Cái lưỡi không xương, trăm đường lắc léo đích thực là dùng để miêu tả học đệ.
Loại "thích" nào mà cứ hễ vừa gặp mặt liền đè người ta xuống chơi chứ?
Bạch Tinh cũng như bao cô gái cùng tuổi khác, hay tất cả mọi phụ nữ khác đều mong muốn một mối tình lâu dài, đẹp đẽ như trong những câu truyện cổ tích.
Những cô gái khác cùng lứa tuổi với cô, lứa tuổi hai mươi xuân sắc, có thể coi là độ tuổi đẹp nhất của một người phụ nữ, không ít thì nhiều cũng trải qua đôi ba cuộc tình, nhưng Bạch Tinh thì khác.
Tính cách rụt rè, sợ giao tiếp từ nhỏ gần như biến việc kết bạn mới hay gặp gỡ giao lưu với những người không quen biết trở thành điều vô cùng khó khăn đối với cô.
Suy đi tính lại thì hình như cô cũng chỉ có hai người bạn thân. Một là Như Song - bạn cùng phòng ký túc xá, người còn lại là Đàm Đào - bạn cùng bàn những năm cuối cấp, hiện đang học đại học ở thành phố bên cạnh.
Việc kết bạn mới cô còn không làm nỗi, huống chi đến việc tìm người cùng mình yêu đương.
Trước khi bị học đệ lừa vô tròng, học tỷ Bạch Tinh chính là cô gái chưa từng có một mảnh tình vắt vai.
Nắm tay đi dạo dưới đèn đường hay cái ôm trước cổng ký túc xá gì đó đều là những việc mà đẹp đẽ và quá đỗi xa vời với cô.
Trăm nghĩ, ngàn nghĩ cũng không nghĩ tới lần đầu "yêu đương" của cô lại trực tiếp bỏ qua nắm tay, tìm hiểu mà tiến thẳng tới lăn giường.
Đây có lẽ chính là "đời không như là mơ" mà người ta thường nói đi.
"Không phải như vậy, thích không phải như vậy"
Bạch Tinh lại trừng mắt nhìn học đệ, bàn tay trắng trẻo vì bất bình mà nắm chặt bàn tay đang nắm eo mình.
Người sống bằng nửa thân dưới như cậu làm sao có thể hiểu được chữ "thích" chứ.
"Vậy chị nghĩ từ "thích" này là như thế nào? Sẽ là dần dần thu hút, âm thầm chú ý, chân thành theo đuổi, tỏ tình nồng nhiệt sao?"
"Dù là như thế nào thì cũng không phải là kiểu "thích" của cậu"
Dù gì cũng là một tấm chiếu chưa từng trải, Bạch Tinh đối với việc "thích" này cô cũng là một bầu trời mông lung, nhưng cô có thể chắc chắn rằng việc thích một người sẽ không bắt đầu bằng việc vừa không ngừng nhấp vừa đổi tư thế như hai người.
Cửu Kỳ lật tay, nắm ngược lại bàn tay mềm mại của học tỷ, cậu vừa mân mê tay cô vừa nhìn vào mắt cô.
"Kiểu "thích" của tôi thì sao? Đối với nhiều người việc này là cả một quá trình, giống như khi trồng cây. Từ một hạt mầm từ từ lớn lên, sau đó biến thành một cái cây trưởng thành, tôi biết học tỷ cũng cho rằng như vậy. Nhưng đối với tôi thích chị không cần phải mất nhiều thời gian như vậy. Để tôi thích chị thì chỉ cần một khoảnh khắc là đủ, giống như pháo hoa. Bắn đùng một phát lên trời, lấp lánh chói lóa. Mặc dù chỉ được một lúc nhưng để lại cho người chứng kiến nó một khoảnh khắc không thể quên. Vì vậy chị không thể chỉ vì tôi thích chị có chút nhanh mà đi phủ định sự yêu thích của tôi"
Cửu Kỳ dừng một chút, dùng cái tay đang rảnh còn lại xoa nhẹ má học tỷ, để cô từ từ tiêu hóa những lời cậu vừa nói rồi mới tiếp tục.
"Tôi biết "thích" trong lòng học tỷ là như thế nào, cũng biết những mong muốn của chị trong một mối quan hệ. Bắt đầu bằng việc làm quen, tìm hiểu kết thúc bằng việc tỏ tình, hứa hẹn, cùng nhau ăn cơm, nắm tay đi dạo gì đó tôi đều có thể làm được. Chỉ là tính cách của tôi có chút quyết liệt, chỉ cần là thứ mình thích thì sẽ tìm mọi cách dành lấy, buột nó bên mình. Bởi vì thích học tỷ nên mới điên cuồng chiếm hữu, biến chị trở thành người của tôi. Vì vậy việc tôi nghiện làm chị không đại biểu cho việc tôi chỉ thích cơ thể chị. Mà bởi vì mê đắm học tỷ nên mới không nhịn được mà chơi chị. Từ trước đến giờ tôi chính là kiểu muốn gì được nấy, chưa từng phải thúc ép bản thân. Đối với những người, những việc không liên quan nhìn thôi tôi cũng lười nhìn chứ đừng nói đến việc giữ bên người, lăn lộn xuyên đêm. Cho nên học tỷ Bạch Tinh xinh xắn, đáng yêu của tôi ơi. Chị đừng bao giờ nghi ngờ tình cảm tôi đối với chị, học tỷ chỉ cần nhớ bản thân có bao nhiêu tốt đẹp, bao nhiêu tuyệt vời. Người mà chỉ cần dùng một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi đã có thể khiến tôi say mê không dứt ra được."
"Nhưng...nhưng mà..."
"Chẳng có nhưng nhị gì hết, chị muốn gì tôi cũng chiều hết có được không? Bắt đầu bằng việc tôi tỏ tình với chị được không?"
Bạch Tinh nhìn thấy học đệ thành kính kéo bàn tay mình đến bên môi, sau đó lưu lại một nụ hôn ấm áp trên mu bàn tay cô. Tròng mắt cậu sâu không thấy đáy, bên trong là một mảng nhu tình, như muốn lây nhiễm cảm xúc của mình sang cô, học đệ nhìn cô không chớp mắt.
"Bạch Tinh, tôi thích chị. Tôi và chị quen nhau chưa lâu, từ "yêu" có đôi chút nặng nề cho chúng ta của bây giờ, cũng không thể dễ dàng nói ra và buộc người khác phải tin đến thế. Nếu tôi nói tôi yêu chị có lẽ chị cũng không tin, thay vì chỉ để "yêu" trên đầu lưỡi tại ngày hôm nay, tôi sẽ dùng hành động sau này để chứng minh. Nhưng tại giây phút này tôi có thể khẳng định Cửu Kỳ thích Bạch Tinh không thể quay đầu. Dù có phải mất hết tất cả, chỉ còn lại hai bàn tay trắng cũng không hối hận. Vì vậy ở bên tôi có được không? Để tôi có cơ hội ở bên chị, trở thành của chị"
Thật sự chỉ cần một khoảnh khắc sao?
Bạch Tinh không biết nữa.
Có lẽ một mảng nhu tình thật sự có thể làm tâm rung động.
"Không được"
🥀
------------------------
MeiGui:
Tự nhiên nay hai thấy hai viết truyện sâu sắc, cảm lạnh quá bay ơi. Vậy là đi viết wedding vows thuê được chưa bay. Dô nói một câu công bằng cho hai đi bay:))