“Trước tiên chúng ta về nhà ở vài ngày, sau đó dọn đến Đông Viên.” Lục Trạm cười nói với Minh Cẩm đang có chút bất an.
“Ừ.” Minh Cẩm gật đầu, tâm tư phiêu đãng.
“Bọn họ nhất định sẽ thích mấy bộ đồ nàng may.” Lục Trạm vụng về an ủi vợ.
“Ừ.” Minh Cẩm cúi đầu, càng thêm đáng thương, “Phụ nữ trong gia đình chàng bình thường làm những việc gì?”
“Nàng yên tâm, không để nàng làm việc đâu.” Lục Trạm vỗ vỗ Minh Cẩm.
“Vậy sao được.” Minh Cẩm kinh hoảng thất sắc dặn Lục Trạm, “Đến lúc đó ngàn vạn lần chàng đừng nhúng tay ngăn cản.
Cùng lắm chỉ ở mấy ngày, kêu em làm gì em sẽ làm cái đó, không thể để cha mẹ cảm thấy em là tiểu thư nũng nịu.”
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm hồi lâu, thành thật chọc thủng ảo tưởng của nàng: “Bọn họ đã sớm cảm thấy nàng là tiểu thư nũng nịu.”
Ngụ ý thực rõ ràng, nàng không cần ngụy trang làm chi.
“Mọi thứ đều phải thay đổi.” Minh Cẩm vẻ mặt đau khổ, “Dù sao chỉ ở nhà mấy hôm, có làm việc gì cũng chỉ cố gắng mấy ngày, vậy chúng ta hãy có thái độ thật tốt.”
Lục Trạm cười thầm, Minh Cẩm tiếp tục lo lắng.
Thằng nhóc mập cúi đầu ăn uống suốt đoạn đường, không biết là thật sự đói bụng hay để che lấp ngượng ngùng, tóm lại thằng nhóc không nói lời nào.
Hai người đưa Tiểu Siêu đến địa chỉ Lý thị nói, hiển nhiên nhà họ đã được thông báo trước khi tới.
Bà chủ nhà có vài phần tương tự Lý thị, cười mời hai người nán lại ăn cơm, nhưng hai người vội vã về quê nên không nhận lời.
Mấy người phụ nữ Lục gia đã sớm chờ ngoài cửa, thấy bọn họ tới vội nghênh đón hai người vào nhà.
Quà của Minh Cẩm khiến trưởng bối Lục gia khá hài lòng, nhưng Lục lão nương cảm thấy may cho mỗi người một bộ quần áo thật sự hơi xa xỉ, trong lòng vẫn không thích Minh Cẩm lắm.
Diệp Tử từ nhỏ sùng bái ca ca nhất, vì thế không mấy tiếp nhận vị tẩu tử nhu nhu nhược nhược.
Tiểu cô nương tuy bị phần quà thu mua, nhưng tất cả đều là đạn pháo tạm thời được bọc đường, Minh Cẩm biết đây là huynh muội luyến điển hình, ngay lúc này cũng không còn cách nào.
A Nguyên thật ra khá ngoan ngoãn, nhưng trong sự ngoan ngoãn đấy là cảm giác xa lạ và dè chừng, hoàn toàn không thân thiết với Minh Cẩm.
Chỉ có hai đứa bé là không làm khó Minh Cẩm, hai bé vừa thấy Lục Trạm là mắt sáng lấp lánh, thế nhưng ông chú yêu quý cứ kè kè bên cạnh Minh Cẩm, hai bé bắt buộc phải đối xử tốt với Minh Cẩm, thậm chí mang theo một tia lấy lòng không tình nguyện.
Lần này trở về Lục gia quả nhiên không giống với lần đầu gả lại đây, Minh Cẩm cố gắng biểu hiện nguyện vọng muốn dung nhập vào cuộc sống của Lục gia, ở trong nhà giành làm việc không nói, còn cười tủm tỉm đứng bên cạnh nghe mẹ chồng dạy bảo, ngoan ngoãn đến mức Lục Trạm phải dụi mắt mà nhìn.
Lục lão nương vẫn luôn dè chừng rốt cuộc nhận ra, đứa con dâu này coi bộ rất vâng lời.
Những ngày tự tìm khổ của Minh Cẩm kéo tới.
Ban đầu, Lục lão nương chỉ thử thăm dò kêu nàng rửa bát quét nhà, thấy nàng vẫn cười vui vẻ làm việc, lập tức giống như dốc túi truyền thụ mấy chục năm kinh nghiệm làm nông phụ cho con dâu, hận không thể trong vòng một ngày bồi dưỡng Minh Cẩm thành người vợ nhà nông mẫu mực trong thôn.
Ở nhà chồng hơn mười ngày, Minh Cẩm mới biết khi mình ở Phó gia chưa xuất giá hạnh phúc biết bao nhiêu.
Trước đây nàng luôn cho rằng Phó gia gặp cảnh khốn cùng, thật ra vẫn còn rất giàu có so với gia đình nông dân.
Một nông phụ cổ đại chẳng hề giống trong tưởng tượng của nàng "Chàng cày ruộng, em dệt vải", rõ ràng chính là nữ kim cương siêu cấp, cứ nhìn mẹ chồng thoạt nhìn thấp bé mà sức lao động thật không thua gì một người đàn ông to khỏe thời hiện đại là biết.
Lục lão nương vốn đau lòng cho con trai cưới phải một cô tiểu thư, nhưng thấy Minh Cẩm ngoan ngoãn vâng lời, bà hạ quyết tâm phải dạy dỗ Minh Cẩm thật cẩn thận, thân là một nàng dâu trong thôn phải biết cách chăm sóc trượng phu thế nào.
Thêu thùa may vá, dọn dẹp nhà cửa đều là những việc vặt chỉ khi rảnh mới làm, mỗi ngày lo cơm canh cho cả gia đình và chăm sóc hai mảnh vườn trước và sau nhà đã đủ khiến người nai lưng làm quần quật từ sáng sớm thức dậy cho đến tối mịt lên giường, ngoài ra còn nuôi gà nuôi vịt, cho heo ăn trâu ăn, nếu tới ngày mùa còn phải xuống ruộng hỗ trợ.
Vườn nhà cũng đủ lớn, trồng các loại cây ăn quả còn có mảnh đất trồng rau.
Lục lão nương tay cầm tay dạy Minh Cẩm việc nhà nông cơ bản nhất, quả thật là mặt cắm xuống đất mông chổng lên trời, cong lưng ngồi xổm nửa canh giờ là hai mắt Minh Cẩm thấy đom đóm.
Thời gian rời giường buổi sáng cũng thay đổi, trước nay Minh Cẩm cho rằng mình đã dậy rất sớm, tới nơi này mới phát hiện mình dậy trễ hơn mọi người một canh giờ.
Trời còn chưa sáng là Lục lão nương đã thức dậy chuẩn bị cơm nước cho mọi người.
Đám đàn ông sau khi rời giường sẽ ra đồng làm việc, mà bữa cơm sáng với cháo trắng rau xào trong suy nghĩ của Minh Cẩm không thể áp dụng được.
Nhóm đàn ông phải bỏ sức lao động nên nhất định phải ăn đủ để chống đỡ, ở chỗ này chỉ có hai bữa cơm, cơm sáng là quan trọng nhất, cần phải có màn thầu bánh bao cuộn, ngoài ra phải có thịt.
Ngày đầu tiên Minh Cẩm dậy trễ, khi tỉnh lại là Lục lão nương đều đã hấp xong bánh bao và màn thầu, còn đang bận rộn làm mấy món ăn kèm.
Minh Cẩm nghẹn họng nhìn trân trối, từ đó không dám ngủ một giấc cho đến khi tự nhiên tỉnh lại.
Bày ra một bàn đồ ăn, Lục lão nương thong thả ung dung nói cho Minh Cẩm, đây đều là những món Lục Trạm thích ăn, tuy hơi mất công nhưng chỉ cần có tâm đều có thể làm được.
Minh Cẩm khóc không ra nước mắt, chỉ đành theo Lục lão nương học làm đủ loại mì phở.
Ở nhà Tề thị không cho Minh Cẩm làm những thứ này, nhồi bột cán mì phải dùng sức, thực dễ dàng khiến gân xanh trên tay nổi lên chằng chịt; một đôi tay ngọc ngà cũng là nét đẹp của người phụ nữ, Minh Cẩm ở nhà mẹ đẻ vẫn luôn bảo dưỡng rất tốt.
Hiện giờ ở nhà chồng không thể nói được câu nào, chỉ đành vùi đầu nuốt xuống nỗi bất lực.
Cô con dâu mới Minh Cẩm bị lăn lộn khổ không nói nổi, trên mặt vẫn giữ nụ cười thân thiện, Lục lão nương nói gì làm nấy, ngay cả chuồng heo đều quét vài lần, chỉ là sau khi quét chuồng heo thì không ăn nổi bữa cơm hôm đó.
Chỉ mười ngày làm việc chăm chỉ mà tưởng chừng như được sống thêm một đời, Minh Cẩm tìm vui trong khổ nghĩ rằng, dù không có Einstein thì nàng vẫn có thể khám phá ra thuyết tương đối.
Lục Trạm đau lòng cô vợ nhỏ, buổi tối nhìn Minh Cẩm mệt đến mức tê liệt ngã xuống giường, nhịn không được khuyên: “Ăn chút gì nhé!”
Giờ cơm chiều Minh Cẩm chỉ ăn vài cọng cải, tuy rằng mỹ nhân ăn chay khá xinh đẹp, nhưng hắn bắt đầu hoài niệm những ngày cô vợ nhỏ hứng thú bừng bừng đoạt thịt sườn với mình.
“Em no rồi.” Minh Cẩm nhíu mày, không muốn nhúc nhích.
“Bữa tối có thịt sườn, nàng chưa động đến một miếng nào.” Lục Trạm vuốt ve lưng Minh Cẩm, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.
“Đừng nhắc đến món đó.” Minh Cẩm cố nén cơn quặn thắt trong dạ dày, khó khăn trở mình, “Nghỉ ngơi thôi.”
Đừng nói là thịt sườn, hiện tại chỉ cần món gì màu thâm một chút là nàng nhìn thôi cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.
Lục Trạm giúp Minh Cẩm cởi áo ngoài, ôm nàng vào lòng, nhìn nàng mệt đến nỗi mềm như bông nằm sấp trên ngực mình, chút dục niệm vừa dâng lên đều bị kiềm xuống, thầm nghĩ: Mẹ à, ngài dạy dỗ nàng dâu khiến con trả giá quá đắt! Mấy ngày nay con trai ngài vì muốn cho nàng dâu ngủ ngon vẫn phải ép mình thành Liễu Hạ Huệ!
“Gầy rồi...” Lục Trạm vuốt ve eo lưng Minh Cẩm, cảm thấy câu nói dịu dàng thâm tình của mình hình như không thích hợp.
Lục Trạm rất quen thuộc với thân thể vợ mình, không sờ còn không cảm giác ra, sờ vào mới phát hiện hình như thật sự...!không gầy chút nào.
Minh Cẩm bị câu này làm cho suýt chút nữa hộc máu, ai oán vô hạn nhìn kẻ nói chuyện tạp xác: “Chàng cũng phát hiện chứ gì?”
Điều khiến Minh Cẩm buồn bực chính là, ăn ít như vậy, bị lăn lộn như vậy, thế mà nàng chẳng gầy đi chút nào.
Nếu nàng nguyện ý thừa nhận sự thật, đó là hình như nàng có khả năng...!còn mập hơn.
Lục Trạm chưa từng làm cha đương nhiên không nghĩ đến phương diện nào đó.
Còn Minh Cẩm đã học qua lớp Giáo dục Sinh lý nhưng chưa trải qua “Thực chiến”, hơn nữa trong khoảng thời gian này biết bao sự tình liên tiếp kéo tới, không có một khắc nhàn rỗi để suy nghĩ cho bản thân, ngoài ra thời gian này còn đúng lúc nàng rèn luyện nên thích ăn thịt, vì phải quét chuồng heo nên buồn nôn ăn không ngon, đôi vợ chồng son không có kinh nghiệm đồng loạt xem nhẹ nhân tố nào đó rất quan trọng.
“Ngày mai nhớ kêu em dậy.” Minh Cẩm ỉu xìu dặn dò.
Mấy ngày nay thật sự quá mỏi mệt, nếu không ai đánh thức thì nàng thật đúng là dậy không nổi.
Hiện tại cơm sáng của Lục gia đều do Minh Cẩm phụ trách, tật thích sạch sẽ khi xưa cũng bị Lục lão nương mài giũa nên thay đổi hoàn toàn, chỉ là nàng càng ngày càng ăn không vô, mấy hôm rày lượng cơm vào bụng cả ngày còn không nhiều bằng một bữa cơm lúc trước.
Nàng không dám nói mình bị mùi chuồng heo làm cho buồn nôn, miễn cưỡng chống chế là trước nay mình ăn không nhiều lắm.
“Ta dậy làm giúp nàng.” Lục Trạm trầm giọng nói.
“Đừng nha!” Minh Cẩm gấp đến độ mở bừng mắt, “Hiện tại tay chân em không nhanh nhẹn, ngũ cốc cũng không phân biệt được, toàn dựa vào một thái độ tốt mà thôi.
Nếu chàng nhúng tay vào, những ngày ân cần cống hiến của em thời gian qua đều trở thành vô ích.”
“Để ta nói chuyện với cha mẹ một chút.” Lục Trạm trầm mặc trong chốc lát, đứng dậy nói.
“Đừng đừng,” Minh Cẩm cuống quít nhỏm dậy kéo ông chồng xuống giường, đè anh chàng nằm xuống, gối đầu lên ngực chàng, “Chúng ta ở chỗ này không bao lâu, hơn nữa, học làm việc nhà thì khi dọn đến Đông Viên vẫn có thể dùng đến.”
Lục Trạm vuốt ve bàn tay bắt đầu hơi thô ráp của Minh Cẩm, bất đắc dĩ nói: “Mấy việc đó chỉ cần một mình ta vẫn có thể làm được, trong nhà bình thường cũng không bận rộn như vậy, mẹ đang làm khó dễ nàng đấy thôi.”
“Em biết.” Minh Cẩm dựa vào cơ bắp rắn chắc của Lục Trạm, nhịn không được đưa tay vuốt ve, không có sức để làm chuyện xấu thì đành ăn chút "đậu hũ khô" cho đỡ thèm, “Bà mẫu sợ em không biết làm gì cả khiến chàng thiệt thòi, bà còn sợ em trưng ra bộ dáng con nhà có học không thể dung nhập với cuộc sống trong thôn, bà mẫu muốn tốt cho em đấy thôi.”
“Uất ức cho nàng!” Lục Trạm thấp giọng nói.
“Đâu có gì uất ức, bà mẫu và tẩu tử không phải cũng làm việc như vậy à.” Minh Cẩm cười, thấy Lục Trạm không phản ứng bèn chọc chọc thêm mấy cái lên ngực chàng ta.
Nàng thích loại xúc cảm này, vừa cứng rắn lại thô ráp, sờ soạng một hồi cảm thấy an tâm khó tả.
Minh Cẩm không hề mở miệng than vãn chút nào, trong lòng nàng rất rõ ràng, mình làm hết thảy chuyện này đều vì Lục Trạm, lấy lòng cha mẹ chồng là vì chàng, nỗ lực học hỏi để thành một thôn phụ đủ tư cách cũng là vì chàng.
Từ lúc bắt đầu quyết tâm kết hôn với một người trong thôn, nàng đã nghĩ kỹ con đường tương lai cho bản thân.
Tuy mấy ngày nay đích xác cực khổ vô cùng, nhưng chỉ cần có thể nhìn vẻ mặt đau lòng rõ ràng của Lục Trạm là nàng cảm thấy rất đáng giá.
Lục Trạm chộp lấy bàn tay đang làm càn của Minh Cẩm, giọng khàn khàn: “Nếu nàng vẫn chưa ngủ được...”
“Em ngủ ngay đây.” Minh Cẩm cuống quít ngắt lời, rúc vào lòng Lục Trạm tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt lại mỉm cười lầu bầu, “Ngủ ngon.”
Lục Trạm không nói gì, cúi đầu hôn lên trán nàng..