“Khúc nhạc này tên là gì?” Minh Cẩm tò mò hỏi.
“Biển Xanh Một Tiếng Cười.” Quân Nghiên có chút đắc ý.
Minh Cẩm thương cảm nhìn gương mặt méo xệch của cha Phó, thấp giọng an ủi: “Quân Nghiên luôn khác người, hơn nữa còn là con gái, vốn không dựa vào cầm nghệ để duy trì sinh kế, cha cứ thư giãn đi.”
Thật sự không cần vì một cô gái ngỗ ngược của nhà người ta mà khiến lão cha nhà mình tức giận đến thổ huyết.
Cha Phó có chút vui vẻ nhìn con gái đang an ủi mình, rốt cuộc hơi mỉm cười: “Minh Cẩm đã trưởng thành.”
“Đúng là nên như thế,” Quân Nghiên cũng cười gật đầu, “Thầy chỉ cần quản giáo Tri Hiên là được.”
Cha Phó nhíu mày, không nói gì.
Minh Cẩm suy nghĩ có nên nhắc Tề thị một tiếng, vài ngày này trong nhà phải ăn rau cần nhiều hơn để giúp cha Phó giảm huyết áp.
Tuy cha Phó vẫn chưa đến tuổi già, nhưng nhìn lão cha nhà mình bị Quân Nghiên chọc tức đến đỏ mặt tía tai, nàng thật sự có chút đau lòng.
Triệu gia thực mau trở nên náo nhiệt, Nhị cô nương và Tứ cô nương lấy chồng ở kinh thành cùng phu quân trở về chúc thọ lão phu nhân.
Hai người họ tức khắc phát hiện sự thay đổi trong nhà, Quân Nghiên trước ngay không hề được mọi người để mắt thì hiện tại lại gây náo loạn lớn như vậy?!
Quân Nghiên là con vợ lẽ không được mẹ đẻ nuôi nấng, tuy ngày thường Triệu phu nhân đối xử với Quân Nghiên không thể coi là tốt nhưng cũng chưa từng bạc đãi nàng ta.
Ai ngờ Quân Nghiên chẳng những không biết ơn, còn bắt đầu tìm mọi cách che chở cho mẹ đẻ, thậm chí bắt hạ nhân phải tôn trọng di nương giống như đối với phu nhân.
Vụ này đã hoàn toàn chọc giận Triệu phu nhân, nếu không nhờ Triệu lão gia dặn dò ngàn vạn lần không được đụng vào Quân Nghiên thì Triệu phu nhân đã đuổi cả hai mẹ con ra khỏi phủ ngay lập tức.
Hai người chị về nhà nghe mẹ ruột than phiền đều cảm thấy rất khó chịu, mặt ngoài tuy vẫn tươi cười đón chào nhưng trong tối ngoài sáng ngầm ngáng chân Quân Nghiên, hại Quân Nghiên liên tiếp bị xấu mặt mấy ngày liền.
Cho dù có đần độn đến đâu, trải qua vài lần thì cuối cùng Quân Nghiên cũng phát hiện.
Cô nàng nhận ra trong phủ ngoại trừ Tri Xuân thì không có bất cứ người nào giúp đỡ mình, ngay cả Tiểu Bổng Đầu cũng chậm chạp khi được giao việc.
Quân Nghiên không khỏi may mắn mình thu nhận Tri Xuân, bằng không tình cảnh hiện giờ sẽ còn tồi tệ hơn.
Hai vị Triệu cô nương phát hiện không dễ gì đối phó với Quân Nghiên, chẳng những Triệu lão gia không cho phép mà bên cạnh Quân Nghiên luôn có hộ vệ theo kè kè.
Hai người họ bắt đầu nghĩ biện pháp đối phó với mẹ ruột của Quân Nghiên, sau vài lần làm khó dễ thì rốt cuộc hai phe đã chính thức kết thù sống núi.
Quân Nghiên thực mau điều chỉnh cách thức hành xử của mình, thái độ đối với đám tiểu quỷ cũng thay đổi.
Ban đầu cô nàng còn coi bọn nhỏ cãi cọ ầm ĩ là một trò vui, hiện giờ hai người chị tới đây lập tức làm Quân Nghiên ý thức được cuộc sống của mình quá gian nan, vì thế bắt đầu áp dụng thủ đoạn dụ dỗ mấy đứa trẻ.
Lúc đầu cô nàng lấy lòng bằng cách kể một số câu chuyện cổ tích phương Tây, nhưng kết quả thật tồi tệ, bất kể là Lọ Lem hay Bạch Tuyết, đều bị bọn trẻ đồng loạt phỉ nhổ.
Lý do không thể đơn giản hơn, ngay cả Minh Thụy ở Phó gia mà còn không thể làm càn như vậy, sao một Hoàng tử có thể tìm vợ lung tung như thế? Con gái của một thương nhân kết hôn với con trai của một vị Hoàng đế, quả thực là cuộc hôn nhân nực cười nhất mà họ từng nghe.
Quân Nghiên rơi vào đường cùng bèn chuyển sang kể chuyện Anh Hùng Xạ Điêu, hiệu quả lại thành công ngoài dự đoán.
Minh Thụy vốn thích vũ lực, Minh Lan càng thích hiệp khách giang hồ vô câu vô thúc, ngay cả Tri Hiên cũng lắng nghe một cách thích thú.
Tuy bọn nhỏ không cảm thông lắm với Quách Tĩnh ngốc nghếch lớn lên ở biên cương, nhưng Hoàng Dung thông minh nghịch ngợm lại rất được yêu chuộng.
Tri Hiên còn cố gắng bắt chước phong cách của Hoàng Lão tà khiến mọi người cười nhạo một phen.
Nếu mỗi ngày muốn nghe kể chuyện thì dĩ nhiên không thể đứng ở phe đối lập, mâu thuẫn giữa Minh Lan và Quân Nghiên không còn kịch liệt như lúc đầu, thậm chí còn có một ngày phá lệ ở trong nhà khen Quân Nghiên kể chuyện dễ nghe, không khí giương cung bạt kiếm trong học đường rốt cuộc có xu hướng hòa hoãn.
Lúc này vừa đúng dịp một vị công tử trong kinh thành tổ chức hội ngắm hoa, thường được gọi là hội thi làm thơ.
Đây là một phong tục độc đáo ở nơi này, làm thơ gì đó chỉ là lấy cớ, tuổi này cùng lắm mới biết chút văn lý, sao có thể làm ra bài thơ giống mô giống dạng.
Đây thật ra là dịp để một đoàn thiếu niên thiếu nữ tranh nhau khoe tài khoe sắc.
Đối với các cô nương gia đình giàu, có thể thấy phong thái của các thiếu niên kinh thành từ xa, sau buổi thơ hội bèn nhớ kỹ ý trung nhân để có thể xin cha mẹ mời người đi mai mối.
Về phần các thiếu niên thì mượn cơ hội này để được nổi danh, mở đường cho sự nghiệp làm quan suôn sẻ trong tương lai, ngâm thơ làm câu đối dĩ nhiên không phải trọng điểm.
Quân Nghiên nhất định muốn tham gia, còn mời đôi song sinh Phó gia cùng đi, chuyện này khiến Phó gia lo lắng.
Cha Phó có chút do dự, một mặt không muốn bọn trẻ tiếp xúc quá nhiều với Quân Nghiên, mặt khác lại hy vọng bọn trẻ có thể tham gia hội thơ ở kinh thành, cho dù không tạo được thành quả gì nhưng được thêm kiến thức cũng tốt.
Cuối cùng vẫn là Tề thị đưa ra quyết định.
“Đi thôi.” Tề thị phất tay, “Hiếm khi được vào kinh thành, chúng ta nên đi xem cho biết, dù sao tương lai vẫn phải về thôn, Triệu cô nương muốn thế nào cũng không quan trọng.”
Cha Phó nghe bà nói vậy lại lo lắng: “Nhưng hội thơ quá đông đúc, còn toàn là con cháu quan viên trong kinh thành.
Tính tình Minh Thụy và Minh Lan quá hiếu động, nếu lỡ đắc tội người nào...” Ông không khỏi nhìn thoáng qua Lục Trạm bên cạnh, dụng ý quá rõ ràng.
Bên người mỗi con cháu quan viên đều có hộ vệ vờn quanh, Phó gia ở kinh thành hoàn toàn không có căn cơ, chỉ cần bất cứ người nào nổi lên ý xấu, trong buổi hội thơ đều có thể bắt nạt Minh Thụy và Minh Lan thảm hại.
Lục Trạm dĩ nhiên biết lo lắng của cha Phó, mỉm cười gật đầu: “Ngày đó hai người bảo vệ Triệu cô nương đều đi theo, Triệu phủ có lẽ sẽ phái người khác đến, tiện thể chăm sóc hai huynh muội không thành vấn đề.”
“Vậy con hãy chú ý đến hai đứa nó nhiều hơn.” Tề thị ngẫm nghĩ, vẫn không yên tâm quay sang nói với Minh Cẩm: “Nếu không con cũng đi theo nhé?”
“Con ạ?” Minh Cẩm đang cúi đầu thêu thùa may vá ngạc nhiên ngẩng lên, thấy vẻ mặt hưng phấn của Minh Thụy và Minh Lan, rốt cuộc gật đầu, “Được thôi.”
Tề thị vội vàng đi chuẩn bị quần áo cho hai anh em tham gia hội thơ.
Minh Thụy quấn lấy Lục Trạm thỉnh giáo làm thế nào mới có thể vượt nóc băng tường.
Minh Cẩm lén kéo Minh Lan sang một bên, thấp giọng hỏi: “Lần này vì sao muội nhất định muốn đi?”
Minh Lan lập tức chột dạ liếc về hướng Tề thị, hoảng loạn lắc đầu: “Đâu có.”
“Có phải vì Giang Du?” Minh Cẩm nhịn không được vạch trần.
“Tỷ tỷ.” Minh Lan khẩn cầu nhìn Minh Cẩm, mềm giọng: “Chuyện đã qua một thời gian lâu như vậy, cũng không biết hiện tại huynh ấy thế nào, ở trong nhà sống có thoải mái vui vẻ hay không?”
“Giang gia giàu có hơn nhà chúng ta rất nhiều.” Minh Cẩm bất bình nhìn Minh Lan: “Huống chi đấy chính là gia đình của hắn, không giống như khi làm khách ở nhà chúng ta, chắc chắn hắn sống thoải mái hơn ở nhà chúng ta rồi.”
“Nhưng tỷ nhìn Triệu gia kìa,” Minh Lan chun mũi, “Tri Hiên cũng là thiếu gia, thế mà cuộc sống thật sự thảm quá, mỗi ngày phải học thuộc lòng biết bao nhiêu thứ, còn bị Quân Nghiên bắt nạt.”
“Quân Nghiên không bắt nạt hắn, tâm địa cô ta không xấu.” Minh Cẩm lắc đầu, “Cho dù muội thật sự nhìn thấy Giang Du cũng không thể tiến đến nói chuyện với hắn, càng không thể giúp hắn chuyện gì, đâu cần gặp hắn làm chi.”
“Nhưng vẫn có thể đứng từ xa nhìn một cái.” Minh Lan cười ngây ngốc: “Huynh ấy nhất định sẽ có mặt.”
Minh Cẩm nhìn Minh Lan hiếm khi toát ra vẻ dịu dàng của thiếu nữ, nhịn không được thở dài thành tiếng..