Sau khi ăn bữa tối hai người nắm tay ra ngoài đi tản bộ, Trần Viễn Sâm đột nhiên nhớ đến trong nhà hết áo mưa rồi, liền lôi kéo cô vào siêu thị, lần này không lấy ở chỗ quầy thu ngân nữa mà đi đến quầy hàng chuyên dụng cẩn thận lựa chọn, còn hỏi cô thích mùi gì, Tử Nhiên không quen với việc trước bàn dân thiên hạ chọn mua mấy thứ này, chỉ nhỏ giọng nói như lần trước là được rồi, là cái Okamoto 0.
03.
Tuy rằng so với không gì ngăn cách yêu cô vẫn hơi kém một chút nhưng so với việc mạo hiểm khiến cô mang thai tốt hơn nhiều.
Lần này anh lấy bốn hộp, tính toán dùng trong mấy tháng tới, tự định ra số lượng cho mình, cô sắp bước vào kỳ thi rồi, không thể không kiêng nể cầu ái khiến cô phân tâm.
Đem áo mưa mới mua bỏ vào rương bạc, đêm nay anh dùng hai cái.
Trần Viễn Sâm tự nhủ trong lòng đây sẽ là hai ngày phóng túng cuối cùng, từ giờ hãy cứ phóng túng muốn cô, trong chuyện này Tử Nhiên đương nhiên sẽ không bao giờ từ chối anh.
Kết quả chạng vạng hai ngày sau, lúc Lương Thư Đồng trở về, bọn họ khi đó còn đang ở trong thư phòng hôn nhau đến quên trời đất, thiếu chút nữa bóp súng lửa, nghe được tiếng mở cửa bên ngoài cả hai bị dọa thót tim, may mắn còn chưa cởi quần áo.
Tử Nhiên bất an nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ôm cô, dùng khẩu ngữ nói "Yên tâm!"Tất cả trở lại giống như lúc trước, nhưng lại có chỗ không giống nữa.
Từ đó, cứ mỗi trưa khi tan học Trần Viễn Sâm đều lái xe đến cổng trường rước cô.
Nhưng mà Tử Nhiên vốn cho rằng Trần Viễn Sâm sẽ ở trong văn phòng cùng cô triền miên một hồi cuối cùng một lần cũng không, anh thật sự là một ông thầy nghiêm khắc, so với giáo viên trên trường còn đốc xúc gắt gao hơn, mấy tuần này nhiều nhất cũng chỉ là ở trong văn phòng hôn cô đến thiếu chút nữa ngạt thở thời, một lần hành động quá đàng cũng không có.
Giờ về nhà cũng không trễ như lúc trước, chỉ là trước mặt Lương Thư Đồng cả hai người trong ánh mắt giao nhau nhìn thấy thật nhiều tình yêu của đối phương dành cho mình.
Anh về sớm sẽ giúp cô ôn bài trong thư phòng, khoảng thời gian này tiến bộ của cô khiến giáo viên trong trường rất vui, nghị đến kỳ thi đại học sắp tới, Tử Nhiên cũng không còn cảm giác nôn nóng cố gắng nữa, mà không biết do công lao đốc xúc của Trần Viễn Sâm.
Trần Viễn Sâm nhiều lần nhịn không được nữa liền thừa lúc Lương Thư Đồng ngủ say lặng lẽ đi vào phòng Tử Nhiên, cô mỗi đêm đều không mặc quần áo cứ như vậy trần truồng ngủ, trước khi ngủ luôn mong chờ anh đến.
Cô không biết anh sẽ về lúc nào, chỉ có thể đem toàn thân cởi hết chờ anh đến yêu thương, số lần anh muốn cô dần trở nên ít hơn, chỉ khi muốn cô vô cùng mới đến yêu cô, mà anh lại không dám muốn cô vào ban ngày, sợ buổi chiều cô về trưởng không có tinh thần học bài, chỉ có thể tự mình chịu đựng.
.