Muộn Màng Nhận Ra

" Thủ lĩnh, người lại bị thương?"

Từ "lại" này cậu ta cắn răng nhấn mạnh. Đúng vậy, cô đã vì anh mà bị thương rất nhiều rồi, từ tâm lẫn thân. Nhưng sự thật là do co tự nguyện, không phải sao?

Lãnh Tâm dịu dàng mỉm cười. Bàn tay thon dài ôm lấy miệng vết thương đang chảy máu của mình, khuôn mặt trắng bệnh nhìn 1 cô gái trong số đó, giọng nói nhẹ nhàng:

" Giúp tôi đi "

Tất cả mọi người thở dài bất đắc dĩ. Đôi mắt mang theo lửa giận nhàn nhạt, tại sao Lãnh Tâm cô ấy lại phải vì một tên cạn bã như thế mà bảo vệ mình cơ chứ? Nói đúng ra thì tất cả những người ở đây chưa từng được nhìn thấy cánh tay của cô, toàn thân kín mít từ đầu đến cuối cũng chỉ vì hắn ta ( mọi người có thể hiểu chỗ này không? Hiểu được thì cho ta bái 1 lạy nha)

******


Sự đau đớn đằng sau gáy khiến anh mở mắt, nhíu mày nhìn Bạch Nhược đang chăm sóc cho mình, hắn nhẹ giọng:

" Có chuyện gì xảy ra vậy??? "

Nghe thấy tiếng nói trầm ấm từ trên giường truyền tới, cô gái nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt sưng đỏ thấm đẫm nước mắt

" Anh Dạ, em cũng không biết nữa, chỉ biết rằng khi em và bác gái thấy anh thì khi ấy anh đã ngất "

Nhìn đôi mắt sưng đỏ thấm đẫm nước mắt kia, anh đau lòng lau đi. Nhẹ nhàng ôn Bạch Nhược vào lòng, anh nhỏ giọng trấn an

Ở đằng sau, khuôn mặt ả nở nụ cười dữ tợn: Sao mày lại không chết đi? Bạch Dạ


" Con trai, con có sao không? Vừa về đến nhà, mẹ và Nhược Nhược nhìn thấy con bất tỉnh nằm đó, chúng ta sợ muốn chết "

Phong phu nhân sợ hãi chạy đến. Khuôn mặt già nua như già đi mấy chục tuổi, trông thật sự là lo lắng

" Con không sao đâu ạ "

Bạch Nhược quay người lại, nhẹ nhàng cười với bà: Càng nhìn càng thấy người con dâu bà chọn đúng là rất hợp với con trai bà

" Bác gái, chờ sau khi anh Dạ khỏi, chúng ta tiến hành đi "

" Được được, nhược Nhược, theo ý con hết "

Dịu dàng ôm con dâu tương lai của mình vào lòng, bà hạnh phúc cười thật lớn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận