Muôn Nẻo Đường Yêu

Đến tối Lí Trác đưa tôi ra sân bay đón Bắc, khi Bắc ra đến ngoài, tôi chạy ngay đến ôm chầm lấy anh và khóc nức nở.

Chúng tôi đã hôn nhau như mưa như gió trước mặt Lí Trác. Lí Trác kêu, ôi phim sex, phim sex, không chấp nhận được.

Câu chuyện Phần Na kể đã khiến tôi cảm động rơi nước mắt, cuối cùng tôi
đã hiểu, thế gian này có thể có những cuộc đời thấp hèn, nhưng chắc chắn không bao giờ có những mối tình thấp hèn!
Chính vì thế tôi càng trân trọng tình yêu của mình hơn, nếu đã yêu
thì xin hãy yêu như một kẻ ngốc nghếch. Bắt đầu từ dịp nghỉ đông đó, tôi đã thay đổi cái nhìn của mình về Phần Na, tôi rất mong cô ấy giành được người đàn ông áo trắng đó và cảm hóa anh ta bằng tình yêu của mình! Hai người đã từng liếc mắt đưa tình cùng nhau xem kịch và nói những lời yêu thương với nhau, và Phần Na từng nói rằng, kể cả suốt đời làm vợ bé của anh ấy tớ cũng cam lòng, vậy thì có gì là không được chứ?!

Người si tình đa phần là con gái, chính vì thế tôi vẫn đồng ý với
quan điểm của Hồng Yến, cô ấy nói rằng, đàn ông yêu phụ nữ bằng nửa phần dưới của mình, phụ nữ yêu đàn ông bằng nửa phần trên của mình. Có lẽ do Hồng Yến đã từng đi lại với quá nhiều đàn ông, theo thống kê của tôi,
số người lên giường với Hồng Yến có lẽ không ít hơn con số mười! Hồng
Yến nói, chỉ cần phụ nữ tiếp xúc với đàn ông, lập tức họ sẽ nghĩ ngay
đến những chuyện trong tươi lai như áo cưới nhẫn cưới, kể cả là các cuộc tình vụng trộm cũng đều như vậy, còn đàn ông lại muốn lên giường với
phụ nữ và nói những lời đường mật dụ dỗ, cố gắng làm sao để móc ra ít
tiền nhất, phụ nữ lại mong được tu thành chính quả, hai người được ríu
rít trong tổ ấm. Vì thế điểm khác biệt lớn nhất giữa đàn ông và phụ nữ
là, đàn ông muốn chiếm đoạt cơ thể của phụ nữ, còn phụ nữ lại muốn chiếm đoạt suy nghĩ của người đàn ông. Và thế là hai người không thể hòa
thành một nhịp, đàn ông bảo anh yêu em, thực ra là anh ta yêu cơ thể của cô gái đó, nếu cô ấy xấu xí hoặc nhan sắc đã tàn phai, đàn ông sẽ không còn hứng thú nữa. Ví dụ đi uống rượu, nếu có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp ngồi tiếp rượu, chắc chắn mọi người sẽ rất hào hứng, nhưng nếu
người ngồi tiếp rượu là một bà già đau khổ thì chắc đàn ông sẽ chẳng còn hứng thú gì. Từ trước tới nay, tình yêu chưa bao giờ thuần khiết, những cái thuộc về thuần khiết chỉ là những ảo tưởng trong trái tim con người mà thôi.

Hồng Yến lúc nào cũng có những lập luận tràng giang đại hải như vậy,
nhưng không thể phủ nhận là chúng rất có sức thuyết phục. Sau này tôi
hỏi Bắc rằng, anh yêu cơ thể em hay yêu những suy nghĩ của em, Bắc cười
và bảo tôi ngốc, anh bảo, đàn ông yêu cơ thể của con gái trước, sau đó
mới yêu suy nghĩ của họ.

Hồi đó chúng tôi mới 20 tuổi, mở mồm lại nói đến chuyện đàn ông và
phụ nữ. Đến khi càng xa tuổi 20, chúng tôi phát hiện ra một điều rằng
hai chữ đàn bà thật là phiền hà. Đáng lẽ chúng ta nên gọi chúng ta là
đàn bà khi chúng ta còn đang là con gái, và đến khi là đàn bà rồi thì
chúng ta lại chỉ mong biến mình thành con gái.

Thực ra tôi biết Bắc yêu tôi ở điểm nào, anh bảo những lúc tôi mãnh
liệt tôi giống như một ngọn lửa, lúc đó tôi giống như một chú ngựa
hoang. Những lúc tôi dịu dàng tôi lại như dòng nước có thể nhấn chìm
anh. Anh còn bắt chước vở Lưu Xảo và hát một đoạn rằng, tôi yêu em, biết viết, biết tính toán, biết lao động…làm cho tôi cười vỡ cả bụng.

Đại học năm thứ nhất là giai đoạn tôi và Bắc yêu nhau thắm thiết
nhất, chúng tôi viết rất nhiều thư tình cho nhau. Hoặc không lại chạy
xuống dưới tầng gọi điện thoại, nói mãi không biết chán, cúp máy xong
lại gọi lại vì còn một câu quên chưa nói, chẳng hạn anh yêu em, em yêu
anh gì đó.

Hồng Yến bảo chưa gặp người nào yêu đương như các cậu, chắc là mấy đời
chưa được yêu nên mới thế phải không? Gì mà suốt ngày quấn quýt, bịn
rịn, tớ có cảm giác như thế giới này chỉ còn lại hai đứa cậu thôi vậy.

Thậm chí tôi còn bỏ rơi cả Hiểu Lối. Có lần Hiểu Lối đến tìm tôi đúng lúc tôi đang gọi điện thoại dưới tầng. Thấy vậy Hiểu Lối liền đứng bên
cạnh nghe tôi ba hoa chích chòe đủ mọi chuyện. Tôi nói nhiều đến nỗi
nước bọt bắn tung tóe, tôi hỏi, Bắc, anh có nhớ em không, anh yêu em
không? Yêu đến đâu? Anh nói thử xem anh yêu em đến ngần nào? Mỗi lần gọi điện thoại tôi đều nhắc đi nhắc lại mấy câu đó, nhắc mãi không biết
chán, bản thân tôi không hề thấy chán. Hiểu Lối đứng bên cạnh nghe tôi
nấu cháo với vẻ mặt vô cảm, hê, cô mĩ nữ đó vốn là sinh vật máu lạnh mà.

Mùng 1 tháng 5 năm 1997. Tôi quyết định đi Trùng Khánh.

Lần này tôi đi để thực hiện một âm mưu ngọt ngào.Trước đó tôi đã gọi
điện thoại cho Bắc hỏi anh có đi đâu không? Bắc nói, anh chẳng đi đâu
cả, chuẩn bị tập trung ôn thi thôi, anh phải chăm lên thư viện nhiều
hơn. Trong điện thoại anh còn nói rằng, suốt ngày chỉ bận việc với em,
suýt nữa không qua được tiếng Anh cấp 4, anh đang phấn đấu qua cấp 6,
nếu không, vợ thì lấy được mà việc học hành lại bê trễ thì chết, anh
phải tập trung cả hai việc, việc nào cũng đều là việc chính.

Tôi lại mắng Bắc là gã lưu manh, Bắc bảo em không được lúc nào cũng
rủa anh là lưu manh, bị chụp tiếng xấu đó thì oan quá, nếu em vẫn rủa
thì anh sẽ lưu manh thật đấy.

Trên đường ngồi tàu đi Trùng Khánh, tôi hớn hở như mở cờ trong bụng.
Tôi tưởng tượng ra cảnh Bắc nhìn thấy tôi, chắc chắn anh sẽ rất sững sờ, chắc chắn anh sẽ không thể ngờ tới! Bạn thử nghĩ mà xem, có cô người
yêu bằng xương bằng thịt hiện ra ngay trước mắt thì có khác gì từ trên
trời rơi xuống một em Lâm Đại Ngọc!

Chắc chắn là anh sẽ hôn tôi tới tấp, tôi thầm nghĩ.Trên chuyến tàu
nhanh T9 đi Trùng Khánh, tôi cứ đi đi lại lại giữa đoàn người đi du lịch dịp nghỉ ngày Quốc tế lao động. Tôi nhiệt tình hỏi han mấy em nhỏ, gặp
cô nào trung niên thì chào, gặp chì nào xinh đẹp thì khen người ta duyên dáng, gặp anh nào đẹp trai lại càng nhiệt tình hơn, qua đó bạn có thể
hiểu được tâm trạng tôi lúc này, đúng là tôi mang một tâm trạng ngất
ngây đi tìm Cố Vệ Bắc!

Tôi không thể ngờ rằng lúc này đây người yêu tôi Cố Vệ Bắc cũng đang
ngồi trên tàu, chỉ có điều đó là chuyến tàu từ Trùng Khánh đến Bắc Kinh, chúng tôi đi lướt qua nhau mà không hề hay biết! Điều đó chẳng có gì là lạ cả, tôi đã từng nói rằng chúng tôi thường hay có suy nghĩ giống
nhau, Bắc cũng muốn đem đến cho tôi một điều bất ngờ vì mùng 4 tháng 5
là sinh nhật của tôi, sinh nhật của tôi trùng vào ngày thanh niên! Sinh
nhật năm nay tôi muốn được ở bên Bắc.

Trên nẻo đường về Bắc Kinh đó, Bắc nâng niu trên tay một trái tim
bằng thủy tinh, anh đã phải bỏ ra mấy trăm tệ để mua trái tim làm bằng
thủy tinh đó, trên đó có viết hàng chữ: Lâm Tiểu Bạch, anh yêu em!

Khi tôi xuống tàu và về đến trường anh, bạn cùng phòng anh thông báo là
anh đã đi Bắc Kinh, tôi liền ngồi thụp xuống đất và khóc hu hu. Lí Trác
mắng hai chúng tôi là đồ ngớ ngẩn, cô ấy đã cho tôi vào ở nhờ và bảo tôi gọi điện thoại ngay cho Bắc, bảo anh đáp máy bay về Trùng Khánh ngay,
tiền vé máy bay cô ấy chi. Lí Trác tốt quá, nhưng Bắc lấy đâu ra nhiều
tiền thế để mua vé máy bay? Tôi gọi điện thoại về kí túc xá, đúng lúc cô bạn Thành Thành người Thanh Đảo nhấc máy, Thành Thành hỏi, Tiểu Bạch,
cậu đang ở đâu vậy? Bạn trai cậu đến tìm cậu đây này.

Tôi vừa khóc vừa nhờ cô ấy tìm ngay Bắc hộ tôi, nếu Bắc vẫn còn ở Bắc
Kinh thì cô ấy phải tìm bằng được anh ấy hộ tôi và tôi còn nhờ cô ấy cho Bắc vay tiền để Bắc bay về Trùng Khánh.

Tôi không biết Thành Thành đã làm thế nào mà đến tối Lí Trác đã đưa được tôi ra sân bay đón Bắc, lúc Bắc ra đến ngoài, tôi liền chạy đến ôm chầm lấy anh và khóc nức nở.

Chúng tôi đã hôn nhau như mưa như gió trước mặt Lí Trác. Lí Trác kêu, ôi phim sex, phim sex, không chấp nhận được.

Tấm vé máy bay từ Bắc Kinh về Trùng Khánh đó vẫn được tôi giữ gìn cẩn thận. Bắc bảo đó là lần đầu tiên anh được đi máy bay, hành trình mấy
chục tiếng đồng hồ tự nhiên được rút ngắn chỉ còn hơn hai tiếng. Rồi Bắc buông một câu, m. kiếp, đã quá. Mà trên máy bay còn có đồ ăn đồ uống, à mà, rồi anh cười với vẻ rất lưu manh, các cô tiếp viên hàng không trông đẹp thật đấy.

Bắc thề sau này sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để ngày nào cũng được đi máy bay, về sau này đúng là suốt ngày anh đi máy bay, nhưng đến lúc
đó Bắc lại thở than, Tiểu Bạch, thật sự anh rất nhớ những năm tháng đi
tàu, chen nhau trong toa tàu chật hẹp lòng chỉ mong mau được đến Bắc
Kinh, mong nhanh được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt em. Anh
giống như chú lạc đà sau cuộc trường chinh dài ngày trên sa mạc nhìn
thấy ốc đảo, đúng là, bát canh được hầm kĩ mới thấy được vị ngon, hơn
hai tiếng đồng hồ trên máy bay có phần hơi ngắn ngủi.

Chúng tôi cứ lặn lội đi đi lại lại như vậy, đến khi kí túc xá có điện thoại chúng tôi lại gọi điện thoại cho nhau. Hai đứa quấn quít đến nỗi
bạn bè cùng phòng bảo tôi rằng, hai vợ chồng già mà sao có lắm chuyện để nói thế!

Tôi cũng cảm thấy lạ, ở bên Bắc tôi thích cười thích khóc, thích nói đủ
mọi chuyện trên đời như một đứa ngớ ngẩn. Cuối cùng tôi đã hiểu được lời Phần Na nói, nếu con gái mà đã thích cười thì dù đó là việc làm ngớ
ngẩn đến đâu cũng vẫn ham!

Có một thời gian tôi và Bắc đều nghĩ rằng mình là đôi tình nhân si tình
nhất thế giới, dù là ông trời cũng không thể chia cắt chúng tôi. Khi xem bộ phim Titanic tôi đã khóc như mưa, Bắc hỏi sao tôi lại khóc, tôi bảo, Rose không thể so được với em, vì nếu là em em sẽ chết cùng với Jack,
không có Jack thì sống một mình sẽ cô đơn biết mấy, tôi đã nói với anh
như vậy trong tiếng nấc. Bắc ôm tôi vào lòng và vuốt tóc tôi bảo, em si
tình quá, nói toàn những lời khiến anh cảm động quá thôi.

Sau đó mấy năm, đến tận hôm chúng tôi chia tay, tôi không thể tin
mình đã chia tay với Bắc. Lí Trác lại càng không tin đó là sự thật, Lí
Trác miệng há tròn vo hỏi tôi rằng, hôm nay không phải là ngày Cá tháng
Tư đó chứ ?

Tôi thầm nghĩ, chúng tôi yêu nhau đến thế mà sao vẫn có ngày phải chia tay ?

Sau này tôi đã hiểu ra rằng, cho dù đã vẽ trước bức tranh, đã vạch ra
từng đường đi nước bước nhưng giữa chừng vẫn có thể xuất hiện những điều mình không thể ngờ tới – bất kể chuyện gì cũng đều như vậy.

Điều bất ngờ chính là do tôi thường xuyên đi Trùng Khánh, đến năm thứ hai Bắc mới đi tàu đến Bắc Kinh.

Tôi thích cái cảm giác bôn ba vì tình yêu đó, tôi không muốn để Bắc
phải bôn ba, lý do quan trọng nhất là vì tôi không muốn các cô bạn gái
xung quanh tôi nhìn thấy anh, anh là báu vật của tôi, chí ít là tôi
không muốn để những người như Hồng Yến và Thành Thành nhìn thấy anh. Tôi nghĩ, chỉ có mình mới hiểu lòng dạ con gái, trong tình yêu, con gái
luôn là người hẹp hòi, ích kỷ nhất!

Tôi chỉ sợ người khác sẽ thích anh và cướp mất đi của tôi!

Chính vì vậy, khi Bắc bảo muốn đến thăm tôi, tôi nói không cần đâu,
em rất thích ngồi tàu, đó là một cảm giác rất phiêu bạt. Chỉ có ông trời mới biết tôi không hề thích cảm giác đó tí nào, vừa bẩn vừa chật chội,
nếu có tiền tôi sẽ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui