Muôn Hoa Trên Gấm


Đến tận tối mịt Lục Trạm mới về, Minh Cẩm biết chồng vất vả cả ngày nên đã chuẩn bị sẵn nước nóng và đồ ăn ngồi chờ, thấy chàng một thân bụi đất vào phòng vội đứng lên đón.
Sở Hoài Uyên cũng ngồi chờ trong phòng, thấy Lục Trạm vào nhà lập tức cười toe toét nhảy ra giành chào trước Minh Cẩm: “Đã về rồi.”
Nụ cười ngọt ngào, giọng điệu êm ái, hoàn toàn nhìn không ra chỉ một giây trước, người này vẫn trưng ra bản mặt vô biểu cảm như Bao Công.
“Ngươi còn chưa đi?” Lục Trạm ra vẻ kinh ngạc nhìn Sở Hoài Uyên.

Làm sao mà hắn không biết Sở Hoài Uyên là mặt hàng gì, hôm nay ở hội thơ tuy hắn không nói một câu nhưng đôi mắt hắn không mù, đủ loại hành vi cà chớn của Sở Hoài Uyên đương nhiên không qua được đôi mắt sắc bén của hắn.
Hạ quyết tâm muốn trọng sắc khinh bạn, để lấy lòng thê tử, Lục Trạm vươn tay thẳng thừng đẩy ra Sở Hoài Uyên, nhìn về phía Minh Cẩm sau lưng Sở Hoài Uyên hơi mỉm cười.
Minh Cẩm nhìn ánh mắt Sở Hoài Uyên tức khắc trở nên ai oán, lòng thầm khoái chí vô cùng.

Thế nhưng nàng vẫn bày ra bộ dáng khuê tú rụt rè đoan trang, trong khi ánh mắt nhảy qua bên cạnh khiêu khích hắn ta.

Minh Cẩm mỉm cười với Lục Trạm, xoay người đi chuẩn bị nước tắm, một thân anh chàng toàn mùi mồ hôi nàng đương nhiên ngửi được, vì hạnh phúc của mình một lát nữa, vẫn nên lo cho anh chàng tắm rửa trước rồi dọn cơm thì tốt hơn.
“Ngươi thật hy vọng ta đi nhỉ.” Sở Hoài Uyên dĩ nhiên biết Lục Trạm vì sao đối xử với mình như vậy, nhưng vẫn cố làm ra vẻ đáng thương hề hề.
“Ừm, không còn việc gì thì nhanh chóng về thôn trông con đi!” Lục Trạm hoàn toàn không liếc hắn một cái, ngược lại đi về hướng Minh Cẩm, cuối cùng tìm được tí tẹo lương tâm còn sót lại bèn bật ra một câu hữu dụng, “Hai ngày nữa ta cũng trở về.”
“Thật sao?” Sở Hoài Uyên mở to mắt phấn khích.
Minh Cẩm cũng bị ngạc nhiên quay đầu nhìn Lục Trạm một cái, động tác trên tay chậm lại.
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm xách ấm nước một cách khó khăn bèn đi tới nhận lấy, sau đó gật đầu nói: “Phải về rồi.”
Sở Hoài Uyên còn muốn hỏi thêm nhưng lại chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Lục Trạm bèn ngoan ngoãn rời đi, nếu Lục Trạm đã quyết định quay lại, có chuyện gì đợi về thôn rồi nói cũng vậy thôi.

Kinh nghiệm dạy cho hắn biết, chọc Lục Trạm xù lông tuyệt đối không phải chuyện khiến người vui vẻ, hiển nhiên sự tình hôm nay đã làm Lục Trạm không hài lòng, nếu cứ dây dưa thì sợ Lục Trạm không khỏi ngứa tay muốn róc xương hắn.
Minh Cẩm thấy Sở Hoài Uyên bị bắt nạt mà còn không dám phản kháng, mặt mày xám xịt bỏ đi, nỗi tức giận chất chứa cả một ngày đều tan thành mây khói.

Nàng nhìn Lục Trạm cười tủm tỉm, biết chồng cố ý làm vậy vì mình bèn nhón chân hôn lên má anh chàng một cái, trên môi cũng dính bụi đất.
Lục Trạm giơ tay lau cho nàng nhưng phát hiện càng lau càng bẩn.

Minh Cẩm ngại đau vội né tránh, chính mình móc khăn tay ra chùi miệng.

Vốn dĩ Lục Trạm còn muốn chơi xấu nhưng nhìn bộ dáng sạch sẽ tươi tắn của vợ mình, coi lại bản thân thì phát hiện chỉ cần đụng vào một chút là sẽ vấy bùn lên người nàng.

Cuối cùng không còn cách nào khác, hắn vội vàng cởi quần áo nhảy vào thùng gỗ tắm rửa.
“Lần này không cần em ép à?” Minh Cẩm vui vẻ nhận xét, đi qua chà lưng cho chồng.
“Ừm.” Lục Trạm thoải mái híp mắt, hưởng thụ cảm giác được Minh Cẩm chăm sóc.

Hãy vào thăm nhà bà còm ở wattpad nhé!
Tắm xong, nhìn Lục Trạm quét sạch mâm cơm như gió cuốn mây tan, Minh Cẩm mới hỏi: “Sao đột nhiên muốn về quê? Mấy hôm trước chẳng phải còn nói không thể rời đi một thời gian hay sao?”
“Không đi không được, hôm nay đã bị những kẻ kia phát hiện,” Lục Trạm nhàn nhạt nói, “Nếu còn ở lại Triệu phủ sợ là sẽ gây phiền toái cho Triệu gia.”
“Nơi này là Trung Nguyên, hành động của những kẻ dị tộc đó chắc hẳn sẽ lọt vào mắt không ít người,” Minh Cẩm nghe ra trong lời Lục Trạm có ý khác, sốt ruột nói, “Chẳng lẽ bọn chúng còn dám công khai làm chuyện giết người phóng hỏa ở nơi này?”
Dù sao trong Triệu phủ có nhiều thị vệ như vậy sẽ an toàn hơn trong thôn nhiều, nếu rời khỏi nơi này sợ là Lục Trạm gặp nguy hiểm.
"Thật ra không cần giết người phóng hỏa, nguy hiểm nhất chính là cô công chúa kia,” Lục Trạm lắc đầu giải thích, “Chỉ cần một ngày ta còn ở Triệu phủ, cô ả rất có thể sẽ không ngừng tới Triệu phủ quấy rầy ta tựa như hôm nay.

Dù gì thân phận cô ả cao quý, muốn đối phó một hộ vệ còn có rất nhiều biện pháp, hôm nay ta may mắn tránh thoát, lần sau không biết cô ả sẽ nghĩ ra cớ gì.”
“Chỉ bằng lời nói của một mình cô ả mà có thể định tội cho chàng hay sao?” Minh Cẩm cảm thấy ớn lạnh khắp người.

Tuy nàng hỏi vậy thôi chứ cũng biết sự thật chính là như thế, đây là thế giới của tầng lớp có đặc quyền, bọn chúng muốn làm gì đều quá mức dễ dàng.
Lục Trạm cười, hiển nhiên nhìn ra sự khó chịu trong mắt Minh Cẩm, vươn tay kéo nàng vào lòng: “Cho nên chúng ta có thể về quê sớm.”
Hắn không bình luận về thế giới này, chỉ dùng phương thức của mình mà lựa chọn con đường sống.
Minh Cẩm cũng bật cười, đã ở thế giới này mà cứ oán than thì có ích gì? Nàng không có biện pháp thay đổi thế giới, nếu bao nhiêu người đều có thể thích ứng, nàng cứ vì điều này mà tức giận và buồn bã cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Triệu phủ tuy giàu có nhưng công việc của Lục Trạm chính là bán mạng cho người, hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm giác thua kém một bậc.

Hôm nay ở bên ngoài nàng đã cảm thụ đặc biệt mãnh liệt, rõ ràng Thư Nhã cố ý làm khó dễ, nhưng là một thị vệ nên Lục Trạm không có tư cách biện hộ cho tánh mạng của chính mình.
Không thể trêu vào thì chẳng lẽ ta không biết trốn đi? Tuy bọn chúng quyền cao chức trọng nhưng cũng muốn giữ thể diện, lời đồn đãi vớ vẩn đối với một công chúa chờ xuất giá có lực sát thương rất mạnh.

Chỉ cần Thư Nhã còn chút đầu óc thì sẽ không làm ra loại chuyện gióng trống khua chiêng tìm một hộ vệ.


Minh Cẩm chưa bao giờ cảm thấy trốn tránh là biện pháp tốt, nhưng ở nơi này đối phó với giai cấp có đặc quyền thì đấy thật sự là biện pháp tốt nhất.
“Vì sao bọn chúng lại nhận biết chàng?” Minh Cẩm tò mò hỏi, “Vì sao Thư Nhã lại nhìn chàng với ánh mắt căm thù như vậy?” Nàng thắc mắc về vấn đề này đã lâu, bây giờ mới có cơ hội nói ra.
Ánh mắt Lục Trạm tối sầm, trong mắt hiện lên một tia u ám như nhớ tới một số chuyện không vui đã trải qua.
“Nếu chàng không tiện kể thì quên đi.” Minh Cẩm vội nói.

Nàng chỉ có chút thắc mắc mà thôi, không cần thiết nhất định phải vạch trần vết sẹo của Lục Trạm để thỏa mãn tính tò mò.
“Ta muốn nói ra.” Lục Trạm nắm tay Minh Cẩm.
Minh Cẩm không lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lục Trạm.
“Ta nhớ tới những tướng sĩ đã hy sinh trên chiến trường, hàng vạn người đã chết trong trận chiến đó.” Lục Trạm cười nhẹ nhưng trong mắt mang theo một tia đau đớn, “Những kẻ hôm nay chính là quân địch bị chúng ta đánh đuổi, bởi vì chiến bại nên Công chúa kia bắt buộc phải sang hòa thân, cô ả hận ta cũng đúng thôi.”
Minh Cẩm trầm mặc, chiến tranh không có đúng sai.

Trong mắt Lục Trạm, phe bên kia là kẻ địch giết chết huynh đệ đồng bào mình; còn Thư Nhã sẽ cho rằng phía Lục Trạm khiến nàng ta xa rời quê hương đến hòa thân ở trung thổ.

Mỗi người đứng trên lập trường khác nhau, thật sự khó để nói điều gì là đúng và sai.
Rõ ràng thắng lợi lần này không phải là một chiến thắng toàn diện như những lời tuyên bố chính thức, mà là một chiến thắng bi tráng và thảm thiết, Lục Trạm dường như đã đóng một vai trò rất đặc biệt.

“Ta là đội trưởng đội hộ vệ của Hoài Viễn tướng quân, được gọi là thanh kiếm sắc bén nhất trong quân.” Lục Trạm bắt đầu kể, “Trong trận chiến cuối cùng, bởi vì viện binh theo dự định không xuất hiện, Tướng quân trúng tên của địch chết trận sa trường.

Ta dẫn quân sĩ còn dư lại rút về trong thành, khổ chiến mấy ngày mấy đêm mới đẩy lùi được quân địch.”
“Các chiến sĩ kiên trì tới cuối cùng, chẳng lẽ không được phong thưởng?” Minh Cẩm thắc mắc.

Nếu Lục Trạm là người phe địch có thể nhớ kỹ thì chắc hẳn không phải một tiểu binh, tại sao hiện giờ xem ra lại không giống như thế?
“Đánh giặc thì chúng ta rành nghề, nhưng đấu đá trên quan trường thì chẳng thành thạo chút nào.” Lục Trạm siết chặt nắm tay, “Mãi về sau chúng ta mới biết, lúc ấy viện binh chậm chạp không đến chính vì có hai phe tướng quân đang ngầm tranh chấp với nhau.

Sau khi Hoài Viễn tướng quân chết trận vẫn kéo thêm vài ngày, chờ đến khi chúng ta sắp đánh bại quân địch thì viện binh chợt xuất hiện, đại hoạch toàn thắng.” Lục Trạm bỗng nhếch lên nụ cười trào phúng.
Mấy người họ là những quân sĩ tinh nhuệ nhất còn sót lại, sau khi Tướng quân hy sinh vẫn luôn chống trả tới giây phút cuối cùng, tuy nói giành được thắng lợi nhưng người ngựa đều kiệt sức.


Nếu không nhờ hắn cảnh giác, đột nhiên cảm giác không đúng dẫn người ẩn núp, suýt chút nữa vài người dư lại đã bị đội binh mã của Trấn Tây tướng quân diệt khẩu.
Trở lại triều đình, bởi vì Hoài Viễn tướng quân đã chết trận, thế lực của phe ông ta trong triều giảm mạnh, ai thèm quan tâm đến một người đã chết chứ đừng nói là binh lính dưới trướng.

Nếu không nhờ lão tướng quân trước kia biết tin tức phái người đi nghênh đón bọn họ trở về hơn nữa dàn xếp cho bọn họ, sợ là ngay cả quê nhà cũng không về được.
Cũng chính vì báo đáp ân tình này mà Lục Trạm mới có thể nhiều lần tiếp nhận triệu hoán, đi đến các phủ đệ làm hộ vệ bình thường.
Sự việc sau đó Lục Trạm không nói rõ nhưng Minh Cẩm có thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Người thanh niên vững như Thái sơn đã một vai gánh vác áp lực trầm trọng đến thế, hơn nữa cho dù bị đối xử bất công đến độ này, chàng vẫn có thể mỉm cười đối diện nhân sinh.

Minh Cẩm cảm thấy như có thứ gì đó đang trào dâng trong tim khiến hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Truyện Quân Sự
Sắc mặt Lục Trạm vẫn còn chút khó coi, gân xanh trên tay nổi phồng, hít sâu mấy lần mới bình ổn một ít, lại không dám chạm vào Minh Cẩm, sợ không khống chế được sức lực của mình làm nàng bị thương.
Minh Cẩm chậm rãi vươn tay vòng quanh cổ Lục Trạm, áp mặt vào ngực chàng.

Nàng không có tư cách gì để khuyên Lục Trạm mọi chuyện đã kết thúc, càng không có bản lĩnh bảo đảm với Lục Trạm tương lai sẽ khá lên, chỉ có thể âm thầm đồng hành với chàng.
Người đàn ông này là của nàng, Minh Cẩm thầm nói với chính mình, trong lòng dâng lên nỗi chua xót và tự hào vô hạn.
Lục Trạm vòng tay ôm nàng vào lòng, vùi đầu trong hõm cổ nàng hít thở hương thơm cơ thể nàng: “Ta đã khá hơn nhiều.”
Minh Cẩm cảm thấy chính mình bị siết đến hít thở khó khăn, nhưng vẫn vòng tay ôm choàng thắt lưng Lục Trạm, nhẹ nhàng vỗ về lưng chồng.
“Không có phong thưởng, thiệt thòi cho nàng.” Giọng Lục Trạm càng thêm trầm thấp.
“Chàng cho rằng em vì chuyện này mà chất vấn chàng?” Minh Cẩm buồn cười giãy giụa ra, chăm chú nhìn Lục Trạm, “Chàng nghe kỹ đây, em chỉ tò mò mà thôi, không phải hy vọng chàng nhận được bất kỳ phong thưởng nào.”
Lục Trạm không nói gì chỉ nhìn thẳng vào Minh Cẩm, như muốn xem nàng có thiệt tình nghĩ thế hay không.
“Hừ,” Minh Cẩm đánh vào cơ bắp rắn chắc của Lục Trạm, lại phát hiện chỉ tổ đau tay mình, hậm hực bỏ cuộc, “Đầu óc em còn chưa ngu muội đến độ vậy đâu.

Nếu chàng thật sự nhận được phong thưởng, sao chàng có thể gặp được em, thậm chí còn cưới em?”
Lục Trạm cũng cười gật gật đầu: “Rất thông minh.”
“Đương nhiên,” Minh Cẩm hất cằm, bóp chặt cơ bắp trên cánh tay Lục Trạm, “Nếu hiện tại chàng là một tướng quân, chàng còn có thể dung nạp em hay sao? Trong nhà chẳng phải đã có thê thiếp thành đàn? Với thân phận nữ nhi của gia đình thư sinh nghèo như em, sao có thể làm chính thất của chàng?”
Ý cười Lục Trạm càng đậm, nhìn Minh Cẩm nhe nanh múa vuốt.
“Em thực thích chàng như bây giờ,” Minh Cẩm lấy hết can đảm đỏ mặt thổ lộ, “Em cảm thấy chàng rất hợp với em, không cần thay đổi chút gì cả.


Nếu thật sự thay đổi quá nhiều, em sợ sẽ phát sinh vô số vấn đề.”
“Đây chính là ‘Anh hùng cùng chung ý kiến’ phải không?” Lục Trạm nhịn không được hôn môi Minh Cẩm, từ nông đến sâu, trằn trọc triền miên.
Một hồi lâu Minh Cẩm mới đẩy Lục Trạm ra, thở hổn hển hỏi: “Khi nào chúng ta đi?”
Trước tiên nói xong chuyện công rồi mới làm việc riêng tư, đây là thói quen tốt, Minh Cẩm không muốn ngủ một giấc đến hừng đông mới phát hiện những gì nên nói đều quên bén mất rồi.
Lục Trạm buông ra Minh Cẩm, trong mắt như có ngọn lửa bùng cháy, hơi thất thần: “Chắc chỉ trong vòng mấy ngày nữa thôi.”
“À, Lý tỷ tỷ còn nhờ em, hy vọng có thể đưa con cô ta rời khỏi nơi này.” Minh Cẩm bỗng nhớ ra, nói với Lục Trạm.
“Để ngày mai ta đi nói.” Lục Trạm thở dài nhìn Minh Cẩm dặn dò: “Hai ngày này đừng đi tìm Triệu tiểu thư, chắc nàng ta không rảnh đâu.”
“Sao thế?” Minh Cẩm nhìn Lục Trạm, tìm tư thế thoải mái rúc vào lòng chàng.
Lục Trạm bật cười nhìn Minh Cẩm biến hắn thành tấm nệm, đưa tay đỡ lấy Minh Cẩm vẫn không ngừng nhúc nhích: “Nàng ta đang gặp rắc rối.”
“Lại xảy ra chuyện?” Minh Cẩm nhướng mày, “Chẳng lẽ sau đó lại nói ra câu gì khó lường?”
“Ừ,” Lục Trạm dường như cũng thắc mắc, khiêm tốn thỉnh giáo: “Đúng là nói mấy câu không bình thường, nhưng ta không hiểu rốt cuộc tại sao lại đắc tội người.”
“Nàng ta nói gì?” Minh Cẩm tò mò truy vấn.
“Lúc bọn họ đến trại nuôi ngựa,” Lục Trạm kể, “Bọn họ bàn luận vấn đề gì đó, thế rồi Triệu tiểu thư khen ngợi Tự Phong, nói một chuỗi thật dài, hình như nhắc tới cái gì mà ‘Con cưng của trời’.

Kết quả Tự Phong bỗng tức giận đến mức chỉ vào mặt Triệu tiểu thư mắng ngay tại chỗ rồi phất tay áo bỏ đi.”
Minh Cẩm sửng sốt một lúc, không khỏi cười khổ hỏi Lục Trạm: “Tự Phong kia là người ngoại tộc phải không?”
“Là một Hoàng tử,” Lục Trạm gật đầu, “Mẫu thân hắn là cô cô ruột của Thư Nhã, cũng là một vị công chúa năm xưa đến đây hòa thân, cho nên Thư Nhã muốn kêu hắn ra ngoài cùng nhau giải sầu.”
“Hèn chi.” Minh Cẩm gật đầu, cười giải thích, “Cụm từ 'Con cưng của trời' thật ra có một điển tích, sớm nhất là trong Hán thư của người Hung nô có ghi lại, là người Hung Nô tự xưng mình là 'Con cưng của trời, sau đó cụm từ này dần dần bị mọi người dùng để ám chỉ Man tộc hung hãn.”
Lục Trạm cười, cuối cùng hiểu được bèn nhận xét: “Mấy người có học thật phiền toái, chỉ nói chuyện thôi mà còn có thể rẽ ngang rẽ dọc như vậy.”
“Coi bộ gã Tự Phong kia hận nhất người khác nói mình có dòng máu dị tộc, thế mà Quân Nghiên còn dùng câu này khen hắn, dĩ nhiên hắn rất tức giận.” Minh Cẩm hiểu rõ, nếu là hoàng tử thì đương nhiên có chút hy vọng mịt mờ với ngôi cửu ngũ, nhưng nếu trong người chảy dòng máu dị tộc sợ là bất lợi cho hắn, vì thế mới kiêng kỵ vấn đề này đến thế.
Gã Tự Phong vẻ mặt kiêu ngạo, bày ra một bộ dáng thế ngoại cao nhân nhưng coi bộ dã tâm bừng bừng, Quân Nghiên đã vô tình khiêu khích một đại địch.
Minh Cẩm thật bội phục bản lĩnh gây hoạ của con nhỏ này.
“Triệu tiểu thư cố ý châm chọc hắn?” Lục Trạm chớp chớp mắt: “Ta thấy không giống thế.”
“Nàng ta có thể không thực sự muốn chế nhạo hắn.” Minh Cẩm lắc đầu, cụm từ "Con cưng của trời" được dùng rộng rãi ở hiện đại, không có nghĩa xấu, có lẽ Quân Nghiên vì sơ suất mới dùng câu này.
“Chỉ một câu mà chọc giận một nhân vật lợi hại không nên dây vào,” Lục Trạm cười kể, “Ngay cả Tự Ninh cũng không nhịn được vội vàng đưa nàng ta về, nói rằng nàng ta sẽ bị cấm túc vài ngày.

Vừa lúc nàng ta không thể tùy ý ra cửa để thay đổi hộ vệ, chúng ta có thể về quê.”
Minh Cẩm cười: “Em thích cách chàng dùng hai chữ ‘về quê’.”
Nói xong chính sự thì màn đêm mới vừa buông xuống, đôi vợ chồng son liếc nhau, thực ăn ý cảm thấy còn đủ thời gian làm chút gì đó.
Lục Trạm đổ ập thân xuống, Minh Cẩm mỉm cười nghênh đón....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận