Sáng sớm hôm sau, Minh Lan bị Minh Cẩm tống cổ đến chỗ Lý thị.
Lý thị muốn vào kinh giúp việc cho Tề thị, dĩ nhiên cần tìm hiểu thêm về tình hình hiện tại của Phó gia.
Minh Lan dường như trưởng thành hơn rất nhiều chỉ sau một đêm, không còn bị rối rắm bởi tình cảm nam nữ, ngược lại tích cực muốn góp phần thay đổi tình trạng trong nhà.
Cô nàng thực nghiêm túc nói chuyện với Minh Cẩm về trách nhiệm, về gia đình, về nghĩa vụ của nữ chủ nhân trong nhà, làm Minh Cẩm phải dụi mắt mà nhìn.
Sau đó Minh Cẩm đi theo Lục Trạm vào thư phòng.
Nơi này giống như chỗ riêng của Minh Cẩm, Lục Trạm chỉ thỉnh thoảng dùng tới mà thôi.
Thư phòng tràn ngập phong cách của nàng, những chiếc kệ tinh xảo chất đầy sách, bộ ấm trà và bàn ghế, tất cả đều bố trí dựa theo ý Minh Cẩm.
Chỉ có bàn viết lớn nhất lại có vẻ không giống bình thường.
Lục Trạm đã sớm nói thẳng với Minh Cẩm, đồ đạc trong thư phòng không cần làm quá tốt, nếu chàng ta sử dụng thư phòng khó tránh khỏi sẽ vỗ bàn hoặc dậm sàn gì đó, không biết đã từng đập hư bao nhiêu bàn ghế; nếu thật sắm một bộ bàn viết thật tốt, e là chưa dùng được vài ngày đã bị đập thành mảnh vụn.
Nếu là vật dụng tiêu hao thì đâu thể nào dùng thứ quá tinh xảo quý giá.
Lúc ban đầu Minh Cẩm không tin chuyện vớ vẩn kia, thật sự mua một bàn viết rất tốt.
Ngày nọ Lục Trạm tiếp đón vài dân cư Đông Viên ghé chơi trong thư phòng, không biết nói chuyện gì mà khi nàng vào bèn phát hiện bàn viết chỉ còn lại những mảnh gỗ đầy đất.
Minh Cẩm tức giận đến chết khiếp, nghĩ ra biện pháp trị chứng xấu của Lục Trạm, bắt anh chàng phải dùng mớ gỗ vụn đó ghép lại thành cái bàn mới, không được dùng thứ gì khác.
Lục Trạm vất vả lắm mới làm xong, thành quả vẫn là một chiếc bàn xinh đẹp.
Minh Cẩm đe nẹt, nếu lần tới đập nát cái bàn này thì cứ tiếp tục dùng cách đó để ghép lại cái bàn mới.
Lục Trạm không ngại việc nặng nhọc, khổ nỗi không thể kiên nhẫn chịu đựng loại công việc vụn vặt tỉ mỉ này, từ đấy về sau chỉ đập ghế cho hết giận.
Cứ lúc nào những vị khách Đông Viên định tấn công cái bàn thì chàng ta sẽ nhanh tay dịch chuyển nó hoặc là bảo vệ, cái bàn này rốt cuộc vẫn có thể bảo toàn.
Giang Du đã chờ bên trong, trên tay còn cầm một quyển sách đọc dở, thấy hai vợ chồng tới vội buông sách xuống, đứng dậy cười khen: "Thư phòng của Lục đại ca thật có không ít bảo bối."
"Thư phòng này không phải chỗ của ta," Lục Trạm cười, vẻ mặt kiêu hãnh, "Đó là tẩu tử ngươi mang đến."
Minh Cẩm rất thích điểm này của Lục Trạm.
Chàng chưa bao giờ cho rằng việc vợ học nhiều hơn mình là điều đáng xấu hổ, đôi khi còn vô cớ tự hào một phen, khiến Minh Cẩm cảm thấy mình đọc nhiều sách xác thật là chuyện tốt.
"Bản du ký này tẩu tử từ đâu có được thế?" Giang Du giơ lên quyển sách trong tay, hưng phấn hỏi Minh Cẩm, "Vị Mộc cư sĩ viết thật hay, bản du ký được viết phóng khoáng không hề kềm chế, tốt hơn nhiều so với mấy quyển trong nhà tôi."
"Ta tình cờ mua được khi ở kinh thành," Minh Cẩm nhìn thoáng qua bìa sách, cười đáp, "Gần phủ tướng quân có một tiệm sách, trong đó có vài quyển khá hay.
Đây cũng là may mắn tìm được, chẳng biết bây giờ còn hay không."
Thời đại này giá sách vẫn tương đối cao, gia đình bình dân sẽ không thường mua sách về đọc.
Minh Cẩm chê bai son phấn nơi này, sợ bên trong chứa hàm lượng chì vượt quá tiêu chuẩn, hơn nữa ở trong thôn cũng không cần trang điểm, tiết kiệm được tiền bèn mua mấy quyển sách mang về đọc cho đỡ buồn.
Thời đại này không có computer và internet, chỉ có thể dựa vào đọc sách để bổ sung thêm món ăn tinh thần.
"Hóa ra có một nơi tốt như vậy." Giang Du hứng thú, ghé lại gần hỏi, "Xin tẩu tử chỉ dùm đường đi, lần tới tôi sẽ tìm đến xem một chút."
Minh Cẩm vẽ cho hắn bản đồ chỉ đường, còn tả lại kiến trúc của vùng phụ cận, trong lòng bắt đầu sốt ruột.
Bọn họ kêu hắn tới đâu phải để bàn luận về ba cái quyển sách vớ vẩn, nàng không khỏi thoáng đưa mắt cho Lục Trạm xin giúp đỡ.
Lục Trạm nhếch mép cười với Minh Cẩm, khẽ gật đầu một cái.
Giang Du thực hiển nhiên rất có hứng thú với đề tài này, muốn tiếp tục hỏi nữa thì bị Lục Trạm ngăn cản: "Ngươi không cho rằng ta kêu ngươi lại đây vì mấy quyển sách vớ vẩn này chứ?"
"À," Giang Du sờ sờ mũi, phát hiện giọng điệu Lục Trạm có vẻ không đúng, cười cầu tài, "Có chuyện gì Lục đại ca cứ việc phân phó!"
"Ta nào có chuyện gì có thể phân phó ngươi." Lục Trạm toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng, "Chỉ muốn báo cho ngươi một tiếng, muội muội nhà ta sắp phải lấy chồng."
Giang Du sửng sốt trong chốc lát, ngập ngừng hỏi: "Diệp Tử?"
"Ngươi đừng ở đó giả bộ hồ đồ." Lục Trạm cười, "Ngươi thông minh như vậy, đâu thể nào không biết là ai? Dĩ nhiên là người nên xuất giá."
Ánh mắt Giang Du có vài phần ảm đạm: "Nàng phải lấy chồng à?"
"Lớn tuổi như vậy," Lục Trạm nhướng mày, "Chẳng lẽ còn muốn ở nhà dưỡng lão?"
"Vậy," Giang Du có vẻ sốt ruột, "Nàng nói thế nào?"
"Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối," Lục Trạm vẻ mặt chính nghĩa, "Chỗ nào tùy vào muội ấy lên tiếng?"
"Nhưng đó cũng là chuyện của nàng," Giang Du không khỏi phản đối, "Vẫn nên..."
"Nên cái gì?" Ánh mắt Lục Trạm mang theo một tia uy hiếp nhìn Giang Du, "Cô nương nhà ta muốn thế nào thì có dính dáng gì tới ngươi?"
"Hãy cho đệ thêm chút thời gian." Giang Du thấp giọng khẩn cầu.
"Ngươi cho ta một lời chắc chắn đi." Lục Trạm không hề quanh co lòng vòng, "Phó gia nhìn trúng một mối hôn nhân cho muội ấy, nếu ngươi có ý gì thì hãy mau chóng đến Phó gia cầu hôn."
Giang Du cười khổ, giơ tay vò đầu bứt tóc: "Hiện tại đệ ở trong hoàn cảnh này, đâu thể nào hứa hẹn gì? Bây giờ ngay cả nhà mình mà đệ cũng không thể quay về."
Từ khi hắn rời nhà trốn đi vẫn chưa liên lạc với gia đình, Giang phu nhân là người trước nay chưa từng nhượng bộ.
Thời gian ở trường học thật rất nhẹ nhàng tự tại làm hắn cũng có chút vênh váo đắc ý, một hồi bèn quên luôn chuyện thành thân.
Giang Du cảm thấy mình còn nhỏ, nhưng quên mất vào thời đại này, tuổi của hắn và Minh Lan đúng là thời điểm cưới gả, nếu chờ thêm vài năm nữa e rằng sẽ có lời đồn đãi nổi lên khắp nơi.
"Được." Lục Trạm gật đầu, sắc mặt lạnh dần, "Đây là lời của chính ngươi, chúng ta đã hiểu."
Giang Du không ngờ Lục Trạm sẽ thẳng thừng như vậy, bắt đầu hoảng loạn: "Lục đại ca..."
Lục Trạm nhướng mày, dường như không kiên nhẫn: "Nhà ta còn có chuyện, xin lỗi không tiễn."
"Có thể chờ một chút hay không?" Giang Du thấp giọng dồn dập cầu xin, "Hiện tại đệ đang ở trong trường giúp lão sư biên soạn sách mới, ước chừng sang năm sẽ ra bản thảo đầu tiên.
Có thành tựu này nắm trong tay, đệ cũng tiện nói chuyện với gia đình..."
"Ngươi đừng tưởng muội muội nhà ta dễ bắt nạt như vậy," Lục Trạm cười lạnh, "Nhà ngươi làm ra chuyện tốt, dựa vào đâu còn muốn nhà ta phải chờ? Hiện giờ trong kinh đều biết muội ấy bị hỏng thanh danh, ngươi còn muốn một cô gái phải chống đỡ thêm mấy năm? Thanh danh nhà mẹ đẻ chẳng lẽ không cần?"
Giang Du nóng nảy, "Tại sao lại như vậy? Đệ chưa từng nói với ai."
"Nhưng ngươi nói với người trong nhà muốn cưới muội ấy." Lục Trạm trầm giọng lên án, "Sau đó mẫu thân ngươi đặc biệt đến Triệu gia, làm mất thể diện của Phó phu nhân ngay trước mặt Triệu phu nhân."
Giang Du tức khắc xanh mặt, trên trán cũng toát mồ hôi, lẩm bẩm, "Đệ thật sự không biết."
Khi đó hắn đã rời xa kinh thành, sau đó vẫn luôn ở trong trường, dĩ nhiên không nghe được lời đồn đãi từ những bà tử lắm mồm.
"Ngươi đương nhiên không biết," Lục Trạm hừ lạnh mỉa mai, "Bên cạnh ngươi nhiều tri kỷ như vậy, làm sao còn nhớ rõ cố nhân."
Sắc mặt Giang Du càng thêm khó coi, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng lên giống như đã hạ quyết tâm: "Đệ sẽ cho Minh Lan cô nương một lời giải thích."
"Dẹp ba cái lời giải thích của ngươi đi!" Lục Trạm giơ chân đá lăn chiếc ghế trong thư phòng, gỗ ghế tức khắc bể ra vài mảnh, "Hoặc là cưới hỏi đàng hoàng, hoặc là lập tức cút xéo!"
Minh Cẩm ở bên cạnh há hốc mồm chứng kiến, nàng vốn cho rằng Lục Trạm sẽ trình bày sự thật rồi giảng đạo lý với Giang Du, ai ngờ ông chồng mình lại thẳng thừng đến thế, không cho người ta chút xíu đường lui, thái độ dường như muốn quyết liệt với Giang gia.
Nhưng phải công nhận, nếu hiện tại mà đưa ra thái độ quá mức hòa hoãn, có lẽ sẽ khiến nhà trai cảm thấy cô nương trong nhà đang cầu hắn bố thí, sau này cuộc sống của Minh Lan sẽ không dễ dàng.
Gả con gái thật nhức đầu, cứ sợ đối với con rể không tốt thì tương lai đều tính trên người con gái; nhưng lại sợ đối với con rể vồ vập quá thì con gái nhà mình sẽ bị coi thường.
Cũng may nàng và Lục Trạm sinh một thằng nhóc, Minh Cẩm âm thầm hạ quyết tâm, tương lai giả sử sinh con gái thì phải tuyệt đối canh giữ nó thật chặt, kiên quyết không thể tùy tiện có lòng tốt rước họa vào nhà, tương lai chìu theo không được mà mắng chửi cũng không xong.
Giang Du chưa từng gặp qua Lục Trạm phát hỏa, trước nay bao quanh hắn đều là những nhà nho thân thiết hiền lành, cho dù không cao hứng thì cùng lắm chỉ mở miệng châm chọc vài câu.
Ai ngờ Lục Trạm bị chọc tức là cong chân đá gẫy cái ghế, tức khắc hắn có cảm giác "tú tài gặp nhà binh", mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hồi lâu không nói nên lời.
"Đừng cho là cô nương nhà ta không thể lấy chồng." Lục Trạm lạnh lùng nhìn Giang Du, "Nếu ngươi là người có học, biết liêm sỉ, vậy thì hãy về suy nghĩ thật kỹ rồi lại đây nói chuyện với ta."
"Được." Giang Du thở dài, bất chấp bộ đồ trắng trên người, suy sụp ngồi bệt xuống đất.
Minh Cẩm ở bên cạnh lạnh mặt nhìn, xoay người theo Lục Trạm trở lại buồng trong.
Giang Du mau chóng làm ra quyết định, vẻ mặt kiên quyết nói với Lục Trạm muốn cưới Minh Lan, hơn nữa đời này sẽ không phụ nàng.
Lục Trạm hiển nhiên không hề tín nhiệm lời hứa hẹn nói ra dễ dàng như vậy, nhưng cũng biết bản thân không thể quá mức, gật đầu bảo Giang Du nhanh chóng thu xếp mọi chuyện trong trường, còn mình đương nhiên sẽ đưa Minh Lan trở về Phó gia chờ xuất giá.
Tuy bình thường Giang Du trông có vẻ rề rà nhưng khi có chuyện cần làm thì cũng giải quyết như sấm rền gió cuốn.
Hắn mau chóng xử lý tốt mọi chuyện trong học viện, cũng không biết hắn nói với viện trưởng thế nào mà ông ta đồng ý để hắn "lâm trận chạy trốn", còn nói bất cứ lúc nào cũng có thể trở về tiếp tục dạy học.
Trước khi Giang Du rời đi lại đến Lục gia lần nữa, hy vọng có thể gặp mặt Minh Lan.
"Lần này tôi về kinh," Giang Du dừng một chút, nuốt xuống lời định nói, "Muốn gặp Minh Lan một chút."
"Không thể được." Minh Cẩm lắc đầu, "Ta sẽ không phạm sai lầm một lần nữa.
Ngươi muốn gặp muội ấy cũng có thể, đợi khi các ngươi thành thân thì mỗi ngày đều gặp, hiện tại không được."
Giang Du thật thất vọng, nhưng cũng hiểu được Minh Cẩm làm không sai, chỉ có thể khô khan xin lỗi nàng: "Đã mang đến phiền toái cho tẩu tử."
"Không cần như thế," Minh Cẩm lắc đầu, "Đâu có gì phiền toái."
"Tôi đi đây." Giang Du mang theo vẻ bi tráng của kẻ sĩ ra chiến trường.
"Chúc ngươi may mắn." Minh Cẩm gật đầu.
Giang Du cũng gật đầu, xoay người rời đi, lại bị Lục Trạm bên cạnh giữ chặt..