Minh Cẩm cùng Lục Trạm trở vào buồng, đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn chút đỉnh.
Mấy ngày tới bầu không khí vẫn luôn nặng nề, cho dù tin tức tốt không ngừng truyền đến, nhưng chỉ cần phe Quân Nghiên còn tồn tại thì uy hiếp đối với Đông Viên vẫn còn, mà điều bọn họ có thể làm chính là "Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền".
Nói cách khác, quyền chủ động không ở trong tay bọn họ, đành căn cứ theo hành động của đối phương mà phán đoán chính mình nên làm gì.
Lục Trạm có vẻ rất mỏi mệt, mấy ngày nay dù trong giấc ngủ cũng cau mày, nụ cười gần như biến mất.
“Em thắc mắc.” Minh Cẩm nhìn Lục Trạm, “Vì sao Giang Du lại trợ giúp chúng ta?”
Lục Trạm nhướng mày, dường như cũng đang cân nhắc về vấn đề Minh Cẩm đưa ra.
“Đừng nói với em là Giang Du ra tay vì cô nương rắc rối kia,” Minh Cẩm nhấm nhẳn, “Cùng lắm chỉ là một phần lý do, em dám bảo đảm đấy không phải là nguyên nhân quan trọng nhất.”
Viện trưởng thật là một ông lão kỳ quái, làm Hoàng tử trắc phi đối với một gia tộc như vậy chưa chắc đã là cao quý, bọn họ đâu nhất thiết phải phục vụ gia tộc kia chống lại phe Quân Nghiên để bù đắp điều gì.
Giang Du cách chuyện này còn xa hơn.
Dù Phó gia có ân với Giang Du nhưng đấy là chuyện đã qua thật lâu, huống chi Phó gia cũng nhận được rất nhiều lợi ích.
Ngoài ra Giang Du từng cứu Minh Cẩm một mạng, xét về giao tình của Minh Cẩm và Giang Du thì rõ ràng Giang Du đã tận tình tận nghĩa, đâu cần phải nhảy ra trợ giúp bọn họ lúc này.
Dựa trên sự hiểu biết của Minh Cẩm về Giang Du, nàng càng sẵn sàng tin rằng Giang Du lén có tư tình với con gái của gia đình gã ăn chơi trác táng hại chết Xuân Hương, và đó là lý do tại sao hắn giúp họ theo cách này.
Minh Cẩm nói cho Lục Trạm nghe suy nghĩ này, Lục Trạm phá lên cười.
Tuy hơi bực mình nhưng có thể nhìn ông chồng luôn cau chặt mày thoải mái hơn chút, bị chê cười coi như cũng đáng giá.
Minh Cẩm nhìn anh chàng điều hòa hơi thở rồi mới đưa trà qua.
Lục Trạm không khách sáo, cứ thế nhấp một ngụm từ trong tay Minh Cẩm, trêu: “Coi bộ trong mắt nàng, Giang Du đã được nhận định là một nhân vật phong lưu.”
“Nhân vật phong lưu?” Minh Cẩm bĩu môi, thầm nghĩ, chính xác hơn là một con ngựa giống mới đúng.
“Lần này nàng thật sự suy nghĩ nhiều.” Lục Trạm chân thành nói với Minh Cẩm, ý cười trong mắt vẫn chưa tan.
“Vậy chàng nói xem, em suy nghĩ nhiều chỗ nào?” Minh Cẩm rốt cuộc nhịn không được, giơ tay véo má Lục Trạm.
Bắp thịt trên người anh chàng này quá săn chắc, chỉ có thể véo được hai má hơi non mềm hơn một chút mới đã tay.
“Giang Du đã lăn lộn trong quan trường một thời gian,” Lục Trạm kéo tay Minh Cẩm xuống, xoa xoa mặt mình, “Hắn đã không còn là cậu nhóc hiếu động nhiệt tình nhưng chả biết gì năm xưa.”
"Ý chàng là, đã có người đứng sau lưng hắn rồi?” Minh Cẩm nhíu mày.
Luôn nghe nói Giang Du là thần tử toàn tâm toàn ý trung thành với Hoàng đế, ngay cả mấy phe phái trong triều đình cũng nghĩ như vậy, thậm chí còn có người thầm chê cười hắn ếch ngồi đáy giếng không biết sống chết.
Đương nhiên cũng có một vài lão thần có ấn tượng rất tốt với Giang Du, cho rằng hắn là tấm gương sáng cho thần tử noi theo, ngay cả Hoàng đế cũng rất yên tâm về hắn.
“Hắn chưa tiết lộ.” Lục Trạm ôm Minh Cẩm vào lòng, vùi đầu vào hõm vai nàng, lẩm bẩm, “Nhưng ta cảm giác được điều đó.
Ban đầu Giang Du có bộ dáng gì, không ai biết rõ hơn ta; hiện tại hắn biến hóa thành như vậy, nếu nói sau lưng không có người dạy hắn, đánh chết ta cũng không tin.”
“Cũng đúng.” Minh Cẩm suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Lúc mới xuyên qua Giang Du là kẻ cứ nhắm mắt nhắm mũi húc đầu về phía trước, nhưng dáng vẻ đó ngoại trừ Phó gia và Lục Trạm thì không ai biết được.
Sau khi trở về Giang gia, đối mặt với hiện thực, hắn luôn sa sút tinh thần chứ chưa bao giờ 'hiện sơn lộ thủy' như vậy.
So với Quân Nghiên hô mưa gọi gió, Giang Du có thể coi như bị chìm nghỉm.
Mà một thanh niên chán đời như vậy lại đột nhiên thay đổi hoàn toàn, nháy mắt đã có thể sinh tồn trên quan trường, không chỉ như thế mà còn chậm rãi bò lên cao, nhất định có người ở sau lưng hỗ trợ.
“Ta từng giao tiếp với đám lão luyện kia,” Lục Trạm gãi gãi đầu, “Bọn họ đều là những chủ nhân ăn thịt người không nhả xương, ngay cả Hoàng đế cũng không làm gì được bọn họ.
Hiện tại mấy Hoàng tử quậy tứ tung như vậy, không chừng người ta còn coi thường đứng xem chuyện vui đấy chứ!”
“Nói cách khác,” Minh Cẩm dừng một chút, “Những người đó thật ra đã thầm chọn được người kế vị rồi, hiện tại Giang Du bị bọn họ đẩy ra làm người đại diện mà thôi.”
“Ta đoán thế,” Lục Trạm gật đầu, “Cho dù không có Giang Du thì cũng sẽ có người khác có chút quan hệ với nhà chúng ta lại đây hỗ trợ, mấy lão già kia vẫn còn 'nhớ thương' ta lắm.”
Minh Cẩm nghi hoặc nhướng mày: “Em có thể hỏi một chút, vì sao bọn họ lại 'nhớ thương' chàng dữ vậy?”
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm, hồi lâu mới nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Trước đó bọn họ khuyên ta đưa mọi người đi đến biên giới sinh sống, ta không đồng ý.”
“Nói cách khác, bọn họ vẫn muốn bức ép mọi người rời Đông Viên?” Minh Cẩm nhíu mày.
“Chắc thế,” Lục Trạm uể oải nằm xuống, nhìn chằm chằm nóc màn màu xanh biển, thở dài, “Hôm nay lúc Giang Du nói chuyện với ta đã thoáng đề cập đến vụ này, tuy không nói minh xác nhưng ước chừng chờ sau khi việc này giải quyết xong sẽ chính thức báo cho ta.”
“Người Đông Viên khiến bọn họ xốn mắt vậy sao? Ngay cả Hoàng đế đều có chút dè chừng,” Minh Cẩm thở dài, “Tóm lại cũng không thể suốt đời dựa vào người khác giải quyết vấn đề.”
“Mấy ngày nay ta luôn suy xét chuyện này.” Lục Trạm thở dài, “Ngặt nỗi Đông Viên nhiều người như vậy, lại còn bệnh hoạn tàn tật, khó khăn lắm mới tìm được chỗ an thân, ta sợ mọi người không muốn rời đi.”
“Nhưng chàng lại biết, rời đi mới tốt hơn cho tất cả mọi người.” Minh Cẩm nhận xét, trong lòng cảm thấy hơi buồn.
Rời đi nơi này, nói nghe nhẹ nhàng, nhưng một đám thương phế binh muốn di chuyển đến một nơi có thể ổn định cuộc sống thật sự không dễ chút nào.
Hơn nữa, bất kể đi đến đâu đều không thể cách kinh thành rất gần như bây giờ, nói cách khác, nàng sắp sửa rời xa người thân.
Lục Trạm nhìn ra suy nghĩ trong đầu Minh Cẩm, vỗ về lưng nàng chần chờ nói: “Còn chưa quyết định mà.”
“Là chưa quyết định đi nơi nào chứ không phải chưa quyết định di chuyển hay không.” Minh Cẩm cười một cách miễn cưỡng, “Tốt nhất chàng hãy thành thật nói trước với em một chút để em còn thu xếp, tỷ như về nhà thăm cha mẹ, tỷ như may sẵn sàng quần áo chống lạnh cho cả nhà, tỷ như...”
Nàng không thể nói thêm gì nữa, Lục Trạm dùng phương thức đơn giản nhất bịt miệng nàng.
Thật lâu sau, hai người mới thở hổn hển tách ra, môi Lục Trạm vẫn đặt lên môi Minh Cẩm, lúng búng: “Nàng nói rất đúng, ta thực xin lỗi.”
Minh Cẩm giơ tay vuốt ve tóc Lục Trạm không nói gì.
“Nàng có chỗ nào muốn tới hay không?” Giọng Lục Trạm mang theo một tia bất an, đầu anh chàng bị Minh Cẩm chặt chẽ ôm lấy, không thể ngẩng lên nhìn vẻ mặt của nàng.
“Không có.” Minh Cẩm lắc đầu, ánh mắt mê mang, “Nhà em không có thân thích ở nơi khác.”
Minh Cẩm nàng đây 'đại môn không ra nhị môn không ghé', tất cả những người nàng quen biết đời này đều tập trung trong một vòng nhỏ ở kinh thành, không có khả năng quen người nào khác.
Huống chi đi định cư đâu phải đi du lịch, chẳng lẽ cứ thấy chỗ nào cảnh đẹp thì quyết định dọn đến nơi đó sinh sống? Bọn họ không phải kẻ có tiền, làm cách gì có thể sanh chảnh như vậy?
“Vậy nàng thích phương nam hay phương bắc?” Lục Trạm lại hỏi.
"Chắc là phương bắc.” Minh Cẩm đáp một cách không xác định.
Lục Trạm thấp giọng ừ một tiếng, không nói gì nữa..