Muôn Hoa Trên Gấm


Giang phu nhân chăm sóc bản thân rất thoả đáng, tuy đã hơn bốn mươi nhưng làn da vẫn mịn màng căng bóng.

Bà ta có sự cao quý bẩm sinh, cử chỉ nhã nhặn, tướng ngồi không chê vào đâu được, ngay cả mỉm cười cũng như đã trải qua huấn luyện, khóe môi cong lên một độ cung hoàn chỉnh.
Tề thị dẫn theo Minh Lan cùng vào phòng.
Giang phu nhân thấy hai người bèn chậm rãi ngừng câu chuyện hàn huyên với Triệu phu nhân, đưa mắt nhìn.
Minh Lan vốn đã thấp thỏm bất an, bị ánh mắt Giang phu nhân quét tới càng khiến tim cô nàng đập như gióng trống, đành phải âm thầm cổ vũ chính mình, cố gắng hết sức kiềm chế thân thể đang run rẩy.
“Đây là Phó phu nhân và Phó Nhị cô nương.” Triệu phu nhân cười giới thiệu.
Tề thị vội cùng Minh Lan tiến lên chào hỏi, xong rồi từng người ngồi xuống.
Giang phu nhân chỉ khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với Triệu phu nhân, thật giống như bà ta không nguyện ý nhìn thấy hai mẹ con Phó gia.
Tề thị chuẩn bị rất nhiều lời lẽ cao siêu, quan trọng nhất vẫn là cắn chết không chịu thừa nhận, tốt nhất là biến thằng nhóc kia thành kẻ yêu đơn phương để không liên lụy đến con gái mình.

Thế nhưng hôm nay đao giáp lại không để ý tới mình, làm Tề thị không biết phải tiếp chiêu thế nào.
Thực mau, Tề thị đã nghe ra chút ẩn ý.
Giang phu nhân chọn vài chuyện mới mẻ trong kinh thành kể cho Triệu phu nhân, giọng nói không nhanh không chậm, ngữ điệu không mặn không nhạt.

Tuy Triệu phu nhân không biết trong hồ lô của bà ta bán thuốc gì nhưng vẫn theo bản năng phối hợp hùa theo.

Địa vị của Giang gia có thể nói cao hơn rất nhiều so với Triệu gia, Giang phu nhân chịu đích thân tới chơi, cho dù nói vài câu chuyện không đâu thì cũng phải tiếp lời.
“Năm trước người đỗ Trạng Nguyên chính là học trò của thúc thúc ta.” Giang phu nhân làm như lơ đãng nhắc tới.
“Chính là vị Trạng Nguyên lần trước gây náo động khiến cho dư luận xôn xao?” Triệu phu nhân nhíu mày, giống như không nguyện ý nhắc tới người này.

“Đúng đấy,” Vẻ mặt Giang phu nhân bình thản như đang nói về đề tài vô cùng đứng đắn, “Vốn dĩ thúc thúc ta định hứa gả nữ nhi cho hắn, ai ngờ gây ra chuyện náo loạn như vậy nên bị điều tới một nơi hẻo lánh, cách xa kinh thành rất nhiều.”
“Một người đang có tương lai xán lạn mà bị một đứa con gái không ra gì phá nát.” Triệu phu nhân cũng có vẻ đáng tiếc.
“Ai biểu hắn nhất định muốn cưới một đứa con gái thân phận thấp kém,” Giang phu nhân lắc đầu, khóe mắt liếc Minh Lan một cái, “Trạng Nguyên đề danh bảng vàng mà hiện giờ làm một chức quan đậu xanh hạt mè ở nơi khỉ ho cò gáy, sợ là cả đời cũng khó có thể trở lại kinh thành.”
“Chứ còn gì nữa,” Triệu phu nhân tiếc nuối, “Thằng bé kia sao ngốc như vậy, nếu có thể cưới một cô nương môn đăng hộ đối, bây giờ có lẽ đã thành quan lớn ngay trong kinh rồi.”
Giang phu nhân khẽ nhếch khóe môi, hỏi Minh Lan: “Phó Nhị cô nương có nghĩ như vậy không?”
Minh Lan cắn chặt môi, nhìn chằm chằm Giang phu nhân không nói gì.
Giang phu nhân thấy Minh Lan không trả lời, cười nhạt rồi tiếp tục tán dóc với Triệu phu nhân, căn bản không thèm nói với Tề thị một câu.
Tề thị xem như trải nghiệm uy phong và tâm kế của đám phu nhân nhà quan -- -- Giang phu nhân không cần nói câu nào mà đã có thể chặn hết đường tới.

Bà nhìn Minh Lan bên cạnh sắc mặt tái nhợt, trong lòng âm thầm thở dài.

Vốn nghĩ có lẽ còn được một tia hy vọng con gái nhà mình có thể leo lên cành cao, ai ngờ người ta không thèm nói với mình một câu mà đã nhẹ nhàng bâng quơ hoàn toàn gạt bọn họ sang một bên.
Nếu đã nhận rõ sự thật, Tề thị cũng lười ngồi xem hai vị phu nhân kẻ xướng người hoạ, đứng lên cáo từ rồi dẫn Minh Lan rời phủ.

Mời vào thăm nhà bà còm ở Wattpad.

Tề thị và Minh Lan đi theo Lý thị đến Triệu phủ, để lại Minh Cẩm ngồi một mình trong phòng lo lắng suông.
Minh Cẩm là con gái đã lấy chồng, Giang phu nhân chỉ nói muốn gặp Tề thị và Minh Lan, dĩ nhiên nàng không thể cùng theo qua.
Ở trong phòng may vá một hồi mới khiến Minh Cẩm bình tâm, lúc này chẳng ai giúp được gì, nếu Giang phu nhân tới đây thì chắc chắn đã đưa ra quyết định, không có khả năng bởi vì thấy Minh Lan mà thay đổi cái nhìn.
Lục Trạm để các phụ nữ nói chuyện phiếm nên ra ngoài đi dạo một vòng, trở về lại phát hiện trong nhà còn mỗi Minh Cẩm, ngạc nhiên hỏi: “Sao chỉ có một mình nàng?”

“Giang phu nhân tới,” Minh Cẩm thấp giọng nói.
“Hả?” Lục Trạm chưa phản ứng kịp.
“Mẫu thân của Giang Du đấy, mẹ và Minh Lan qua đó gặp mặt, không liên quan tới em nên để em ở nhà,” Lúc này Minh Cẩm mới sực nhớ ra Lục Trạm không biết vụ Minh Lan và Giang Du trao đổi tín vật, làm bộ tò mò hỏi, “Giang phu nhân là kiểu người thế nào?”
“Xuất thân nhà cao cửa rộng,” Lục Trạm trầm ngâm một lát rồi đáp, “Cực kỳ chú ý quy củ lễ pháp, thậm chí có thể nói là khắc nghiệt.

Tuy gặp ai cũng mỉm cười nhưng sự lạnh nhạt toát ra từ xương tủy.”
“Chàng đã gặp bà ta?” Minh Cẩm cảm thấy kỳ quái, nàng vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu, ai ngờ Lục Trạm tuôn ra một tràng đánh giá, làm con tim Minh Cẩm lại trầm xuống.
“Gặp qua một lần.” Lục Trạm cười, “Trước khi ta đi Triệu phủ có gặp vị phu nhân này.”
Minh Cẩm ngẫm nghĩ một chút rồi chuyển đề tài.

Nàng cẩn thận kể lại lời khuyên của Tề thị về vụ vải vóc, sau đó đề nghị dùng số tiền dư ra mua thêm những thứ khác làm quà cho cha mẹ chồng.
Nàng thật không phải hào phóng đến như vậy, chỉ là trước đó đã đồng ý với Lục Trạm sẽ tặng đồ tơ lụa quý trọng, hiện giờ về thương lượng với Tề thị một hồi rồi mua đồ giảm giá trị, nàng sợ Lục Trạm không vui.

Thay vì để chồng cảm thấy không thoải mái, chi bằng bỏ thêm một số tiền để hai người đều có thể yên tâm.
Lục Trạm cười như không cười nhìn Minh Cẩm, chút lòng riêng của nàng dĩ nhiên không thể qua mắt hắn được, tuy vậy hắn cũng không có ý kiến, chỉ nói hết thảy để cho Minh Cẩm làm chủ.
Hai người đang nói chuyện thì thấy Tề thị và Minh Lan cùng vào nhà, một người mặt mày đen thùi, một người mặt mày tái xanh.

Lục Trạm liếc Minh Cẩm một cái, biết điều đứng dậy.
“Con thấy tủ sách trong thư phòng thiếu mất một góc,” Lục Trạm cười nói, “Để con qua đó sửa lại.”

Tề thị miễn cưỡng nặn ra nụ cười, đưa Lục Trạm đến thư phòng.
Trong mắt Minh Lan lấp lánh ánh lệ nhưng không nói câu nào, cũng không òa khóc nức nở như xưa.

Có lẽ con bé đã thật sự hiểu rõ chính mình và Giang Du không thể tiến tới, vì thế càng bình tĩnh hơn so với lúc trước.
Minh Cẩm lo lắng nhìn Minh Lan, con bé này trước nay không hề biết cách che giấu cảm xúc, hiện giờ không biểu hiện ra ngoài ngược lại khiến nàng thêm lo lắng.
“Trong lòng không thoải mái thì cứ khóc ra,” Minh Cẩm thấp giọng khuyên, phí công nói lời vô bổ chẳng có dinh dưỡng gì, “Khóc xong thì hết thảy sẽ tốt thôi.”
“Muội không sao.” Minh Lan cười ảm đạm nhưng vẫn trấn tĩnh, “Lúc trước mẹ và tỷ tỷ đã khuyên muội không ít lần thế mà muội vẫn không chịu tin, hôm nay thật sự mở mắt rồi.”
Trưởng thành trong đau xót, quả nhiên không thể nào thoát được, người khác không cách gì giúp đỡ.

Minh Cẩm nhìn gương mặt ảm đạm hiếm có của Minh Lan, trong lòng không khỏi thở dài.
“Thật không sao đâu ạ.” Minh Lan nhìn Tề thị và Minh Cẩm đều lo lắng cho mình, bỗng nhiên lớn giọng hơn một chút, giống như nói thế là có thể chứng minh nàng vẫn giữ vững tinh thần gấp trăm lần, "Hai người không cần lo lắng, con chính là Phó Minh Lan chẳng sợ một ai, cùng lắm là nghe một bà già lải nhải vài câu, coi như bị muỗi cắn là được.” Nói xong còn vươn tay làm động tác đập muỗi.
“Được rồi,” Tề thị lắc đầu, “Con cũng không còn là đứa trẻ, chuyện này hãy tự giải quyết cho tốt.” Nói xong bèn xoay người vào phòng, bóng dáng trông có vẻ già nua vài phần.
“Hay là,” Minh Cẩm do dự một chút, nhìn Minh Lan đề nghị, “Chờ chúng ta về quê, muội đi theo chúng ta chịu không?”
Minh Cẩm do dự là vì biện pháp này cũng không phải thực thích hợp, thứ nhất ngay cả Minh Cẩm vẫn chưa đứng vững gót chân ở trong thôn, thứ hai bọn họ thậm chí còn định dọn vào Đông Viên cư trú, không lý gì lại mang theo muội muội cùng đi.

Tuy vậy, Minh Cẩm vẫn nhịn không được muốn làm chút gì cho Minh Lan.
“Không cần.” Minh Lan lắc đầu, hơi bĩu môi, “Tỷ quá coi thường muội rồi, cần phải làm đến mức đó hay sao? Tỷ hãy xin phép mẹ, ngày mai ra cửa dạo phố cũng dẫn muội theo, đi ra ngoài xua hết đen đủi thì tốt ngay đấy thôi.”
Minh Cẩm cười, gật đầu đáp ứng.

Hãy vào nhà bà còm ở wattpad nhé!
Hai vợ chồng son không ở lại ăn cơm mà vội vàng chạy về phủ tướng quân.

Chuyện của Minh Lan rốt cuộc không nói cho Lục Trạm nghe, tuy Minh Cẩm không muốn giấu giếm Lục Trạm điều gì, nhưng vụ tự định chung thân không phải chuyện đẹp mặt, hơn nữa hiện giờ xem như kết thúc, càng không cần nhắc lại.
Không ngờ vừa về tới phủ tướng quân thì lại gặp Sở Hoài Uyên và Tiểu Văn đến tìm.

“Các ngươi tới làm gì?” Vẻ mặt Lục Trạm hoàn toàn không muốn cho hai tên này vào nhà, nắm tay Minh Cẩm đứng yên trước cửa.
“Chúng ta sắp phải về.” Sở Hoài Uyên cười nói với Lục Trạm, “Tới nói câu từ biệt.”
“Được rồi,” Lục Trạm suýt chút nữa trợn trắng mắt, “Chỉ vài bước đường muốn gặp lúc nào chẳng được, đừng nói với ta là ngươi tuân thủ quy tắc, ngươi lịch sự như vậy từ hồi nào?”
“Là Tiểu Văn.” Sở Hoài Uyên căng da đầu thú nhận, “Nó muốn nói vài câu với ngươi.”
Minh Cẩm nhướng mày, lần trước nhất định muốn nói chuyện riêng với nàng, lần này không quấn lấy nàng mà ngược lại bắt đầu bám lên Lục Trạm?
“Vậy thì cứ nói ngay đây.” Lục Trạm không kiên nhẫn gật đầu.
“Trạm ca có hy vọng muội lấy chồng không?” Tiểu Văn trông mong nhìn Lục Trạm.
“Đây là vấn đề của Sở Hoài Uyên,” Lục Trạm trả lời một cách cà lơ phất phơ, “Ngươi hỏi ta làm gì?”
“Muội chỉ muốn biết,” Tiểu Văn lấy hết can đảm, cúi đầu nói, “Mấy năm nay Trạm ca thật sự không biết muội vẫn đợi huynh hay sao?”
Lục Trạm rốt cuộc nghiêm mặt, hồi lâu mới nói: “Ta và Sở thúc thúc của ngươi giống nhau, đều coi ngươi là vãn bối.”
“Nàng ta cũng đâu lớn hơn muội bao nhiêu!” Tiểu Văn nhịn không được thốt ra.
“Nhưng ta đã cưới nàng ấy.” Lục Trạm nói, khóe môi gợi lên chút ý cười.
“Muội không ngại.” Tiểu Văn liếc Minh Cẩm một cái, che giấu vẻ chán ghét trong mắt, nỗ lực trưng ra nụ cười với Lục Trạm.
“Ta để ý.” Minh Cẩm bực bội, nàng đứng ngay đây nửa ngày chẳng lẽ là người chết?
Lục Trạm trấn an vỗ vỗ bả vai Minh Cẩm, cười nhẹ nói: “Thê tử của ta nói đúng, trong nhà không dư dả, đâu cần thiết phải thêm một miệng ăn, tiêu phí quá lớn.”
Đây là lần đầu tiên Lục Trạm tỏ rõ lập trường sẽ không nạp thiếp, tuy rằng lý do nghe muốn đánh nhưng Minh Cẩm vẫn nhịn không được mừng như điên.

Nàng cố gắng khống chế độ cong của khóe môi không cần quá khoa trương, cũng cúi đầu làm bộ ngoan ngoãn nhu mì.
Xem ra lúc này nàng không cần xuất chiêu, đã có Lục Trạm chống đỡ phía trước.
Tiểu Văn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng bị Sở Hoài Uyên lôi đi.
“Ta sẽ không lấy chồng!” Tiểu Văn bỗng nhiên cười nói với Minh Cẩm, ánh mắt tràn ngập niềm vui thắng lợi.
“Hả?” Cái này không riêng gì Lục Trạm bị kinh ngạc, ngay cả Minh Cẩm cũng cuống quít ngẩng đầu, xảy ra chuyện gì vậy trời?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận