Minh Cẩm phát hiện chỉ cần nàng và Lục Trạm ở trong buồng ngủ thì không bao giờ có thể bàn xong chính sự, hiện giờ còn thêm một tiểu quỷ quấy rối nên nói không được vài câu là nàng kiệt sức, bao nhiêu sự tình kế tiếp đều do Lục Trạm lần lượt bổ sung sau.
Phó gia nhanh chóng truyền đến tin tức, hôn sự của Giang Du và Minh Lan rốt cuộc giải quyết viên mãn.
Chuyện này Minh Cẩm không ra mặt mà đẩy hết công lao cho Tề thị.
Bởi vì chuyện này mà thái độ của bà cụ Phó đối với Tề thị có chút đổi mới.
Tuy bà cụ chú trọng đến thể diện Phó gia nhưng vẫn hy vọng Minh Lan có thể kết hôn hạnh phúc, hiện giờ giải quyết như vậy thật sự là phương pháp tốt nhất.
Nói đến cuộc hôn nhân này thì phải cảm kích Giang Đại thiếu gia, vốn dĩ y không phải con ruột của Giang lão gia, chỉ vì năm xưa Giang lão gia vô hậu nên bất đắc dĩ nhận con thừa tự.
Sau này tuy sinh ra Giang Du nhưng đầu óc lại ngu si, vì thế cũng không dao động địa vị là người thừa kế Giang gia của y.
Hiện giờ Giang Du bỗng nhiên thông minh sáng suốt, Giang Đại thiếu gia bèn đứng ngồi không yên, bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Trước đó Giang gia vẫn nghĩ chắc chắn sẽ giao gia nghiệp cho Giang Đại thiếu gia, trong nhà không ai có thể tranh đoạt với y, Giang lão gia cũng không phòng bị y, hiện giờ thật sự có chút trở tay không kịp.
Giang Du nhân cơ hội lên tiếng, nói rằng hiện giờ nếu mình tìm được một mối hôn nhân tốt e là sẽ bức Đại ca "chó cùng rứt giậu", chi bằng cưới Minh Lan tuy không có gia thế hiển hách như nhà khác nhưng rốt cuộc cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương trong sạch, hoàn cảnh gia đình mấy năm nay coi như không tệ.
Hiện giờ Giang Du hắn đây đã có giao tình với Hoàng tử, tương lai nhờ y hỗ trợ cho phép hắn cưới một hai bình thê cũng không thành vấn đề.
Giang lão gia và phu nhân cân nhắc mãi, đều cảm thấy chủ ý này không tệ, nhưng nghĩ đến chuyện con nối dõi thì lại cảm thấy nên tìm cho cháu nội tương lai một người mẹ dòng dõi cao hơn, vì thế không lập tức đồng ý.
Cũng nhờ dạo này sức khỏe Giang Du không quá tốt, trước đó rời nhà trốn đi nên ăn, mặc, ở không ai chăm sóc, do đó đã bệnh một trận; sau lại sốt ruột vì chuyện trong nhà nên sức khỏe chưa hoàn toàn hồi phục, nghe lời nói lạnh nhạt của Giang phu nhân bèn chịu đả kích lớn, nôn ra máu ngất xỉu.
Lúc này Giang gia mới rối loạn tay chân, bọn họ muốn tìm một con dâu tốt chứ không hề muốn tìm một con dâu vào phủ ở góa, vì thế nhanh chóng nhượng bộ cho phép hôn sự này.
Hình như vụ Lục Trạm nhúng tay sau màn cũng có tác dụng nhưng lại im lặng không đề cập tới, chỉ nói Giang gia chuẩn bị hôn sự thế nào, Phó gia cũng bắt đầu chuẩn bị của hồi môn, tin tức đã truyền khắp kinh thành, xem như giải quyết viên mãn.
Mấy ngày nay, Lục Trạm sai người truyền tin qua lại với Phó gia, báo cho Tề thị và Minh Lan biết tất cả tình trạng và kế hoạch của Giang gia.
Hiện giờ Phó gia không hoàn toàn giống như vài ngày trước, Tề thị hạ quyết tâm không hề tốn tâm tư vào những vấn đề vô dụng, một lòng tranh quyền với Phó lão phu nhân.
Vừa vặn dựa vào cuộc hôn nhân này, Tề thị khôi phục lại quyền lợi quản gia lần nữa.
Rốt cuộc Tề thị vẫn trẻ khỏe, lại là phu nhân chính thất cưới hỏi đàng hoàng, hiện giờ giải quyết mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều thể theo quy củ chứ không nói đến tình cảm.
Nếu bà cụ Phó có câu nào oán trách thì Tề thị chỉ bình đạm dùng một câu quy củ lễ pháp chặn lại, còn phân phó các nha hoàn bà tử phải chăm sóc bà cụ tỉ mỉ, đừng để bà cụ ra cửa bị cảm lạnh.
Phó lão phu nhân bị tức giận đến mức đau đầu, Tề thị bèn tìm đại phu tới chẩn bệnh cho bà cụ, thuận tiện kiểm tra sức khỏe cho Phó lão cha.
Cũng không biết là trùng hợp hay cố ý, đại phu nói Phó lão cha bởi vì gần đây tiệc tùng quá độ phải cần tĩnh dưỡng, tốt nhất không nên làm chuyện phòng the thường xuyên, nhờ vậy mà giải quyết được tai hoạ ngầm trong nhà.
Tề thị rất bất mãn với kế hoạch bình thê của Giang Du, thế nhưng hiện giờ Minh Lan không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dặn dò Minh Lan nếu sau này sống không tốt hoặc thật sự nhẫn nhịn không nổi thì cứ về nhà.
Đây xem như là chuyện cuối cùng một mẫu thân có thể làm cho nữ nhi sắp xuất giá ở thời cổ đại, chỉ có thể đứng sau lưng con gái, cho con gái một chỗ an toàn để có thể quay về và nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.
Về vụ bình thê, trong lòng Minh Lan cũng hiểu rõ, thật ra Giang Du đã trình bày với Minh Lan về chuyện cô nương kia đã không rời không bỏ hắn trong suốt thời gian hắn bỏ nhà trốn đi.
Minh Lan luôn cảm thấy có thể kết hôn với Giang Du đã quá may mắn, cô nương kia cũng là tiểu thư có uy tín danh dự, gia đình cô ta giúp đỡ Giang Du rất nhiều, khiến Minh Lan bỗng có một loại đồng cảm không thể hiểu được, cứ thế ngây ngốc gật đầu đồng ý vụ bình thê, còn cảm thấy tội nghiệp cho cô tiểu thư kia.
Minh Cẩm có chút bất mãn với chuyện Giang Du không chịu buông tay đám hồng nhan tri kỷ, nhưng cũng bội phục thủ đoạn của hắn quá cao siêu.
Chỉ là từ nhỏ Minh Lan đã không có tính cách rộng lượng chịu thiệt, hiện tại đồng ý vụ bình thê chỉ vì bị tâm tình hối hận quấy phá nên cảm thấy đồng cảm với cô nương kia như bản thân mình cũng bị, tuy nhiên sau này sống thế nào cũng khó mà nói, e rằng sẽ khá gian nan.
Hiện tại sự tình đã đi tới nước này, không cần thiết phải lôi mấy vấn đề đó ra để phân tích tỉ mỉ quá sớm.
Cho dù nàng là người xuyên qua cũng không nên coi mình trở thành thần tiên có thể giải quyết vạn sự.
Cuộc sống của hai vợ chồng người ta vẫn không nhúng tay vào thì tốt hơn.
Sau khi Lục Trạm trở về, Minh Cẩm rốt cuộc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cả gương mặt cũng trở nên rạng rỡ.
Cư dân Đông Viên bắt đầu thường xuyên qua lại, cuối cùng Minh Cẩm đã hiểu lúc trước vì sao Lục Trạm muốn Ngọc Lan tới Đông Viên -- Nơi này đàn ông độc thân quá nhiều, lại không thể tùy ý ra ngoài, cưới vợ bèn trở thành vấn đề lớn.
"Tại sao không để bọn họ về quê mỗi người?" Minh Cẩm thắc mắc hỏi Lục Trạm.
Lục Trạm đang đóng một ngăn tủ, không quay đầu lại, nói thẳng: "Không phải bọn họ không muốn về quê, mà vì trên người có thương tật cần dưỡng, trở về nhà ai sẽ chăm sóc? Thứ hai, bọn họ đều là những binh lính hiếm hoi ngàn dặm mới tìm được một, mặc dù tàn tật nhưng vẫn rất nguy hiểm, cấp trên không muốn thả ra một nhóm nhân vật nguy hiểm như vậy."
Minh Cẩm gật đầu, nơi này không phải xã hội pháp trị mọi người bình đẳng.
Một khi Hoàng đế cảm thấy không an toàn thì chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể giết sạch những người này, hiện giờ tập trung bọn họ ở Đông Viên giống cầm tù coi như đã nhân từ.
"Hình như em chưa từng thấy Ngọc Lan?" Minh Cẩm chần chờ hỏi.
"À," Lục Trạm gật đầu, "Nàng ta đã hoài thai phải ở nhà tĩnh dưỡng.
Chờ hôm nào rảnh rỗi chúng ta sẽ ghé sang thăm."
"Tướng công của Ngọc Lan là người nào?" Minh Cẩm lại hỏi.
"Chính là gã trên mặt có một vết sẹo lớn, bàn tay thiếu mất hai ngón." Lục Trạm cười miêu tả.
Người trong Đông Viên rất dễ nhận ra, hầu như ai cũng có đặc điểm rõ ràng không dễ nhầm lẫn.
Minh Cẩm gật đầu, lại nhíu mày: "Em thấy trong đây cũng có mấy thanh niên trông không tệ, tại sao không chọn bọn họ?"
Hay là gu thẩm mỹ của Ngọc Lan cô nương tương đối không giống người thường?
"Nàng cho rằng những gã không cụt tay cụt chân thì không thành vấn đề?" Sắc mặt Lục Trạm có chút u ám, "Nói không chừng còn tệ hơn."
Minh Cẩm nhớ tới Lục Trạm kể về vụ Mạc đại ca, rốt cuộc gật đầu, "Ngọc Lan thật là một cô nương thông minh."
Lục Trạm hiển nhiên không muốn nhiều lời, Minh Cẩm lập tức dời đề tài, nhắc tới sự tình nàng lo lắng: "Hôm đó em từ nhà Mạc tẩu tử trở về, thấy có người lảng vảng trước cổng nhà mình, em thấy bộ dáng hình như là Tiểu Văn."
"Xác định?" Lục Trạm nhíu mày.
Truyện Truyện Teen
"Chân cẳng không linh hoạt, ăn mặc theo kiểu cô nương, dáng người cùng cỡ với Tiểu Văn, không biết Đông Viên còn có nữ tử nào như vậy hay không?" Minh Cẩm cẩn thận trả lời.
"Thật đúng là nó rồi." Lục Trạm lẩm bẩm, giơ tay vỗ vỗ lưng Minh Cẩm, "Việc này cứ giao cho ta."
"Em không yên tâm." Minh Cẩm lắc đầu.
"Ta sẽ giải quyết." Lục Trạm đè tay lên bả vai Minh Cẩm, nghiêm túc nhìn nàng.
"Chàng định giải quyết thế nào?" Minh Cẩm hỏi lại, "Là đi răn dạy nó một trận? Hay nói cho Sở Hoài Uyên? Tuy nó dám đến đây nhưng chưa chắc dám thừa nhận, đến lúc đó làm sao bây giờ? Cứ vậy cho qua? Hay là muốn em đến nói câu xin lỗi với nó: Thật ngại quá, không nên oan uổng ngươi!?"
Sắc mặt Lục Trạm có chút khó coi, hồi lâu mới thở dài, thấp giọng than: "Ta không ngờ nàng có oán hận lớn như vậy."
"Em thật rất oán hận!" Minh Cẩm gật đầu thừa nhận, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, "Lúc trước em có thể nhẫn nhịn vì chàng, nhưng bây giờ thì khác, trong nhà có Lục Phi, chàng cho rằng vì sao em phải mang theo nhóc bên cạnh ngay cả khi nấu cơm? Lúc chàng không ở nhà, nếu lỡ xảy ra chuyện gì..." Nàng rùng mình, không thể nói tiếp.
Lục Trạm cuống quít kéo nàng vào lòng ôm chặt, thấp giọng nói: "Là ta sai, không nên để hai mẹ con ở nhà một mình."
"Không phải." Minh Cẩm lắc đầu, giơ tay đẩy Lục Trạm ra một ít, nghiêm mặt nói, "Hiện giờ có bé con, em không thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Nếu Tiểu Văn không có việc gì sẽ không chạy tới quanh đây lảng vảng, nếu nó thật sự không tồn ý xấu thì khi thấy em đâu cần hốt hoảng lẩn trốn? 'Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó lường', em không muốn vĩnh viễn sống trong sự phòng bị, nơi này không phải chiến trường mà là nhà của em, trước nay em không phải chiến binh mà là một phụ nữ bình thường."
"Ta hiểu rõ," Lục Trạm lại ôm siết Minh Cẩm vào ngực một lần nữa, mặc cho nàng giãy giụa cũng không buông tay, cúi đầu thì thầm bên tai nàng: "Nàng nghe ta nói cho hết lời rồi hẵng giãy ra được không?"
Minh Cẩm tự biết sức lực không đủ mạnh để chống lại Lục Trạm, đành phải buông lỏng tay dựa vào người chàng ta.
"Ta hiểu rõ ý nàng," Hơi thở Lục Trạm phả vào tai Minh Cẩm, "Lần đó là ta không giải quyết tốt, cứ niệm tình cũ của chiến hữu ở Đông Viên khiến nàng bất an."
Minh Cẩm lắc lắc đầu, lại không biết phải nói gì nên tiếp tục lắng nghe.
"Lần này nếu biết Tiểu Văn vẫn chưa hối cải, dĩ nhiên ta không thể nào dung túng cho nó giương oai." Lục Trạm cười lạnh lùng, vỗ vỗ Minh Cẩm trấn an, "Nàng không cần lo việc này, ta nhất định cho nàng một công đạo."
Minh Cẩm cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi gật gật, nếu có thể để Lục Trạm ra mặt thì thật không thể tốt hơn.
Trong mắt người Đông Viên, dù sao nàng cũng là ngoại nhân, bênh vực người mình là bệnh chung của mọi người.
Vì thế để Lục Trạm là người một nhà thanh lý môn hộ, chắc hẳn lực cản giảm đi rất nhiều.
"Kỳ thật em cũng đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp." Minh Cẩm nhỏ giọng nói, rất có điểm cảm khái 'Anh hùng không đất dụng võ'.
Lục Trạm cười, vòm ngực rung động cọ vào vành tai Minh Cẩm nhồn nhột.
"Ta đại khái có thể đoán được nàng có ý tưởng gì." Lục Trạm cười cười, lại lườm nàng một cái, "Lấy chính mình làm mồi nhử để bắt được chứng cứ, nàng đừng hòng nghĩ nữa!"
Trong lòng Minh Cẩm vô cùng ngọt ngào, ngoài miệng lại đe: "Vậy tốt nhất chàng phải giải quyết sạch sẽ dứt khoát không để lại hậu hoạn, miễn cho sau này em còn phải ra tay."
Lục Trạm cười ha ha, ánh mắt sáng lấp lánh: "Tuân lệnh, thưa phu nhân!".