Quân Nghiên tiến lên một bước, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng mãnh liệt, nói với Lục Trạm: “Tôi cũng không nỡ để huynh đi mạo hiểm, nhưng nếu không trải qua sự tôi luyện trong khói lửa chiến tranh rừng rực, không trải qua lễ rửa tội bằng máu, làm sao một Lục Trạm có thể được gọi là chiến thần? Mặc kệ thế nào, huynh nhất định sẽ bước vào con đường đó, mà tôi, chỉ muốn trợ giúp huynh.”
Khi cô ả nói lời này ánh mắt rất chân thành, vẻ mặt tha thiết, thậm chí nói đến chỗ cảm động còn định giơ tay vuốt ve mặt Lục Trạm.
Minh Cẩm ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn nổi, lớn tiếng đằng hắng.
Nếu chỉ là lời nói ngả ngớn thì có lẽ nàng lờ đi, nhưng hiện tại còn dám động tay động chân vào chồng nàng trước mặt nàng, quả thực không thể tha thứ.
Thật ra Minh Cẩm cảm thấy may mắn Quân Nghiên tự tìm tới thay vì Lục Trạm đến cửa, ít nhất nàng có thể ở bên cạnh canh chừng nếu Quân Nghiên quấy rối Lục Trạm, ít nhất Lục Trạm sẽ không bị chuốc cho những đồ ăn thức uống bỏ thuốc để bị Quân Nghiên chiếm dụng.
“Đủ rồi.” Lục Trạm mặt mày xanh mét, né tránh bàn tay mất dạy của Quân Nghiên, hất chân đá vào tấm bản đồ trải dưới đất cuốn nó lại, lạnh lùng gằn giọng, “Không có việc gì thì cút xéo, ta sẽ không ra chiến trường.”
Lục Trạm không nghĩ mình ra chiến trường là có thể giải quyết được mọi việc, huống chi chiến tranh vừa mới lắng xuống, chuyện Quân Nghiên nói sao có thể xảy ra?!
“Huynh...” Quân Nghiên dường như không thể tin nhìn Lục Trạm, trong mắt tràn ngập vẻ thất vọng, “Một thân nam nhi kiêu ngạo của huynh biến đâu rồi? Khí thế lấy một địch trăm của huynh thì sao?”
“Đủ rồi.” Minh Cẩm cũng không thể chịu nổi, tiến lên nắm tay Lục Trạm bảo Quân Nghiên, “Ngươi đang nói về một anh hùng trong truyền thuyết, không phải phu quân của ta.”
Quân Nghiên hít một hơi thật sâu, nhìn Minh Cẩm: “Tôi muốn nói chuyện một mình với Lục Trạm.”
“Nam nữ ở chung một phòng, không tiện!” Minh Cẩm lắc đầu.
Lục Trạm đơn giản xoay người ra ngoài, đứng ở trước cửa khoanh tay híp mắt nhìn chừng Quân Nghiên.
Rõ ràng anh chàng đang theo dõi và đề phòng cô ả, hơn nữa không để cô ả rời khỏi phạm vi công kích của mình.
Quân Nghiên cắn môi nhìn Minh Cẩm, trong mắt mang theo một tia hận ý.
Minh Cẩm gần như muốn bật cười, chẳng lẽ cô ả thể hiện yêu thích với ông chồng nhà mình thì nàng nên lập tức thức thời làm vợ hiền hay sao? Cô ả là cái thá gì?
Sắc mặt Quân Nghiên liên tục thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói với Tri Xuân: “Cô ra ngoài xe ngựa chờ tôi.”
Tri Xuân sửng sốt một chút, thấy sắc mặt Quân Nghiên không tốt vội gật đầu, ôm bản đồ đi ra ngoài.
Nãy giờ ả đứng nghe chẳng thú vị chút nào, lại còn không có chỗ ngồi, cứ đứng đến mức đau chân, vừa lúc muốn nghỉ ngơi, thế là hai ba bước phóng trở lại xe ngựa.
“Là cô phải không?” Quân Nghiên quay lưng về phía Lục Trạm, lạnh lùng nhìn Minh Cẩm, “Là cô làm huynh ấy mất đi dũng cảm và khí khái, biến thành một tên khốn tầm thường hèn nhát.”
“Nếu ngươi tới nhà ta chỉ để nhục nhã ta và phu quân, hiện tại ngươi có thể cút rồi.” Minh Cẩm nghiêm mặt nói.
“Cô cũng là người xuyên không, đúng chứ?” Quân Nghiên bỗng nhiên hạ thấp giọng, trợn mắt thì thầm với Minh Cẩm.
Tim Minh Cẩm đập loạn xạ nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhíu mày: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
Nếu nói lúc đầu khi vừa biết đến nàng từng nảy sinh ý niệm nhận người quen, hiện tại dưới tình huống hai bên đối lập như thế, Minh Cẩm tuyệt đối không có khả năng cho cô ả thấy thân phận của mình.
Thực hiển nhiên, biểu hiện của Quân Nghiên cho thấy cô ả cũng chả hy vọng hai người có cuộc tương kiến vui vẻ.
“Tôi biết loại người như cô,” Quân Nghiên khịt mũi cười khẩy, vẻ mặt khinh thường, “Thật là đồ thánh mẫu còn thêm não tàn, cho rằng chính mình cứu vớt huynh ấy nhưng lại quên mất sự kỳ vọng của bá tánh khắp thiên hạ.
Trận chiến trong tương lai là không thể tránh khỏi, chẳng lẽ cô hy vọng từ nay về sau sống dưới sự thống trị của người dị tộc? Chỉ vì cái gọi là sự cứu rỗi và lòng thương hại của cô? Cô quá ích kỷ!”
Minh Cẩm cảm thấy tim đập dồn dập khi nghe cô ả nói đến trận chiến trong tương lai, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Nàng biết Quân Nghiên tuyệt đối sẽ không nói dối về vấn đề này, tương lai nhất định sẽ có một trận chiến, nhưng bất luận thế nào đi nữa, nàng không hy vọng người thân của mình phải ra chiến trường.
Minh Cẩm lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng bảo: “Ta không biết ngươi đang nói gì.
Bất kể ngươi nghĩ thế nào, ta không muốn người trong gia đình mình đi chịu chết.”
“Đó là vận mệnh của huynh ấy!” Quân Nghiên bày ra vẻ mặt đau kịch liệt nhìn Minh Cẩm, “Cô không nên can thiệp, huynh ấy chú định phải chết trận sa trường...”
Nghe Quân Nghiên nói bốn chữ “Chết trận sa trường”, tim Minh Cẩm tức khắc đập loạn xạ không thể kiềm chế, tai cũng ù đi.
Quân Nghiên là người duy nhất biết kết cục của thời đại này, lời nói của ả có có thể ứng nghiệm chín phần mười.
Cho dù hiện tại lịch sử đã chệch đường ray, nếu lỡ tương lai thực sự xảy ra chiến tranh, nếu lỡ Lục Trạm thật sự bị bắt ra sa trường, chàng có thể trốn thoát vận mệnh sao?
Minh Cẩm bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi, cả người cũng run rẩy kịch liệt, khó khăn lắm nàng mới tìm được vị trí của mình trong thế giới này, có được cuộc sống cho riêng mình và một mái ấm gia đình, chẳng lẽ nàng phải trơ mắt nhìn mình cửa nát nhà tan?
“Câm mồm!” Minh Cẩm rốt cuộc kích động, đột nhiên đứng bật dậy, mặt đỏ phừng phừng hét to, “Nơi này không hoan nghênh ngươi, cút ra ngoài!”
Quân Nghiên sửng sốt một chút rồi mỉa mai nhìn Minh Cẩm: “Cô sợ hãi, bởi vì cô biết những gì tôi nói là sự thật.”
“Câm miệng!” Minh Cẩm nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt ngập tràn lửa giận hừng hực, “Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì? Dựa vào đâu mà hoạch định tương lai cho người khác? Cho dù sau này thật sự có chuyện thì cũng không liên quan đến ta, không quan hệ với Lục Trạm! Ngươi không cần phải đến đây nói hươu nói vượn.”
Quân Nghiên bị tức giận đến xanh mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào Minh Cẩm.
Vẻ mặt Minh Cẩm cũng khó coi muốn mệnh, môi gần như trắng bệch, đầu váng mắt hoa nhưng vẫn thẳng lưng giận dữ trợn mắt nhìn Quân Nghiên.
Lục Trạm từ bên ngoài thấy sắc mặt Minh Cẩm thật không ổn bèn đi vào, nhìn chằm chằm Quân Nghiên một cách phòng bị.
Quân Nghiên nhìn Lục Trạm tiến vào, lúc này mới sực nhớ vừa rồi giọng mình có thể hơi lớn, sợ Lục Trạm nghe được những gì mình mới nói.
Ả bất an liếc Lục Trạm một cái nhưng phát hiện anh chàng chẳng thèm phản ứng với mình, chỉ đành tức giận nghiến răng kèn kẹt.
“Các người sẽ hối hận.” Quân Nghiên hung hăng ném xuống một câu, xoay người rời đi.
Khi đi ngang qua Lục Trạm, Quân Nghiên tạm dừng, nghiêng đầu liếc sang Lục Trạm, chần chờ một chút nhưng vẫn kiên định mà dịu dàng nói: “Nếu huynh hối hận thì cứ đến tìm tôi.”
Không đợi Lục Trạm phản ứng, Quân Nghiên xoay người đi nhanh cổng, áo choàng gợn sóng trông có vẻ rất khí thế.
Đáng tiếc, bụi cây ngoài sân vừa lúc vươn ra một cành có gai, khi Quân Nghiên đi ngang qua thì cành gai móc vào áo choàng cô ả nghe “Roẹt” một tiếng.
Quân Nghiên bước quá nhanh, thiếu chút nữa bị móc té xuống đất.
Tri Xuân nghe được động tĩnh, cuống quít xuống xe ngựa đỡ Quân Nghiên lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Đông Viên.
Minh Cẩm nhìn Quân Nghiên xấu mặt nhịn không được phì cười.
Nàng chợt nhớ tới lời nói lúc nãy của Quân Nghiên tức khắc không cười nổi, đi đến trước mặt Lục Trạm nắm tay chàng, thấp giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”.