Quân Nghiên hấp tấp chạy ra làm rèm cửa suýt nữa đập vào mũi Minh Cẩm, may nhờ nàng nhanh nhạy mới né được khiến Minh Cẩm vốn rất bất mãn càng tức giận.
Nàng đang định cùng theo ra ngoài sân thì thấy cổng viện mở rộng, Triệu phu nhân dẫn một đám nha hoàn bà tử mênh mông cuồn cuộn tiến vào làm nàng không biết nên đi hay ở, cứ thế ngây người tại chỗ.
Triệu phu nhân thấy bộ dạng xách váy co chân chạy của Quân Nghiên nhịn không được cau mày thật chặt nhưng không mở miệng trách cứ, lạnh lùng nói: "Giao lại đứa nha hoàn cho ngươi."
Động tác làm càn của Quân Nghiên tuy bị Triệu phu nhân bắt gặp nhưng nàng ta không thèm để ý, nghe Triệu phu nhân nói vậy sắc mặt hơi tái, mím môi khàn khàn hỏi: "Tri Xuân?"
Hai bà tử một trái một phải xốc nách Tri Xuân từ phía sau đi lên rồi thảy xuống đất.
Tri Xuân tóc tai rũ rượi, người dính đầy bụi bẩn, vẫn mặc một thân tơ lụa Quân Nghiên đưa cho lúc trước trông càng có vẻ chật vật.
Ánh mắt cô ả láo liên, hết nhìn Quân Nghiên rồi nhìn Triệu phu nhân, sau đó quỳ rạp xuống đất, tựa hồ bởi vì động tác quá mạnh nên hít phải một đống bụi đất ho sù sụ như muốn nổ phổi.
Mấy ngày không gặp mà bộ dáng Tri Xuân thay đổi đến mức Minh Cẩm suýt nhận không ra, chỉ có ánh mắt láo liên vẫn y như vậy khiến nàng thấy bực.
Minh Cẩm nhìn trận thế trước mắt mà toát mồ hôi lạnh, nàng rõ ràng đang phải chứng kiến một cọc gièm pha của Triệu gia, mặc kệ Triệu phu nhân điều tra ra chuyện gì đều không phải người ngoài như nàng có thể tham dự.
Thế nhưng lúc này Triệu phu nhân hiển nhiên đã bày biện xong đầy đủ phô trương và tư thế, bây giờ đi ra ngoài sợ là mọi người không đẹp mặt, nhưng nếu không ra chẳng lẽ muốn dự khán toàn bộ?
Nàng đang do dự suy nghĩ có nên rời phòng hay không thì thấy Lục Trạm đang đứng canh cửa hơi dịch chuyển thân hình che nàng kín mít, còn thò tay ra sau lưng lén làm hiệu kêu nàng.
Minh Cẩm thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng trong khi làm nhiệm vụ Lục Trạm sẽ không để ý tới chết sống của nàng, dĩ nhiên có Lục Trạm yểm hộ vẫn tốt hơn.
Nàng rón rén tiến đến sau lưng Lục Trạm thấp giọng nói: "Sẽ bị phát hiện."
"Triệu phu nhân không vào phòng cô nương đâu." Lục Trạm thì thầm, môi gần như không mấp máy.
"Nhưng lát cũng sẽ bị Quân Nghiên phát hiện." Minh Cẩm lẩm bẩm.
"Chốc lát nếu có cơ hội sẽ đưa nàng ra ngoài." Lục Trạm trấn an.
"Kịp sao?" Minh Cẩm nhìn đám người hùng hổ bên ngoài, cảm thấy chuyện này quá viễn vông.
Cho dù Lục Trạm lợi hại nhưng cũng chỉ là một cá nhân, chẳng lẽ còn có thể "phi thiên độn thổ" hay sao?
"Triệu Quân Nghiên không thèm để ý thể diện," Giọng Lục Trạm càng nhỏ, "Nhưng nếu bị phu nhân phát hiện thì phỏng chừng bà ta sẽ mất mặt."
Minh Cẩm cắn môi ậm ừ.
Tuy Lục Trạm không thích nói nhiều, nhưng khi đưa ra nhận xét về nữ quyến Triệu gia thì vẫn một câu trúng đích.
Loại người hiện đại vô tim vô phế như Quân Nghiên chẳng hề có quan niệm "Việc xấu trong nhà không được phô ra cho người ngoài" đâu, huống chi cô nàng luôn quảng cáo rùm beng bản thân "lòng mang thiên hạ", thích tham thảo quốc gia đại sự với những nhân vật lớn, khinh thường tranh đấu và tính kế trong nội trạch, dĩ nhiên sẽ không vì chuyện này mà đối phó Minh Cẩm.
Triệu phu nhân lại là một đương gia chủ mẫu rõ đầu rõ đuôi, hiển nhiên là một bà chủ cực kỳ sĩ diện.
Minh Cẩm từng nghe Tề thị kể, vị phu nhân này có xuất thân cực tốt, rất chú ý đến quy củ bề mặt, hành vi càng có thủ đoạn, ngay cả Triệu lão phu nhân cũng có phần gườm bà ta.
Tuy Minh Cẩm sắp rời Triệu phủ nên chẳng sợ bà ta, nhưng nàng vẫn phải lo lắng cho Phó gia đang sống nhờ Triệu phủ, nếu trong tương lai cha Phó không may mắn phải làm việc dưới quyền Triệu lão gia, Tề thị cần thường xuyên lại đây liên lạc gây cảm tình, nếu lúc này kết oán thì khác gì chận đường nhà mình.
Minh Cẩm ngoan ngoãn rụt vào, nhìn qua khe cửa sổ vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ ngóng trông Triệu phu nhân sớm rời đi để mình thoát thân.
“Con chỉ muốn hỏi rõ, cô ta không biết nửa chữ thì mấy thứ đó có tác dụng gì?” Quân Nghiên cười giễu cợt nhìn Triệu phu nhân, giống như đã nhìn thấu quỷ kế của bà ta.
Quân Nghiên suy nghĩ cả một đêm cảm thấy mình đã hiểu, không chịu tin tưởng Tri Xuân do người khác phái tới, ngược lại luôn cảm thấy là Triệu phu nhân và Tiểu Bổng Đầu muốn hãm hại người bên cạnh mình.
Mấy ngày nay Tiểu Bổng Đầu bất mãn vì mình không tin dùng nó nên trong lòng oán hận, vừa lúc Triệu phu nhân muốn loại trừ Tri Xuân để sắp xếp cho những người khác tiến vào, chẳng phải đúng dịp để hai người họ thông đồng với nhau?
“Cô nương cứu em.” Tri Xuân nghe Quân Nghiên nói vậy mới lấy lại phản ứng, nước mắt tuôn như suối bổ nhào đến trước mặt Quân Nghiên, giống như chộp được cọng rơm cứu mạng.
“Em đừng lo.” Quân Nghiên thấp giọng an ủi, ngẩng đầu nhìn Triệu phu nhân, vẻ mặt tức giận, “Vì sao đối xử với em ấy như vậy?”
Nàng ta nhìn quần áo Tri Xuân dính bụi đất, lại còn vẻ tiều tụy đáng thương, trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh Tri Xuân bị Triệu phu nhân tàn nhẫn bức cung.
Triệu phu nhân nhướng mày, tựa hồ cảm thấy buồn cười: “Ta khuyên ngươi chọn xong vị trí cho chính mình, vì một đứa nha hoàn mà nói năng như vậy, có nên hay không?”
Đối với người như Quân Nghiên, bà ta cũng chẳng hơi đâu mà tức giận, chỉ buồn cười và khinh thường.
“Phu nhân cũng không thể làm như thế!” Quân Nghiên mặt mày đỏ bừng, “Nha hoàn thì sao? Nha hoàn cũng có cha sinh mẹ dưỡng...”
“Cô nương,” Tiểu Bổng Đầu rốt cuộc nhịn không được tiến đến kéo Quân Nghiên lại, khó xử giải thích, “Phu nhân không động gì đến nó, chỉ chưa cho ăn cơm cả đêm mà thôi.”
Quân Nghiên sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, hoài nghi nhìn bộ dáng chật vật của Tri Xuân: “Tôi không tin.”
Triệu phu nhân lạnh lùng liếc Tiểu Bổng Đầu một cái, Tiểu Bổng Đầu cuống quít quỳ xuống đất xin tha, bà tử bên cạnh kéo nó sang một bên.
Minh Cẩm không khỏi líu lưỡi, thậm chí thay bà ta nói chuyện cũng không được, Triệu phu nhân quả nhiên đủ uy vũ.
“Đưa đồ cho nó xem.” Triệu phu nhân dời mắt, cười lạnh ra lệnh.
Một bà tử đưa cho Quân Nghiên tờ giấy, Quân Nghiên cúi đầu nhìn lướt qua, sắc mặt tái đi.
Tuy nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo dễ bắt chước, nhưng nét chữ như giun bò lại còn là kiểu chữ giản thể, trên đời này trừ Tri Xuân thì sợ là không bao giờ có bất kỳ người nào viết như vậy -- -- Trên giấy ghi lại rõ ràng mỗi ngày Quân Nghiên làm gì, gặp người nào.
Quân Nghiên rốt cuộc căm tức nhìn Tri Xuân chằm chằm như muốn chọc thủng người con nhỏ này, mình đã tin tưởng nó đến thế, cố tình chính là nó xảy ra vấn đề.
Nàng ta nhịn không được cúi người nắm lấy bả vai Tri Xuân lắc mạnh: “Ai sai mày làm như vậy? Vì sao phản bội tao?”
Minh Cẩm ở trong phòng nghe tiếng hét tê tâm liệt phế của Quân Nghiên, hết ý kiến nhìn trời, cô nương này thật sự tính toán đi hết con đường cẩu huyết, mười con ngựa cũng không thể kéo về.
“Cô nương...” Tri Xuân khóc đến mức hổn hển nói không ra lời.
Quân Nghiên đẩy Tri Xuân xuống đất, hung hăng đá một cái, sau đó mới đứng thẳng ngạo nghễ nhìn Triệu phu nhân.
Cho dù Tri Xuân thật sự được phái tới làm gián điệp thì có sao đâu, những gì nó viết xuống đều không có tác dụng, coi như tin tình báo bị đưa ra cũng đều là rác rưởi, hướng đi tương lai của thế giới này vẫn chỉ có mình biết rõ nhất, trừ khi có người đọc được suy nghĩ trong đầu mình, không ai có thể biết được bí mật của mình.
“Muốn biết nó gởi đến đâu hay không?” Triệu phu nhân mỉm cười nhìn bộ dáng ngạo mạn của Quân Nghiên, rũ xuống mi mắt.
“Chỗ nào?” Quân Nghiên nhìn chằm chằm Triệu phu nhân, trong mắt lóe lên tia lửa.
“Thập Lệ Hương.” Triệu phu nhân cười một cách vân đạm phong khinh.
Quân Nghiên rõ ràng bị chấn động, không dám tin tưởng nhìn Tri Xuân, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy.
Cửa hàng kia nàng biết, chủ nhân sau lưng đúng là người cho tới nay nàng vẫn coi là tri kỷ -- Tự Ninh!
“Nha hoàn này vốn là người của ngươi,” Triệu phu nhân đạt tới mục đích, thong thả ung dung nói, “Ta không tiện bao biện làm thay, đã hỏi rõ ràng những gì nên hỏi, giao lại cho ngươi xử lý.”
Quân Nghiên cả người phát run, gần như không thể tự kiềm chế, hồi lâu mới miễn cưỡng trấn định.
“Không cần.” Quân Nghiên chẳng thèm liếc mắt đến người đang quỳ sấp dưới đất, chỉ lạnh lùng nhìn Triệu phu nhân, cười âm trầm nói, “Phu nhân muốn làm sao thì cứ thế mà làm.”
“Nha hoàn này là người của ngươi,” Triệu phu nhân lặp lại nguyên lời, “Nó không bán thân cho Triệu gia, sao ta có thể làm gì?”
“Nếu làm việc ở Triệu gia thì phải chịu phu nhân quản thúc, nếu làm sai hẳn do phu nhân phán quyết,” Quân Nghiên cắn răng, gằn từng chữ một, “Phu nhân muốn xử trí nó thế nào, con không có ý kiến.”
“Được.” Triệu phu nhân gật đầu, cười rất hiền hậu, nói với bà tử bên cạnh, “Dựa theo gia quy, phạm lỗi như vậy đánh hai mươi bản tử, đuổi ra khỏi phủ.”
Câu cuối cùng rất nhẹ nhàng như đang nói về điều gì đó vô cùng tuyệt vời, nhưng tất cả mọi người nghe xong đều đổi sắc.
“Con không ngờ phu nhân có tâm Bồ Tát như vậy.” Quân Nghiên nhíu mày.
“Chẳng lẽ cô nương cho rằng ta sẽ hạ lệnh đánh chết nó?” Triệu phu nhân buồn cười, trong mắt tràn ngập khinh thường.
Với xuất thân hào môn như bà, sao có thể tùy ý gánh chịu tiếng xấu đánh chết hạ nhân?
Thủ đoạn đối phó người thật sự quá nhiều, loại thủ đoạn thô bạo thiếu hiểu biết kia chỉ có thôn phụ thô bỉ mới có thể làm ra.
Trong phòng Minh Cẩm cảm thấy tim mình trầm xuống, cả người toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đánh vài cái không tính là gì, nhưng không cho cứu trị mà đuổi ra phủ, chiêu này mới thật sự ngoan độc.
Một cô gái bị thương mà không có chỗ tĩnh dưỡng, ở thời đại điều kiện y tế vô cùng khắc nghiệt, ước chừng chịu không nổi hai buổi tối là Tri Xuân tiêu đời.
Triệu phủ không cần gánh vác chút trách nhiệm nào mà vẫn có thể lấy được danh tiếng hảo tâm.
Bà tử thưa vâng rồi lập tức lôi Tri Xuân lên.
“Phu nhân tha mạng, cô nương tha mạng!” Tri Xuân bị lôi đi xềnh xệch, khóc thê lương.
Minh Cẩm nhìn gương mặt méo xệch của Tri Xuân mà thở dài, loại chuyện này rất bình thường trong gia đình giàu, nàng thật sự không nên nổi lên lòng trắc ẩn.
Người sống trên đời cố lo cho chính mình đã không dễ dàng, hơi đâu để tâm lo cho người khác.
Ai ngờ Quân Nghiên đột nhiên mở miệng: “Không riêng gì Tri Xuân, Tiểu Bổng Đầu cũng xem trộm đồ của tôi, chi bằng cùng đuổi ra ngoài.”
Nàng đã lạnh tâm quá rồi, đương nhiên không muốn giữ lại bất cứ kẻ nào bên cạnh, nhớ tới Tiểu Bổng Đầu đối nghịch với mình càng thấy oán giận.
Tuy vừa thốt ra lời này Quân Nghiên đã hối hận ngay, nhưng vẫn lạnh lùng cố làm ra vẻ cứng cựa trước mặt Triệu phu nhân.
Triệu phu nhân dường như hơi bất ngờ trước sự tàn nhẫn đột ngột của Quân Nghiên, nhìn Quân Nghiên hồi lâu mới gật đầu: “Theo ý ngươi.”
Dù sao chỉ là một nha hoàn, ở trong phủ không có gốc rễ gì, thời gian qua đi theo Quân Nghiên cũng nhiễm chút tật xấu Triệu phu nhân không thích, hiện giờ lại không màng Triệu phu nhân ngăn trở nhất định muốn ra ngoài kết hôn, coi như làm Triệu phu nhân mất mặt.
Vốn dĩ bà ta không muốn động đến Tiểu Bổng Đầu vì không thể phá hình tượng lương thiện, hiện giờ có thể mượn tay Quân Nghiên xả cơn tức trong lòng.
Tiểu Bổng Đầu xanh mặt nhưng không hề xin tha giống Tri Xuân, chỉ dùng ánh mắt đầy hận ý liếc Quân Nghiên một cái, tùy ý để bà tử lôi ra ngoài.
Minh Cẩm nhịn không được siết chặt nắm tay, nhìn theo Tiểu Bổng Đầu bị bà tử kéo đi, còn Quân Nghiên vẫn cười lạnh lùng, ánh mắt như đóng băng..