Muôn Hoa Trên Gấm


Minh Cẩm dẫn theo mấy đứa nhóc lang thang khắp nơi, cho dù rời khỏi hai cái đình thì trong lâm viên vẫn còn rất nhiều cảnh đẹp đáng xem.

Mọi người vừa đi vừa bàn tán rôm rả, hứng thú tăng cao.
Khu lâm viên trăm hoa đua nở, Minh Thụy ríu rít hỏi đây là hoa gì, đó là cây gì.

Ban đầu Minh Cẩm còn có thể trả lời khá trôi chảy, nhưng khi câu hỏi của cậu em càng nhiều hơn khó hơn, nàng dần dần không thể đáp được đành giương mắt nhìn, làm Sở Hoài Uyên bên cạnh sắc mặt dịu đi một ít.
Minh Lan nhìn Minh Thụy và Minh Cẩm đối đáp, cuối cùng tạm thời dứt bỏ tâm sự.

Vốn dĩ muốn gặp Giang Du nhưng trong lòng vẫn có cảm giác tội lỗi, hiện giờ hy vọng tiêu tan ngược lại khiến cô nàng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hơn nữa nơi này không có Tề thị và bà nội lải nhải nên cô nàng thoải mái nhìn đông ngó tây, chỉ một lát là bắt đầu thích thú cạnh tranh với Minh Thụy đặt câu hỏi.
Khi đến bên hồ, hai đứa nhỏ đều hưng phấn.

Bọn họ chỉ thấy con suối chạy qua thôn, lần đầu nhìn thấy hồ nước lớn như thế.
Trong hồ trồng đầy hoa sen đang đua nhau nở rộ, còn có mấy cô gái ăn mặc giống nha hoàn chèo thuyền nhỏ hái sen, tiếng cười chuông bạc ẩn hiện sau dám lá sen khiến người rạo rực.
“Tỷ, đệ cũng muốn ngồi thuyền.” Minh Thụy trông mong nhìn Minh Cẩm.
Minh Cẩm nhìn thoáng qua con thuyền xa xa, bất đắc dĩ nói: “Nơi này là biệt viện, có lẽ người ta không tùy tiện cho lên thuyền đâu.”
Minh Thụy nghe xong cũng có chút ỉu xìu, rốt cuộc đây không phải bến đò để giao tiền là có thể lên thuyền đi một chuyến.
“Chờ hôm nào rảnh rỗi, chúng ta tìm một nơi tốt hơn thuê thuyền chơi một ngày.” Minh Cẩm an ủi Minh Thụy.

“Vâng.” Minh Thụy gật đầu, cười tủm tỉm quay người.
Tuy không có cách du hồ nhưng Minh Thụy vẫn không nỡ rời đi, ngồi xổm ở ven hồ nghịch nước, còn cố gắng duỗi tay muốn vớt lá sen.
“Cẩn thận chút.” Minh Cẩm giữ chặt Minh Thụy, “Ngã xuống không phải chuyện đùa.”
“Ừm.” Minh Thụy ngượng ngùng thu tay.
Bỗng nhiên có một cậu bé trông rất lôi thôi không biết chui ra từ chỗ nào, người lấm lem bùn đất, trên đầu còn dính mấy cọng cỏ dại.

Cậu bé thấy đám người Minh Cẩm ở bên hồ ngắm cảnh hình như hơi giật mình, sau đó lập tức hung tợn trợn mắt.
“Nhìn cái gì mà nhìn.” Nhóc con ngạo nghễ liếc xéo đoàn người, mặt mày dữ dằn uy hiếp: “Không cho phép nói các ngươi gặp ta, nghe chưa?!”
“Ngươi là cái thá gì,” Minh Thụy phì cười: “Ai thèm gặp ngươi.”
Nhóc con dường như bị chọc tức, há mồm muốn nói gì đó nhưng lại hậm hực ngậm miệng, cố gắng phủi đi bùn đất trên người.
Hiển nhiên nhóc không biết cách làm, phủi vài cái còn khiến quần áo dơ hơn.

Minh Thụy và Minh Lan ở bên cạnh ôm bụng cười chọc nhóc con tức giận đến mức dậm chân.
“Ngươi không biết làm đâu, để ta tới giúp ngươi.” Minh Lan cười tủm tỉm nói với nhóc.
“Ai cần ngươi giúp!” Nhóc con hung hăng đáp, nhưng khi cúi đầu nhìn thoáng vết dơ trước ngực, không khỏi hơi mềm giọng, “Được rồi, ngươi mà làm khó coi để xem ta trừng trị ngươi thế nào.”
Minh Lan đi tới giơ tay búng lên trán nhóc một cái, tuôn ra một tràng rất có khí thế thổ phỉ: “Nhóc con phải biết ngoan ngoãn nghe lời, ngươi còn muốn trừng trị ta? Chúng ta một đám đại ca ca đại tỷ tỷ, chỉ cần mỗi người giơ ra một ngón út là có thể đập ngươi thành mảnh vụn.”
Minh Cẩm nghe vậy khóe môi run rẩy, nhịn không được trừng mắt lườm Minh Lan, nhẹ trách mắng: “Kiểu nói này học từ ai?”
Minh Lan chớp chớp mắt vô tội nhìn về phía Minh Thụy, Minh Thụy rụt rụt đầu lén nhìn Minh Cẩm, bị Minh Cẩm trừng mắt nhìn lại bèn ấm ức giơ tay chỉ chỉ Sở Hoài Uyên.
Minh Cẩm híp mắt, đêm nay nhất định tìm Lục Trạm tính sổ.


Tên họ Sở kia không dạy cái gì tốt hơn mà lại biến đôi song sinh vốn tính tình hoang dã càng thêm thổ phỉ mười phần.

Vụ này tính sao bây giờ, chẳng lẽ dòng dõi thư hương của Phó gia thế là không người nối nghiệp?!
Suy xét một chút, Minh Cẩm bỗng cảm thấy thay vì muốn cải tạo cặp song sinh nhà mình có chút khí chất văn tĩnh, chi bằng chờ cha mẹ sinh ra một nhóc nữa coi bộ dễ dàng hơn, không khỏi tội nghiệp cho Phó lão cha.
“Tỷ phu sắp xui rồi.” Minh Thụy vui sướng khi người gặp họa, mỗi lần Minh Cẩm bày ra vẻ mặt này thì khẳng định luôn có một người bị xui xẻo.
“Tỷ phu lợi hại như vậy, chắc hẳn không sợ tỷ tỷ.” Chưa chi Minh Lan đã bắt đầu lo lắng sốt ruột, một người là tỷ tỷ không có gì làm không được, người kia lại là tỷ phu dũng mãnh vô địch phi thường, rốt cuộc không thể đoán được ai thắng ai thua.
“Tỷ phu các ngươi là kẻ bất lực à?” Nhóc con bất mãn vì lực chú ý của mọi người đều bị Minh Cẩm cướp đi, nhịn không được mở miệng khiêu khích.
“Nói hươu nói vượn.” Chó săn trung thành Minh Thụy của môn phái Lục thị lập tức phản bác, còn Minh Lan đang nhúng khăn tay giúp nhóc chà lau cũng ngừng động tác tức giận trợn mắt lườm hắn một cái, ngay cả Sở Hoài Uyên lỗ mũi vẫn luôn hướng lên trời cũng quay phắt lại trừng hắn.
“Tỷ phu của ta là đại anh hùng.” Giọng điệu Minh Thụy tràn ngập tự hào.
“Nhưng cha ta đã nói, đàn ông mà sợ phụ nữ đều là kẻ bất lực.” Nhóc con cũng thật kiên cường, bị vài người lườm nguýt mà nhất định không yếu thế.
Minh Thụy ngẫm nghĩ, hình như nói vậy cũng đúng, đành phải cứng cổ cãi: “Ai nói tỷ phu sợ tỷ tỷ ta chứ!”
“Chính ngươi mới nói.” Nhóc con bĩu môi.
Hai người tức khắc xù lông như hai con gà chọi, tư thế giống như đang sẵn sàng nhào vô đấu đá một trận tưng bừng.
“Con nít con nôi làm sao hiểu được chuyện người lớn.” Minh Lan bày ra bộ dáng bà cụ non, nói với thằng nhóc: “Chờ ngươi cưới vợ sẽ biết.”
Nhóc con đỏ mặt, hừ một tiếng: “Ta không cần cưới vợ, đám phụ nữ thật đáng ghét.”
Minh Cẩm nghe mấy đứa con nít ngây thơ cãi nhau, mỉm cười đi tới móc ra khăn tay phủi bụi đất trên người thằng nhóc, sau đó mạnh mẽ ấn thằng nhóc đang sửng cồ ngồi trên tảng đá.
“Tóc nó bù xù hết rồi.” Minh Lan chỉ vào cái đầu như tổ quạ của nhóc con cười nhạo.
Minh Cẩm tháo tóc nó ra, lấy chiếc lược luôn mang theo trong người nhúng vào nước hồ chải tóc nhóc gọn gàng, sau đó buộc tóc lại cho nó.

“Ngươi không biết cách chải đầu,” Nhóc con được số hưởng còn khoe mẽ, "cứ luôn giật tóc của ta.”
Minh Cẩm rốt cuộc nhịn không được thuận tay đập nó một cái: “Nói câu dễ nghe bộ chết à?” Thằng nhóc này quả thật quá kiêu ngạo, khiến người nhịn không được muốn thu thập hắn.
Nhóc con mở to hai mắt mà nhìn, giống như Minh Cẩm vừa làm chuyện gì khó lường, hồi lâu mới khẽ hừ một tiếng, xoay đầu không nói.
“Nơi đó để làm gì thế?” Minh Lan đứng lên, nhìn đài cao giữa hồ thắc mắc hỏi.
“Nếu tổ chức yến tiệc trong vườn, ca vũ cơ sẽ lên đài kia biểu diễn,” Minh Cẩm giải thích, “Ngồi cùng bằng hữu nghe đàn sáo ngửi hương hoa lượn lờ truyền đến, chẳng phải thật trữ tình?”
“Đúng là làm bộ làm tịch,” Minh Thụy khinh thường, “Nếu có người ca hát cho đệ nghe, đệ sẽ kêu họ đứng ngay trước mặt để nghe nhìn đều rõ ràng.”
Minh Cẩm cười, điểm điểm lên chóp mũi Minh Thụy: “Cho đệ nghe ca diễn thật như đem hoa nhài cắm bãi phân trâu, phá hỏng thứ tốt.”
“Học đòi văn vẻ.” Nhóc con nghe Minh Cẩm nói, khịt mũi coi thường quay sang gật đầu đồng ý với Minh Thụy: “Vốn nên như thế, ca diễn không lo, bày ra mấy trò lung tung rối loạn như vậy làm gì?”
“Đúng thế đúng thế.” Minh Thụy nghe xong lập tức cảm thấy như gặp tri kỷ, ánh mắt nhìn thằng nhóc trở nên thân thiết hơn.
Minh Cẩm mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ vẫn còn ngây thơ trẻ con, nàng không cách gì giải thích cho hai đứa hiểu, có rất nhiều chuyện không phải chỉ làm vì hữu dụng mà đại đa số thời điểm được làm để khoe khoang.
Những gia đình hơi dư dả đều mời người tới ca diễn góp vui khi tổ chức tiệc tùng, những gia đình giàu hơn còn nuôi luôn ca vũ cơ trong phủ, địa vị càng cao thì càng thích phô trương.

Xây một tòa đình giữa hồ chuyên dùng nghe ca diễn là một chuyện phô trương cỡ nào, khả năng chính là những người cấp bậc vương gia trở lên mới có thể làm được.
Có quá nhiều phức tạp và rắc rối trong thế giới người lớn, trẻ con ở tuổi này chưa thể hiểu được.
Minh Lan bên cạnh mẫn cảm hơn so với hai cậu trai, cô nàng lập tức nghe ra Minh Cẩm muốn nói gì -- -- Đây là sự khác biệt về giai cấp! Lúc trước nghe xong cảm thấy người ta nói quá lên, hiện giờ tận mắt chứng kiến, Minh Lan mới phát hiện gia cảnh của mình và Giang Du cách nhau quá xa, hai người như vậy thật sự có thể ở bên nhau hay sao? Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad.
“Phó tỷ tỷ.” Từ sâu trong hồ sen bỗng truyền đến một tiếng kêu quen thuộc, thanh âm mang theo kinh ngạc và vui mừng.
Minh Cẩm ngẩng đầu, một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi xuất hiện trong đám hoa sen dầy đặc, Giang Du ngồi trên thuyền cười nhe hàm răng trắng với nàng.

Thật không biết nói gì hơn, nếu ở chỗ đông đúc như vậy mà vẫn có thể gặp được, có lẽ thật sự là duyên phận.
Minh Lan chợt nắm chặt góc áo Minh Cẩm, hiển nhiên kích động vạn phần.
Giang Du tuy hướng về phía Minh Cẩm nói chuyện nhưng đôi mắt vẫn nhịn không được bay tới trên người Minh Lan.


Minh Cẩm tiến lên một bước, che lại Minh Lan sau lưng mình.
Giang Du cuống quít nói gì đó với người bên cạnh, thuyền nhỏ lập tức lắc lư vào bờ.
“Chúng ta ngại bên kia quá ầm ĩ, trốn ở chỗ này tìm thanh tĩnh,” Giang Du cười xuống thuyền, giới thiệu với hai người thanh niên đi cùng, “Đây là con cái của Phó lão gia lúc trước cứu giúp đệ, nếu không nhờ Phó gia thì sợ là đệ sớm mất mạng.”
Minh Cẩm quan sát hai người ngồi trên thuyền, tuổi không lớn, gương mặt hơi tương tự, người lớn tuổi hơn mày rậm mắt to, người trẻ hơn thân hình gầy gò, đôi mắt thon dài, cằm nhòn nhọn, nhìn có chút nữ tính.

Vẻ mặt cả hai đều rất lãnh đạm, nghe Giang Du giới thiệu mới bắt buộc gật đầu nhìn sang đám người Minh Cẩm.
“Giang đại ca!” Minh Thụy reo lên một tiếng nhảy qua, “Sao huynh không quay về thăm chúng ta?”
Giang Du hơi xấu hổ, hồi lâu mới cười gượng: "Không phải gặp rồi à.” Hắn nói chuyện nhưng ánh mắt không ngừng quan sát Minh Lan, thấy vẻ mặt nàng không tức giận mới thầm thở phào.
Người trẻ tuổi ngồi trên thuyền lại nhíu mày.
“Vị này chính là...” Giang Du nghi hoặc nhìn Sở Hoài Uyên và cậu nhóc.
“Đây là biểu đệ nhà chồng, cùng theo đến đây du ngoạn.” Minh Cẩm cười nói, đối với cậu nhóc kia lại không biết nên giới thiệu thế nào, đơn giản ngậm miệng.
Sở Hoài Uyên hất cằm, mắt trợn trắng.
Giang Du tính tình tốt, hiện đang vui vẻ đến mức gần như có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện không hay, lập tức xoay người về thuyền thương lượng với người lớn tuổi một hồi, sau đó nhanh chóng quay lại nói với Minh Cẩm: “Cùng nhau chèo thuyền du hồ nhé.”
“Bằng hữu của ngươi ở đây, có vẻ không được tiện.” Minh Cẩm do dự.
“Tôi đã nói với họ, trên thuyền vẫn còn chỗ.

Hiếm khi mới có dịp ra du ngoạn một lần, nên tận hứng mới đúng.” Giang Du cười hòa nhã.
Minh Cẩm do dự một chút rồi gật đầu, dẫn theo đệ muội lên thuyền.
Nhóc con nhìn một đám người bỏ mặc hắn, trong lòng hụt hẫng, trước nay hắn đều là chủ nhân cao cao tại thượng, đâu bao giờ bị người ta thản nhiên bỏ qua hoàn toàn như thế, tức giận hừ một tiếng chạy vọt lên trước dẫn đầu nhảy vào thuyền gây nên một trận đong đưa gần như hất tung hai thanh niên trên thuyền xuống nước.
Người trẻ tuổi giận dữ, đang muốn mở miệng mắng thằng nhóc thì nghe hắn quay đầu cười tủm tỉm vẫy tay kêu Minh Cẩm: “Mẫu thân, mau tới đây!”
Minh Cẩm lảo đảo, suýt chút nữa té xỉu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận