bừng, từ trên vai anh ngẩng đầu lên, híp mắt, muốn hôn anh.
Nhưng ngay khoảnh khắc nghiêng mặt, mũi cọ vào sống mũi cao thẳng của người đàn ông, Tô Đường nhíu mày, đột nhiên cảm thấy lạ thường.
Trước kia cô cũng thường dùng tư thế này hôn Chu Hạo Cường, nhưng chưa từng cọ vào mũi hắn.
Khoảnh khắc Tô Đường mở mắt ra, cô nhìn thấy một khuôn mặt có góc cạnh ưu việt.
Trên sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm đen kịt đang trầm trầm ngưng tụ trên khuôn mặt cô.
Cô nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, con ngươi mở càng lúc càng lớn, trong cổ họng như bị kẹt một hòn đá lớn, lắp bắp kịch liệt:
"Anh! Anh! Anh cả! "