Minh Cẩm vốn cho rằng Minh Lan chạy về phòng, tìm một vòng trong phòng lại không thấy bèn thắc mắc ra tìm phía trước, nhưng khi đi ngang qua đại sảnh bỗng dừng bước.
Minh Cẩm do dự một chút rồi vào thiên phòng, quả nhiên ở chỗ nghe lén gặp được Minh Lan vẻ mặt hứng thú bừng bừng.
Cái con nhỏ vô lương tâm này, Minh Cẩm nhịn không được trợn trắng mắt, không nên có nửa điểm tội nghiệp mà hấp tấp lại đây an ủi, còn không bằng trực tiếp trở về ngủ bù.
Minh Cẩm đưa tay kéo nhẹ Minh Lan, hù Minh Lan giật nảy mình xoay người, nhìn thấy là Minh Cẩm mới nhẹ nhàng thở phào, lập tức cười nham nhở chỉ chỉ về phía trước.
Minh Cẩm có chút kỳ quái, ghé lại gần lắng nghe.
Hóa ra là có khách tới tìm cha Phó, Tề thị cũng ở bên cạnh tiếp đãi, coi bộ vừa xong phần chào hỏi khách sáo, chuyển nhập chủ đề.
“Phụ thân hy vọng vãn bối tới gặp tiên sinh cầu một bộ tranh chữ làm quà mừng thọ.” Thanh âm của người đang nói chuyện rất mạnh mẽ, mang đến một cảm giác khó tả, giống như tiếng vàng và đá va chạm nhưng không gay gắt mà khá xuôi tai.
“Tranh chữ của ta?” Ông Phó nghi ngờ hỏi lại, ông chưa từng rời khỏi thôn này, làm sao có người đặc biệt lại đây cầu họa?
“Trước nay phụ thân luôn ngưỡng mộ tranh chữ của tiên sinh, hy vọng sẽ sưu tập được một bức.
Nếu không phải bận rộn tổ chức thọ lễ cho tổ mẫu, phụ thân nhất định đích thân đến cầu.” Giọng nói kia dừng một chút rồi tiếp tục: “Tuy đây là tục vật nhưng biểu hiện một phần tâm ý của chúng vãn bối, mong ngài vui lòng nhận cho.”
“Làm gì vậy?” Giọng nói Phó lão cha mang theo một tia không hài lòng.
“Đây chỉ là phí bút mực mà thôi, nếu cầu tranh còn phải để chủ nhà tiêu tiền mua bút mực, vậy có vẻ chúng ta quá mức vô thành ý.
Ngoài ra, vãn bối xin ở nơi này quấy rầy trong lúc chờ bức tranh hoàn thành, mong tiên sinh không từ chối.”
Ông Phó do dự trong chốc lát, miễn cưỡng nhận lấy.
Minh Cẩm nghe người ta nói muốn ở lại, rốt cuộc không kìm được tò mò, cúi người nhìn lén thăm dò.
Ngồi trong đại sảnh là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, áo dài bình thường cũng không che được dáng người cao lớn, thoạt nhìn chẳng giống thư sinh chút nào, trái lại giống một...!võ phu.
Nhìn lên gương mặt, ngũ quan bình thường đến mức chỉ cần miêu tả có mắt có mũi, nhưng đôi mắt thực sáng ngời giống như tụ tập sức nóng của vầng thái dương, chợt khiến anh ta toát ra một loại khí chất kỳ dị, dù tùy ý ngồi trong phòng nhưng lại có cảm giác tồn tại mãnh liệt.
[Có vẻ bất kham,] Minh Cẩm quan sát trong chốc lát chỉ đưa ra được kết luận này.
Nàng còn muốn nhìn kỹ nhưng người nọ dường như có linh cảm bèn liếc qua, tuy ánh mắt dò xét mà gần giống lưỡi dao sắc bén phóng tới, khiến Minh Cẩm đột nhiên có cảm giác giữa hàng mày bị xỏ xuyên.
Nàng sợ tới mức cuống quít đứng dậy muốn chạy, nhưng lại không dám đưa lưng về phía người kia, cứ thế lui từng bước đến cửa phòng rồi kéo Minh Lan ra ngoài.
Minh Cẩm đã từng trải qua cảm giác sợ hãi như vậy dạo gần đây, nàng nhíu mày thật chặt, hầu như có thể xác định ánh mắt này rất quen thuộc, chính là đầu sỏ hại nàng không thể yên giấc hôm trước.
Kiểu y quan sát người khác quá đặc biệt, giống như chuyên nhìn chằm chằm yếu điểm của họ.
Hiển nhiên y đã tới ít nhất hai ngày, hôm nay mới chính thức xuất hiện trước mặt người Phó gia, rốt cuộc y đến Phó gia với mục đích gì?
Chẳng lẽ là vị quan to năm đó Phó gia đắc tội trong triều phái tới? Nhưng khi tổ phụ còn sống cũng chưa từng có người nào tìm tới gây phiền toái cho Phó gia, đâu thể nào cách nhiều năm như vậy mới đến? Chẳng lẽ quan to trong triều rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì làm?
Hay là, người nhà Giang Du rốt cuộc tìm tới?
“Tỷ,” Minh Lan bỗng cười khẽ ra tiếng, dụi vào người Minh Cẩm, “Tỷ đoán xem y là ai?”
“Ai?” Minh Cẩm hồ nghi, sao Minh Lan biết người này?
“Vừa rồi muội nghe được,” Minh Lan cười ranh mãnh, “Y nói y họ Lục đấy!”
Trong đầu Minh Cẩm vẫn đang suy nghĩ lung tung, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, mắt choáng váng.
Thì ra là thế!
Khó trách anh ta âm thầm quan sát nàng, khó trách ánh mắt lại sắc bén như vậy, nếu người này thật sự là thiếu gia họ Lục từ nhỏ đính hôn với nàng, hiện tại mới từ chiến trường thắng lợi trở về, mọi chuyện đều có thể lý giải.
Xem ra vị thiếu gia họ Lục cũng không muốn "manh hôn ách gả", tìm một cái cớ sứt sẹo lại đây quan sát cô dâu.
Khóe miệng Minh Cẩm hơi nhếch lên, hứng thú dạt dào với vị hôn phu này.
“Muội cảm thấy y không đẹp trai bằng biểu ca.” Minh Lan nhỏ giọng thì thầm bên tai Minh Cẩm.
“Vậy sao?” Minh Cẩm lơ đễnh trả lời, nàng còn đang hồi tưởng mặt mày của người nọ.
Hấp tấp thoáng liếc một cái dĩ nhiên không nhìn ra gì, chỉ nhớ được anh ta có đôi mày kiếm, sau đó là cặp mắt sáng ngời đáng sợ, cơ hồ xuyên thủng qua da thịt khiến người không dám nhìn tiếp.
“Đúng vậy, biểu ca thật đẹp trai, còn bộ dáng người kia quá đáng sợ; biểu ca ăn mặc tốt nhất hợp thời nhất, còn quần áo người nọ trông như mặc qua rất nhiều năm; cùng lắm là vóc dáng y cao hơn biểu ca một chút, thoạt nhìn cường tráng hơn biểu ca.” Minh Lan liệt kê trên đầu ngón tay, bất mãn kết luận, “Nhưng biểu ca như vậy mới là thư sinh mặt trắng, y là một kẻ mặt đen quê mùa, đâu thể nào so được với biểu ca.”
“Nhưng ta thật sự không thích thư sinh yếu ớt.” Minh Cẩm lẩm bẩm, nhớ lại ánh mắt trước đó, trong lòng bỗng nhiên hoảng sợ, vội cúi đầu bảo: “Chúng ta về thôi, chốc lát cha sắp quay lại rồi.”
Hai người một đường trở lại thư phòng, Giang Du hóa ra không gây rắc rối mà cùng Minh Thụy rung đùi đắc ý học bài.
Minh Thụy thấy hai chị em trở về, lập tức ném xuống sách vở chạy tới, “Hai người làm gì thế, đi cả nửa ngày mới về?”
“Trong nhà có khách.” Minh Lan hưng phấn kể cho Minh Thụy: “Là một người từ Lục gia.”
“Lục gia?” Minh Thụy chớp chớp mắt, hiển nhiên không hưng phấn như Minh Lan, “Muốn tới đón tỷ tỷ hay sao?”
Lúc này Minh Lan mới sực nhớ ra, cuống quít ôm cánh tay Minh Cẩm, “Tỷ.”
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Minh Cẩm giả vờ trấn định, “Để lát nữa xem cha mẹ nói thế nào.”
“Cô phải kết hôn?” Giang Du bỗng xen mồm, vẻ mặt có chút buồn bã.
“Tỷ tỷ đã đính hôn với Lục gia từ khi còn bé.” Minh Lan giành trước một bước giải thích, lắm miệng nói thêm, “Chỉ là mẹ muội không thích Lục gia.”
“Vậy sao?” Giang Du hứng thú, “Chuyện như thế nào?”
Minh Cẩm thấy khuôn mặt háo hức của Giang Du và biểu cảm trên đó rất rõ ràng, chỉ cảm thấy nổi da gà từng cục -- Hắn chẳng những muốn dụ dỗ Minh Lan đơn thuần vô tri mà còn đánh chủ ý trên người nàng, quả nhiên là một mối họa.
Trước đó vài ngày còn ra vẻ đạo mạo nói nàng và Minh Lan là hai đứa bé chưa tới vị thành niên, Minh Cẩm chửi thầm, sau khi hắn biết đã xuyên qua ngược lại bắt đầu không ăn kiêng?
Minh Cẩm có thể hiểu được tâm tình hỗn loạn của Giang Du lúc này, đặc biệt là hệ thống đạo đức sụp đổ, tất cả niềm tin trong quá khứ đều tan thành mây khói.
Ở thời đại này, sinh mệnh bình dân giống như cỏ rác, con nít choai choai đã phải gả cưới, họ hàng gần kết hôn vô cùng phổ biến, nếu nhà có tiền một chút thì tam thê tứ thiếp càng không thể tránh khỏi.
Những kiên trì và niềm tin trong quá khứ phải được vứt bỏ và lãng quên, nếu không làm thế nào để tồn tại trong một thế giới vặn vẹo như vậy?
Nhưng hắn cũng thay đổi hơi nhiều, coi mọi thứ là điều hiển nhiên quá nhanh, không chỉ thuận theo hoàn cảnh mà quả thực còn làm trầm trọng thêm.
Minh Cẩm không cảm giác được trong lòng nghĩ thế nào: Thất vọng? Buồn cười? Phẫn nộ? Có lẽ còn bất đắc dĩ?
Suy cho cùng, ý tưởng mỗi người mỗi khác, cho dù là người hiểu nàng nhất trên đời cũng chưa chắc có thể sóng vai sánh bước bên nhau.
Giang Du hiển nhiên thích Minh Lan vui vẻ hoạt bát, nhưng Minh Cẩm giúp bọn hắn giải vây vài lần cũng khiến hắn chú ý.
Nếu hắn thật sự gảy vang bàn tính muốn thu phục hai tỷ muội, vậy hắn nhất định phải thất vọng.
Đừng nói là nàng, ngay cả Minh Lan thì nàng cũng tuyệt đối không cho hắn cơ hội tiếp cận.
“Muội cũng không biết.” Minh Lan không biết tỷ tỷ đã âm thầm hạ quyết tâm, thành thật trả lời Giang Du rồi quay đầu nhìn sang Minh Cẩm, “Tỷ thấy sao?”
Trong lòng Minh Cẩm cười lạnh nhưng trên mặt đều là vẻ thẹn thùng.
Giang Du hiển nhiên thực thất vọng, hồi lâu mới miễn cưỡng cười nói với Minh Cẩm: “Nếu thế, nên chúc mừng Phó cô nương.”
Nghe câu “Phó cô nương” khiến Minh Cẩm an tâm, không thèm để ý tới hắn nữa, kéo Minh Lan sang một bên luyện chữ..