Muôn Hoa Trên Gấm


Lục Trạm cùng Diệp Tử ra ngoài, chốc lát sau dẫn người tiến vào.

Minh Cẩm ở trong phòng nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, quả nhiên là Giang Du tới nhà bái phỏng.
Diệp Tử vào buồng, tò mò hỏi Minh Cẩm: “Nhị tẩu, hai người kia là ai vậy?”
“Hai người?” Minh Cẩm sửng sốt, chẳng lẽ không phải Giang Du?
“Vâng,” Diệp Tử gật đầu, chun mũi, “Đều còn trẻ tuổi, không hề giống tiên sinh dạy học chút nào.”
Minh Cẩm chỉnh lại y phục, ngẫm nghĩ rồi bảo Diệp Tử: “Muội kêu Tiểu Nguyên lại đây, nếu tương lai hắn thật muốn đi học, không chừng còn có thể giúp một tay.”
Diệp Tử gật đầu, xoay người rời phòng.
Minh Cẩm thấy em chồng đi xa, lúc này mới rón ra rón rén đến cạnh cửa nhìn ra ngoài.
Nàng làm chị dâu phải tự giữ thân phận, không thể đi nhìn trộm khách nam trước mặt cô em chồng, phải đẩy Diệp Tử đi mới có thể lén xem rốt cuộc là ai lại đây.
Lục Trạm mời hai người ngồi nhưng không châm trà cho bọn họ, ngồi một bên chờ bọn họ lên tiếng.
Loại người xuất thân từ gia đình giàu có thường kén ăn dạ dày yếu, không nên tùy tiện mời ăn mời uống, bị chê không ăn chỉ là thứ yếu, nếu bởi vì ăn uống thô sơ mà hỏng bụng thì thật rước lấy phiền toái.

Đơn giản chẳng thèm chiêu đãi gì hết cho khỏe, cũng để bọn họ cút xéo sớm một chút.

Quả nhiên là Giang Du tới, còn dẫn theo một tiểu công tử mặt trẻ con.

Minh Cẩm quan sát thằng nhóc kia trong chốc lát rồi lại nhíu chặt mày.
Cho dù mặc nam trang nhưng Minh Cẩm có thể nhìn ra tên kia có nồng đậm mùi son phấn, rõ ràng chính là một cô gái nhỏ, lúc này ngồi nghiêm chỉnh nhưng đôi mắt long lanh lại tò mò đánh giá khắp nơi.
Đây chẳng lẽ chính là kiểu vai chính trong truyền thuyết?
Minh Cẩm hết ý kiến, không biết trên người tên Giang Du có ma lực gì mà đi đến bất cứ chỗ nào cũng có thể thu hút mấy cô gái nhỏ? Hắn mang theo một cô nương đến nhà nàng, chẳng lẽ không sợ bị Minh Lan biết?
Vách tường cách âm không tốt, trên cửa chỉ treo bức rèm, thanh âm từ phòng ngoài truyền vào rõ mồn một.
“Dạo này Lục đại ca khỏe không? Người nhà đều khoẻ mạnh chứ?” Giọng Giang Du trong trẻo, ôn hòa dễ gần.
“Đều khá tốt,” Giọng Lục Trạm khàn hơn, mang vẻ xa cách, “Ngươi đến đây làm gì?”
“Đệ nghe nói Phó tỷ tỷ ở chỗ này nên tới thăm.” Giang Du ấp a ấp úng, đặt chiếc hộp cầm trong tay lên bàn, “Phó tỷ tỷ mang thai, đệ không có gì làm quà, đây là một chút tâm ý.”
Lục Trạm quan sát Giang Du hồi lâu.

Giang Du cứ bị nhìn chằm chằm đến mức túa ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này Lục Trạm mới nhận quà nói cảm ơn, đứng dậy vào buồng.
Vừa vén rèm là thấy ngay Minh Cẩm hơi đỏ mặt đứng sau cạnh cửa, cho chàng ta nụ cười thẹn thùng.
Lục Trạm bật cười, cúi đầu thì thầm: “Ta đoán nàng sẽ nhìn lén.”
Minh Cẩm giơ tay túm áo ông chồng, không cho chàng ta tiếp tục trêu chọc mình.
“Nếu hắn hỏi ta chuyện Phó gia, ta nên nói với hắn điều gì?” Lục Trạm khiêm tốn lãnh giáo.
Đề tài này liên quan đến chuyện nhà của Phó gia, hắn là người khác họ nên không có lập trường đưa ra quyết định.
“Chàng cứ xem rồi nói.” Minh Cẩm thở dài, “Chỉ là chuyện của Minh Lan không cần nhắc tới là được.”
Lục Trạm gật gật đầu, tùy tay đặt hộp quà đang cầm lên bàn, nhấc chiếc ghế dựa dọn tới cửa để Minh Cẩm ngồi xuống, sau đó rót cho nàng chén nước ấm rồi mới vén rèm ra ngoài.
Minh Cẩm bưng chén nước ấm như nhiệt độ cơ thể Lục Trạm, ngồi trên ghế cười ngây ngô, thiếu chút nữa quên nghe lén động tĩnh bên ngoài.
Trong lúc này thì Tiểu Nguyên vào cửa, Giang Du làm bộ làm tịch định khảo hắn mấy vấn đề nhưng bị thiếu nữ bên cạnh ngăn cản, cười trêu: “Dựa vào kiến ​​thức ít ỏi của huynh mà có thể hạch hỏi chuyện học con nhà người ta à?”
Giang Du bị chỉ ra mất hết mặt mũi cũng không giận, cười hắc hắc sờ sờ mũi, ngồi xuống lại.
Minh Cẩm nghe vậy coi bộ hơi hiểu được, có lẽ điểm đáng yêu nhất của Giang Du chính là chưa bao giờ bực tức.

Đối với các thiếu nữ tính tình cổ quái tự cho là thanh cao, kiếm được một người đàn ông có thể bao dung cho sự tùy hứng đanh đá của mình thật sự không dễ.

Sau đó Minh Cẩm nghe giọng nói lạnh lùng của thiếu nữ hỏi Tiểu Nguyên vài câu.
Minh Cẩm thấy mấy đề tài đưa ra đều đơn giản, Tiểu Nguyên cũng rất tranh đua đều đáp đúng hết thảy, thiếu nữ gật gật đầu không lên tiếng nữa.
Giang Du nói hết chuyện này đến chuyện khác với Lục Trạm, khi thì kể về học viện, khi thì bàn về những vụ phát sinh ở kinh thành.

Hai người nhỏ giọng nói chuyện, Minh Cẩm căng tai lên mà cũng không nghe bọn họ đang nói gì.
Qua một hồi lâu, Giang Du mới tiếc nuối cáo biệt Lục Trạm, đưa thiếu nữ cùng rời đi.
Lục Trạm vào buồng, thật cẩn thận đỡ Minh Cẩm lên giường nằm ngay ngắn, lúc này mới thuật lại cho nàng: “Hắn hỏi ta tình hình trong kinh thành.”
“Tại sao hắn lại hỏi chàng?” Minh Cẩm cảm thấy rất kỳ quái.
“Có thể bởi vì người hắn có thể tin tưởng không nhiều lắm, cảm thấy ta tương đối đáng tin cậy?” Lục Trạm suy đoán, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Lục Trạm nào biết rằng, khi ở nhà Giang Du đã từng nghe các chú bác kể về cuộc chiến năm xưa, nhắc tới Lục Trạm đã chuyển bại thành thắng khiến người kinh ngạc phục lăn.

Tuy công tích của Lục Trạm bị chiếm đoạt, triều đình cũng không cho Lục Trạm đãi ngộ công bằng, nhưng Giang lão gia chính trực lại khen Lục Trạm không dứt miệng, cho rằng anh ta là dũng sĩ tướng tài hiếm có, bị mai một như thế thật sự đáng tiếc.
Giang Du đúng là đang ở độ tuổi sùng bái anh hùng, hơn nữa còn thể nghiệm võ công của Lục Trạm, vì thế càng thêm bội phục vô cùng.
Sau khi Giang Du rời nhà trốn đi, bên người quả thật không có ai cùng hắn tâm sự, cho nên mới nghĩ đến Lục Trạm có giao tình với mình, đặc biệt chạy tới nơi này tìm trợ giúp.
“Chuyện của Triệu gia đã liên lụy tới Giang gia.” Lục Trạm bất đắc dĩ nói, “Lần này người bị dính dấp đến Triệu gia rất nhiều, phụ thân nàng coi như gặp may mắn.”
Minh Cẩm liếc Lục Trạm một cái, chậm rãi nói: “Là vì cha ở tầng chót nhất của quan viên, chả có gì để mất.”
Lục Trạm không tỏ ý kiến, lại kể: “Giang Du đang do dự có nên về nhà trợ giúp Giang lão gia vượt qua cửa ải khó khăn này không?”
“Triệu cô nương,” Minh Cẩm nhịn không được hỏi, “Không phải có chút năng lực? Sao lại thành như vậy?”

“Ta cũng không rõ lắm.” Lục Trạm lắc đầu, “Tuy nhiên cũng không khó đoán, nàng ta lập dị đến thế mà vẫn có thể được bảo toàn, chính là dựa vào năng lực biết trước tương lai, có lẽ...!những tiên đoán đó đột nhiên không đúng nữa?”
Minh Cẩm sửng sốt một chút rồi bừng tỉnh ngộ ra.
Trước đó Giang Du là đứa con trai ngu ngốc của Giang gia, Quân Nghiên là tiểu thư con vợ lẽ nhu nhược nghe lời của Triệu phủ, hai người họ đùng một cái thay đổi tính cách, vì thế lịch sử sẽ trở nên không giống nữa.

Huống chi hai người đồng thời xuyên tới, Giang gia vốn ở tầng cao nhất của vòng xoáy ích lợi, với sự thân thiện nhiệt tình của Giang Du và sự xuất thế ngang trời chỉ điểm giang sơn của Quân Nghiên, lịch sử nơi này đã sớm không còn giống như Quân Nghiên đã biết trước, dĩ nhiên càng ngày nàng ta càng đoán không chuẩn.
Minh Cẩm chỉ nghĩ tới hai người kia mà quên mất còn có chính mình.

Nếu không có Minh Cẩm "chó ngáp phải ruồi", Lục Trạm vốn nên độc thân chưa cưới vợ.

Với năng lực của anh ấy, hơn nữa anh ấy vẫn luôn bị kiềm chế vì mọi người ở Đông Viên, dĩ nhiên sẽ luôn bị lợi dụng triệt để.

Chỉ là hiện giờ Lục Trạm đã lấy vợ nên bỗng sinh ra tư tâm và có ý rút lui, vì thế mới đưa vợ về quê sinh con.
Bánh xe lịch sử hoàn toàn đi chệch đường ray..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận