"Khôngggggg!!!!"
Một tiếng hét tê tâm liệt phế giữa rừng cây hoang vắng, xung quanh đầy những xác người, máu thấm đầy cả đất.
Dương Ngọc Mộng tận mắt thấy một mũi kiếm của Lâm Lại Không đâm thẳng vào ngực Đường An Phi mà không thể làm gì được.
Sau đó mấy chục thanh kiếm khác cũng theo đó mà đâm vào khắp người Đường An Phi tiếp đó lại đồng loạt rút ra, máu cũng theo đó mà phun ra từng dòng từng dòng.
Đường An Phi trước khi ngã xuống đã dùng sức bình sinh mà giết mấy tên đang đứng gần mình, Dương Ngọc Mộng giết mấy kẻ đang cản đường mình ra chạy lại đỡ Đường An Phi trước khi hắn ngã xuống.
Nàng run rẩy đỡ được hắn: "Huynh có sao không? Huynh yên tâm, bây giờ muội đưa huynh đến khám đại phu được không?"
Nói rồi cô một bộ muốn nâng hắn dậy, Đường An Phi đè tay nàng lại lắc đầu yếu ớt nói: "Không cần đâu.
Tình trạng của bản thân, huynh là người rõ nhất.
Dù là đại la thần tiên đến cũng không thể cứu nổi huynh đâu, không cần phiền phức như vậy."
Dương Ngọc Mộng nước mắt đã rơi như mưa, lắc đầu nói: "Không, không đâu.
Huynh nhất định sẽ bình an mà, chúng ta..."
Không đợi nàng nói xong Đường An Phi yếu ớt lắc đầu, tay giơ lên lau đi nước mắt đậu trên mặt nàng: "Đừng khóc, khóc rồi sẽ không xinh đẹp nữa đâu.
Muội biết huynh thích nhất là lúc muội cười mà."
Dương Ngọc Mộng càng khóc nức nở hơn: "Huynh không sao thì muội sẽ vui vẻ, sẽ cười cho huynh xem mỗi ngày mà.".
????rờ ????m tr????m h????yền trùm ⩵ ????rUm tr????yện﹒Vn ⩵
Đường An Phi mơn trớn gương mặt nàng cười thê lương: "Sau này ta không thể ở bên cạnh nàng được nữa, nàng nhất định phải biết tự chăm sóc bản thân.
Lúc ăn không được kén chọn phải ăn rau nhiều vào, ban đêm đi ngủ không được đá chăn nữa, sau này sẽ không còn ai đắp lại cho nàng nữa đâu.
Khụ..."
Dương Ngọc Mộng ôm hắn khóc càng lớn hơn: "Huynh đừng nói nữa, muội muốn sau này huynh mỗi ngày đều ở cạnh muội.
Huynh có nghe không?"
Đường An Phi thều thào thuận theo: "Được...!được...!đư..."
Tay đang mơn trớn mặt Dương Ngọc Mộng từ từ buông thõng xuống, nàng muốn bắt lấy cũng không được.
Nàng ngơ ngác nhìn người trong lòng bất động, kích động ôm chặt hắn không ngừng nói: "An Phi! An Phi! Huynh tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi.
Không phải huynh nói sẽ chăm sóc sẽ bồi muội đến già, đến đầu bạc răng long sao? Chưa gì huynh đã muốn thất hứa sao? Huynh mà còn không tỉnh dậy thì muội nhất định sẽ không tha thứ cho huynh đâu.
Huynh tỉnh lại cho muội, mau tỉnh lại cho muội.
Huynh mau tỉnh lại mà, tỉnh lại đi mà.
Hức..."
Người thiếu nữ ấy vẫn không ngừng khóc, vừa khóc vừa nói, tay không ngừng lay người thiếu niên sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vết thương khắp người trang phục cũng đầy vết máu đang yên tĩnh bất động trong lòng nàng.
Đột nhiên thiếu nữ nhẹ nhàng để người thiếu niên nằm xuống đất.
Lau đi nước mắt đã trào trên mi, từ từ đứng dậy, xoay người nhìn những người đã ép hắn và nàng phải đi đến bước đường này.
Nhóm người đứng sau lưng chĩa kiếm về phía nàng bỗng thấy nàng xoay người lại đi về phía về mình thì theo như bản năng mà không nhịn được lùi về phía sau.
Nhưng nhìn thấy nàng chỉ có một mình mà người bên mình nhiều hơn gấp trăm lần nên cũng lấy lại can đảm.
Lâm Lại Không nhìn vào chỉ khoảng hai mươi mấy nhưng lại rất ra dáng ra hình của kẻ bại hoại quân tử bước lên mấy bước nói: "Dương Ngọc Mộng, ngươi còn không mau buông tay chịu trói?"
Như đang nhắc nhở Dương Ngọc Mộng càng như đang nhắc nhở chính mình, hắn nói: "Đường An Phi đã chết, càng đừng mong có ai đó sẽ đột nhiên xuất hiện giúp ngươi."
Dương Ngọc Mộng nghe vậy thoáng hiện lên vẻ khổ sở nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn bọn người trước mặt lại là gương mặt lạnh lùng, nàng cười lạnh nói: "Phải vậy không? Dù không có ai giúp ta cũng sẽ giết hết các ngươi, nếu không phải tại các ngươi thì huynh ấy cũng sẽ không bỏ lại ta mà đi.
Dù có bỏ mạng lại đây ta cũng phải giết các ngươi tế linh hồn của huynh ấy.
Chịu chết đi."
Dương Ngọc Mộng vừa dứt câu thì mũi kiếm đã xuất ra khỏi vỏ bay nhanh đến Lâm Lại Không, cũng may Lâm Lại Không kia coi như cũng phản ứng nhanh giơ kiếm ra đỡ kiếm của nàng.
Nhưng dù đỡ được một kiếm kia nhưng tay cầm kiếm của hắn cũng không nhịn được mà run rẩy.
Hắn không nghĩ đến trước đó hai bên đã đánh nhau lâu như vậy dù là thể lực cũng phải suy yếu nhưng nàng lại có thể dồn nhiều sức như thế vào một đòn.
Hắn nhìn Dương Ngọc Mộng người mà hắn đã từng yêu sâu sắc đến mức hận nàng, đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn nàng giận dữ hét lên: "Nàng thật sự không muốn quay về bên ta sao?"
Dương Ngọc Mộng lạnh lùng nhìn hắn: "Từ trước đến nay ta chỉ xem ngươi là huynh trưởng của ta nhưng ngươi đã không niệm tình cũ mà giết hết ba mươi hai người trong nhà ta, còn đuổi cùng giết tận ta và người ta yêu.
Cả đời này hai chúng ta sẽ không còn có cơ hội để trở lại như ngày xưa nữa."
Hắn nghe vậy lại càng không thể kiềm chế được nữa: "Nhưng hắn đã chết rồi, nàng hãy tỉnh lại đi.
Hắn đã chết rồi."
Dương Ngọc Mộng lạnh lùng giơ mũi kiếm về phía hắn: "Dù huynh ấy có ra sao thì huynh ấy mãi mãi là người mà cả đời này Dương Ngọc Mộng ta yêu."
Hắn nhìn mũi kiếm chĩa về phía mình mà ngửa đầu lên trời cười lớn: "Vậy nàng hãy cùng chết với hắn ta luôn đi."
Hai người cùng xuất kiếm đánh về phía đối phương, mấy người đi theo hắn đang bao quanh nàng cũng đánh tới
Lâu dần cả người Dương Ngọc Mộng cũng đầy vết thương nhưng đường kiếm vẫn không thay đổi chút nào, đối lập với nàng người bên phe địch lại từng người từng người ngã xuống.
Mặt trời lặn dần về phía Tây, Lâm Lại Không nhìn người cuối cùng đi theo hắn ngã xuống, trong lòng cũng không nhịn được mà run rẩy lấy hết can đảm lao về phía nàng: "Ta phải giết chết ngươi."
Dương Ngọc Mộng lạnh mặt phóng mũi kiếm về phía hắn không chút do dự không một động tác thừa nào cắm thẳng vào tim Lâm Lại Không.
Hắn ngơ ngác nhìn người con gái hắn yêu sâu sắc cả một đời lại nhìn thanh kiếm đang cắm vào ngực trái mình sau đó lại ngước mắt nhìn nàng nói với giọng yếu ớt: "Ngọc Mộng, muội có thể trả lời câu hỏi của huynh không? Nếu Đường An Phi không xuất hiện thì muội sẽ ở bên huynh chứ?"
Dương Ngọc Mộng dứt khoát rút kiếm ra nhìn người huynh trưởng mà nàng đã từng kính trọng, rốt cuộc trên mặt cũng có chút biến hóa.
Nghe câu hỏi của hắn nàng cũng không chút do dự mà lắc đầu: "Sẽ không.
Dù huynh ấy không xuất hiện thì hai chúng ta cũng sẽ không có kết quả."
Lâm Lại Không rốt cuộc cũng có được câu trả lời mà mình muốn, mãn nguyện cười ra đi trong nước mắt.
Một giọt nước mắt rơi trên má, Dương Ngọc Mộng gần như cũng đã sức cùng lực kiệt mà loạng choạng bước đi về phía Đường An Phi đang nằm yên bất động.
Ngồi bệt xuống bên cạnh hắn, nàng nâng hắn nằm trên đùi mình, khẽ vươn tay miêu tả đường nét gương mặt của hắn, thỏ thẻ nói: "Sao chàng lại ngủ lâu như vậy? Không phải thường ngày chàng hay đùa giỡn với ta sao? Chàng mau thức dậy nói chuyện cùng ta đi."
Vừa nói vừa lay thân thể nhẹ thân thể Đường An Phi, nhưng hắn một phản ứng cũng không có.
Một lát sau dường như không còn sức nữa, Dương Ngọc Mộng nằm áp gương mặt nhợt nhạt vào ngực trái vị trí ngay trái tim của hắn thì thào nói: "Muội mệt quá.
Muội ngủ một lát, một lát chàng phải gọi ta dậy nha.
Sau đó chàng nhất định phải dẫn muội đi ngao du thiên hạ nha!"
Nói rồi nàng nhắm mắt lại, nụ cười của vẫn trên gương mặt ấy, tay khẽ vỗ về ngực hắn cho đến khi cánh tay buông thõng xuống.
Cả cánh rừng đâu đâu cũng là xác người, có cả bộ phận của cơ thể người, đất xung quanh biến thành màu đỏ của máu ngay cả trong không khí còn ngửi thấy thoang thoảng mùi máu tươi, cảnh tượng thật dọa người cũng thật thê lương.
Mặt trời đã ở cuối phía chân trời tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ, ánh hoàng hôn cũng vì tình cảnh của họ mà mang theo một nét u buồn cho đôi bích lữ...
"Cắt.
Bộ phim chính thức đóng máy."
Cả đoàn phim vì mấy chữ này của đạo diễn mà hoàn hồn, sau đó cả không gian vang vọng đợt vỗ tay này đến đợt vỗ tay khác.
"Cảnh cuối này lấy nước mắt quá đạo diễn ơi."
"Anh Tuấn Dương với chị Phương Tâm diễn không chê vào đâu được, xem họ diễn mà nước mắt không thể ngừng rơi được."
"Đúng vậy, tôi đứng ngoài xem mà khóc đến cả khăn tay có thể vắt ra nước luôn đây này."
"Biên kịch Đan cũng thật là, viết kịch bản lần này thật là lấy nước mắt của người ta mà."
"Quay phim này hơn ba tháng thì có hai tháng là tôi rửa mặt bằng nước mắt rồi.
Mắt tôi bây giờ gần như không thấy đường đi rồi đây."
Đạo diễn Phương Lập cười mắng: "Mấy đứa này, đừng tưởng hôm nay đóng máy thì tôi không mắng được mấy người."
Mọi người trong đoàn cười ha ha vui vẻ sau đó đạo diễn vỗ tay tập trung mọi người: "Hôm nay chúc mừng đóng máy, hôm nay tôi mời, tất cả mọi người có mặt lúc bảy giờ tại nhà hàng."
"Hoan hô đạo diễn..."
"Đạo diễn muôn năm."
"Đạo diễn vạn tuế.".