Muốn Nghe Anh Kể Về Vũ Trụ


“Cảm ơn chú… chú Nhiếp.” Hứa Thời Nguyên có hơi không quen, cô thay đổi dáng ngồi ngã trái ngã phải trước đây, bày ra tư thế cực kỳ giống học sinh ba tốt.
Hứa Nguyên mở miệng: “Châu Trạch à, thật ngại quá, Tiểu Nguyên nhà anh nhất thời không nhận ra em.”
“Trước đó chưa từng gặp qua, không biết cũng là chuyện bình thường.” Nhiếp Châu Trạch rót trà ra chén sứ trắng, sau khi đưa cho Hứa Nguyên thì đưa cho cô.
Hứa Thời Nguyên nhanh chóng nhận lấy bằng hai tay, để nâng cao hình tượng của mình, cô nói: “Chú Nhiếp, chú thật sự trẻ quá, nhìn qua chẳng lớn hơn Nhiếp Hà Xuyên mấy tuổi, vậy nên lúc ấy cháu cũng không chắc lắm, hơn nữa bình thường mấy chú toàn là…”
Mấy ông chú đầu thưa thớt tóc thôi à.
“Cũng chưa chắc.” Nhiếp Châu Trạch nở nụ cười một cách thản nhiên, bình tĩnh nhìn cô nói: “Chú hiểu tâm ý của cháu, nhưng tạm thời vẫn chưa có chuyện rụng tóc đâu, đừng lo lắng.”
Ánh mắt cô nhìn lên mái tóc ngắn dày rậm của anh: “Nhìn thế này thì chắc chắn là không có chuyện đó đâu ạ.”
Nhiếp Hà Xuyên không nhịn được nói chêm vào: “Hứa Thời Nguyên, cậu không nhận ra quần đồng phục kia à? Chính là của trường THPT Tây Thành đấy, hơn nữa chú tôi bây giờ cũng đang học lớp 12 thôi, cũng là bạn học của tôi đấy.”
“Sao mà tôi nhận ra được, tôi đã đến THPT Tây Thành bao giờ đâu.” Sau khi Hứa Thời Nguyên kinh ngạc xong thì không hiểu sao lại còn cảm thấy hơi vui mừng.
Nhiếp Châu Trạch: “Không sao, chắc hẳn  một tháng nữa sẽ trở thành bạn học thôi.”
Tính ra thì Nhiếp Châu Trạch và Nhiếp Hà Xuyên cũng chỉ hơn kém nhau ba tuổi.
Trước kia Nhiếp Hà Xuyên ở cùng với bố mẹ cậu, Hứa Thời Nguyên thường tới nhà cậu chơi, mặc dù biết nhà cậu có một chú nhỏ nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa gặp người thật.

Đương nhiên, cô cũng không quá hào hứng với chuyện này.
Nhân lúc Hứa Nguyên đang thao thao bất tuyệt, Hứa Thời Nguyên thầm xem xét Nhiếp Châu Trạch, dùng ánh mắt để phác họa gò má của anh.
Cô càng nhìn thì càng không thể tin vào mắt mình.
Cô không có chú mà chỉ có hai người cậu.

Một người là đàn ông trung niên mập mạp giống bố cô, là kiểu mập có phúc tướng.

Một người khác thì có đầy dấu chân chim nơi khóe mắt.
Còn người trước mặt có một nốt ruồi nhạt màu bên cạnh sống mũi, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, khi bình thường, khuôn mặt của anh toát lên vẻ lạnh nhạt cấm dục.

Nhưng khi anh nói chuyện với người khác, từ khóe mắt đến đuôi lông mày luôn chứa đựng ý cười ôn hòa lễ phép.
Trong đầu Hứa Thời Nguyên xuất hiện một từ, là “ga lăng”.
Từ nhỏ tới lớn, cô cảm thấy đây là lần đầu tiên cô có thể dùng từ “ga lăng” để hình dung về một người, anh rất lịch sự, thái độ khi nói chuyện với bố cô ôn hòa khiêm tốn, khác hoàn toàn với một Nhiếp Hà Xuyên đang trong thời kỳ trẻ trâu.
Hứa Nguyên nói: “Tiểu Nguyên sẽ ở tạm ở đây mấy ngày, nửa tháng sau anh và vợ quay về thì sẽ tới đây đón nó, khoảng thời gian này phải làm phiền gia đình em rồi.”

Nhiếp Châu Trạch gật đầu: “Không sao, phòng ở đã dọn dẹp xong, đợi bố em về thì em sẽ nói với ông ấy một tiếng.”
Hứa Thời Nguyên nhìn cảnh anh tiễn Hứa Nguyên mà thầm cảm thấy tiếc nuối.

Lúc đầu cô không hi vọng Hứa Nguyên nhắc tới chuyện học bù, nhưng giờ phút này cô lại hi vọng Hứa Nguyên sẽ nói ra.
Thấy hai người đi ra ngoài, cô giật giật tay áo của Nhiếp Hà Xuyên, hạ giọng hỏi cậu: “Này Nhiếp Hà Xuyên, cậu chắc đó là chú ruột của cậu chứ?”
Nhiếp Hà Xuyên dùng ánh mắt “cậu bị thiểu năng hả” để liếc cô, sau đó nhanh chóng mách lẻo với Nhiếp Châu Trạch vừa trở về phòng khách: “Chú ơi, chú có biết cậu ta vừa hỏi cháu cái gì không?”
Hứa Thời Nguyên xuất hiện ý định muốn lấy dép lê nhét vào mồm cậu, nhưng ngại có “người lớn” ở đây nên cô không thể trực tiếp làm như vậy được.
“Hỏi cháu cái gì?” Nhiếp Châu Trạch khom lưng dọn dẹp tách trà trên bàn.
“Cháu không hỏi gì cả ạ.” Hứa Thời Nguyên đánh đòn phủ đầu, cầm túi hành lý lên ngăn cản Nhiếp Hà Xuyên: “Chú Nhiếp, chú có thể dẫn cháu lên phòng được không ạ?”
“Được thôi, theo chú lên tầng hai.” Nhiếp Châu Trạch nhận lấy túi hành lý trong tay cô rồi nói: “Hà Xuyên, cháu dọn bàn đi, chú đưa Thời Nguyên đi thăm phòng.”
“Hứa Thời Nguyên hỏi cháu rằng chú có phải là chú ruột của cháu không!” Nhiếp Hà Xuyên vẫn đang không ngừng lảm nhảm: “Câu hỏi này nhảm nhí thật sự.”
Nhưng không có ai quan tâm tới cậu, điều này khiến Hứa Thời Nguyên rất vui vẻ.
Cô yên lặng đi theo sau Nhiếp Châu Trạch, thầm dùng ánh mắt áng chừng chiều dài đôi chân của anh.

Ai ngờ chỉ hơi không để ý đã bất cẩn vấp chân, cơ thể đổ về phía trước.
Theo bản năng khi nguy cơ ập đến, cô bắt được mắt cá chân của Nhiếp Châu Trạch, cô không bị ngã sấp xuống nhưng đầu gối lại đập mạnh xuống sàn nhà.
Chậc, thiên không thời địa không lợi nhân không hòa.
Bầu không khí im ắng nửa giây, Hứa Thời Nguyên buông mắt cá chân của anh ra, vì quá mất mặt và xấu hổ nên khuôn mặt cô đỏ bừng.

Nhiếp Châu Trạch cũng ngẩn người trong chốc lát sau đó nhanh chóng kịp phản ứng, lập tức đỡ cô đứng dậy, “Đầu gối cháu không sao chứ?”
Nhiếp Hà Xuyên ở dưới tầng cười thành tiếng: “Hứa Thời Nguyên, cậu bị sao đấy?”
“Không sao không sao.” Cô nhìn cánh tay với đường gân rõ ràng cạnh mình, thấy anh nhanh chóng buông tay ra.
Hứa Thời Nguyên không có tinh thần để đốp lại Nhiếp Hà Xuyên, cô vỗ vỗ quần mình, tỏ ra rằng “mình rất ổn, mình rất kiên cường”, thong dong bình tĩnh đi vòng lên trước Nhiếp Châu Trạch, đã thế còn cố gắng đi nhanh hơn.
“Lúc lên cầu thang nhớ cẩn thận.” Nhiếp Châu Trạch có hơi không biết phải làm sao.
Anh đưa cô đi xem phòng ngủ dành cho khách ở tầng hai, sau đó để cô tự lựa chọn căn phòng mà cô muốn.
Trong số đó có một căn phòng có cửa sổ lớn và ban công rộng rãi, một căn phòng khác thì khá chật hẹp, nhưng lại nằm ngay bên cạnh phòng của Nhiếp Châu Trạch.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Hứa Thời Nguyên lựa chọn căn phòng sau.

***
Ban đêm, ông nội Nhiếp và bà nội Nhiếp lần lượt trở về.
Ông nội Nhiếp Nhiếp Thanh Hải là giáo sư khoa y của đại học Tây Thành ở gần đây, tinh thần quắc thước, đeo một gọng kính màu vàng, đi giày da đen, trông như một quý ông lịch sự.

Bảo sao Nhiếp Châu Trạch lại lịch sự ga lăng như vậy, hóa ra là do di truyền từ ông nội Nhiếp.
Điều khác biệt là ông nội Nhiếp toát lên vẻ uy nghiêm và nghiêm túc, ở trước mặt ông, đừng nói là nằm trên ghế sô pha, ngay cả ngồi thôi mà Hứa Thời Nguyên cũng thẳng sống lưng theo bản năng.
“Hà Xuyên, thường xuyên đưa Tiểu Nguyên ra ngoài thăm thú đấy, bảo tàng rồi vườn bách thú trong trung tâm thành phố, còn cả công viên trò chơi ở giao lộ phía nam Tây Thành, hay là mấy nơi chơi vui vui đều được.”
Hứa Thời Nguyên thầm nghĩ: Là một cô gái chỉ thích ở trong nhà, thật ra cháu chỉ muốn ở trong phòng, không phải đi đâu cả hơn.
Nhiếp Hà Xuyên có nỗi khổ mà khó có thể nói ra: “Ông nội à, thời tiết nắng nóng như vậy, không phải là ở trong nhà sẽ dễ chịu hơn à? Hơn nữa mấy chỗ đó cháu đã đi nhiều lần lắm rồi, đã chẳng thấy vui gì nữa từ lâu rồi.”
Đúng lúc này, Nhiếp Châu Trạch đi xuống từ tầng hai.

Anh vừa tắm xong, mái tóc đen rất ẩm ướt, ngồi xuống ghế sô pha cách cô một vị trí, nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm thoang thoảng trong không khí.
Dường như chú ý tới ánh mắt của cô, Nhiếp Châu Trạch nhìn thoáng qua cô.

Cô chưa kịp thu hồi tầm mắt, một giây sau, anh cười cười với cô, cảm giác căng thẳng của cô lập tức tan thành mây khói.
“Ông nội Nhiếp, thật ra cháu cũng không thích đi ra ngoài, ở trong nhà ngồi điều hòa vẫn thích hơn ạ.” Nói rồi Hứa Thời Nguyên bổ sung thêm: “Ở nhà để học nữa ạ.”
Nhiếp Hà Xuyên: “Ông nội, cháu cũng vậy.”
Chậc, Nhiếp Hà Xuyên phụ họa như vậy, hình tượng thích học tập của cô bỗng chốc được hình thành.
“Đang thời gian nghỉ thì cứ nghỉ ngơi đi.” Nói rồi Nhiếp Thanh Hải nhìn về phía Nhiếp Châu Trạch ngồi bên cạnh, “Châu Trạch, đưa Tiểu Nguyên tới siêu thị mua những thứ con bé cần mua đi.”
“Vâng.” Nhiếp Châu Trạch trả lời, sau đó trưng cầu ý kiến của cô, “Cháu muốn đi vào lúc nào?”
“Bây giờ luôn cũng được ạ, đợi cháu lên tầng lấy đồ trước đã.” Nói rồi Hứa Thời Nguyên nhanh chóng lên tầng lấy ví tiền cho vào túi.
Nhiếp Châu Trạch đang đợi cô ở cửa ra vào.
Ánh trăng rọi vào gò má anh, đáy mắt anh không hề có một gợn sóng, trong trẻo lạnh lùng mà xa cách.

Nhìn từ xa, trông anh toát lên vẻ không màng đến tình cảm.


Nhưng khi vừa nhìn thấy cô, đáy mắt anh toát lên ý cười, giống như làn gió đêm dịu dàng đang khẽ lướt qua mặt cô vào lúc này.
Cô lắc lắc đầu, hỏi: “Chú Nhiếp, chúng ta có phải ngồi xe không ạ?”
“Không cần ngồi xe buýt, cháu nhìn đằng trước đi, có thấy ký hiệu LeWanJia không, gần lắm.” Nhiếp Châu Trạch chỉ chỉ về phía trước, “Nhưng nếu cháu không muốn đi bộ thì cũng có thể bắt xe.”
“Vậy thì đi bộ đi ạ.

Ông bà đã nói nếu sau bữa ăn đi bộ một trăm bước thì sẽ có thể sống đến chín mươi tuổi.” Hứa Thời Nguyên lén liếc anh một cái: “Chú Nhiếp Châu Trạch, chú còn trẻ như vậy, khi người khác gọi chú là chú thì chú có cảm thấy mất tự nhiên không?”
Còn cô thì cảm thấy không tự nhiên cho lắm.
Mỗi lần gọi như vậy, cô đều cảm thấy đây là hành động sỉ nhục giá trị nhan sắc và khí chất nghiêm túc của anh.
Anh cười nói: “Nghe mười mấy năm, cũng đã quen rồi.

Nếu cháu không quen thì gọi tên chú cũng được, dù sao chú cũng không lớn hơn cháu mấy tuổi.”
Cô muốn, nhưng không dám.
Dù sao có cái tên là tôn ti trật tự ở đây, nếu cô gọi thẳng tên anh thì không chừng Nhiếp Hà Xuyên sẽ gọi cô là “dì Hứa” mất.
“Thôi được rồi, cháu vẫn nên gọi chú là chú thì hơn.”
Trước đây, mỗi khi tới siêu thị cô đều sẽ đi thẳng tới khu vực bán đồ ăn vặt mua mấy bịch bánh Oreo mà mình thích nhất, mấy bịch khoai tây chiên Lay’s, sau đó lại đến quầy hoa quả mua dưa hấu dưa vàng là xong.
Hôm nay, vì suy xét đến vấn đề hình tượng nên cô phải kiềm chế.
Nhiếp Châu Trạch đẩy xe đẩy đi bên cạnh cô, cô không tiện bại lộ thuộc tính ham ăn của mình lắm.
Hứa Thời Nguyên mua một vài nhu yếu phẩm cho cuộc sống hằng ngày, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt các loại, khó khăn lắm mới chiếm hết một phần mười xe đẩy, “Chắc là đủ rồi ạ.”
“Để chú xem xem.” Nhiếp Châu Trạch quét mắt nhìn qua xe đẩy, sau đó lấy cốc nước, dép lê và một cây lược gỗ mới cho cô, thậm chí còn cẩn thận chu đáo hơn cả cô.
“Còn cần mua gì nữa không?” Nhiếp Châu Trạch hỏi cô, “Ví dụ như đồ ăn?”.

truyen bjyx
Anh cũng đã hỏi như vậy, đương nhiên cô cũng không thể kiềm chế nổi nữa, đáy mắt lóe lên ánh sáng đầy trông mong: “Chú ơi, khu vực đồ ăn vặt ở đâu thế ạ?”
Xe đẩy vốn dĩ chỉ có đồ dùng hàng ngày nhanh chóng được lấp đầy bởi năm bịch bánh Oreo, hai hộp khoai tây lát Lay’s, Nhiếp Châu Trạch còn lấy thêm hai lốc Yakult.
Sau đó, anh đẩy xe đẩy đến khu hoa quả để cho cô chọn lựa.
Hứa Thời Nguyên gõ gõ ngón tay lên từng trái dưa như để nghe tiếng chọn dưa, sau đó ôm một quả dưa hấu đặt vào xe đẩy, “Đây chắc chắn là quả dưa ngọt nhất trong quầy.”
“Sao cháu đoán được?” Dường như Nhiếp Châu Trạch khá có hứng thú với vấn đề này.
“Bố cháu dạy cháu, dùng ngón tay gõ thử, nếu quả dưa phát ra tiếng ‘bịch’ tức là dưa đã chín, phát ra tiếng đanh hơn thì là dưa non, còn nếu là tiếng bộp bộp thì là dưa chín già nhưng bị nẫu ruột.” Hiếm khi nói đến sở trường của cô, Hứa Thời Nguyên hớn hở nói, “Chú có thể thử xem sao.”
Vừa nói xong, bên cạnh cô xuất hiện một bàn tay với khớp xương rõ ràng.

Hứa Thời Nguyên mỉm cười định quay lại nhìn anh, nhưng vừa xoay người lại thì ánh mắt lại rơi vào xương quai xanh gần trong gang tấc của anh.

Nhiếp Châu Trạch đang đứng sau lưng cô, nhưng vẫn cách khoảng nửa cánh tay.
Hứa Thời Nguyên quay về trạng thái ban đầu như không có chuyện gì xảy ra, dời mắt nhìn về phía quả dưa hấu trước mặt mình, cùng lúc đó, anh cong ngón tay, gõ hai lần lên quả dưa.
Là tiếng “bịch bịch”.
Hoàn toàn trùng khớp với nhịp tim của cô vào giờ phút này.
“Chú ơi, quả dưa này của chú chắc là cũng được đấy.” Cô thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, Nhiếp Châu Trạch cầm quả dưa hấu đó lên rồi bỏ vào xe đẩy, “Vậy mua quả này luôn.”
Khu vực thanh toán.
Nhìn thấy số tiền trên bảng thanh toán tăng lên tỉ lệ thuận với tiếng “Tích tích”, Hứa Thời Nguyên cảm thấy thịt đau như cắt.
Con không cha như nhà mất nóc,
Tiêu tiền túi thì sẽ sớm nghèo thôi.
Khi đó thanh toán bằng WeChat vẫn chưa phổ biến, khi ra ngoài, mọi người đều mang theo tiền mặt và ví tiền.

Hứa Thời Nguyên còn chưa lấy ví tiền của mình ra thì đã bị người ta nhét một chiếc túi đựng đồ vào tay.
Nhiếp Châu Trạch nói với cô: “Cháu bỏ đồ vào túi trước đi.”
Đợi tới khi cô bỏ hết đồ vào thì Nhiếp Châu Trạch đã thanh toán xong, anh thuận tay xách túi lên, một tay khác đẩy xe đẩy đã trống không về chỗ cũ, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.
Cuối cùng anh vẫn không quên dừng bước gọi cô: “Thời Nguyên, đi thôi.”
“Vâng vâng.” Hứa Thời Nguyên vừa trả lời vừa lặng lẽ nhét ví tiền vào túi áo.
Trên vách tường ở lối ra của siêu thị có treo một chiếc gương soi toàn thân rất lớn, khó ai có thể bỏ qua được.
Có lẽ con gái rất nhạy cảm với những vật thể phản chiếu, ngay cả tấm kính trong suốt cũng có thể khiến họ thích thú để nghiên cứu mấy lần, Hứa Thời Nguyên cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa, tấm gương còn hướng về phía hai người họ.
Nhưng Hứa Thời Nguyên vừa nhìn thoáng qua thì ý cười hoàn toàn biến mất.
Nhan sắc của Nhiếp Châu Trạch thuộc kiểu vừa gặp qua là khiến người ta không thể quên, dáng người cũng cao lớn nổi bật, mặc dù trên tay đang xách túi mua sắm nhưng lại không hề ảnh hưởng đến khí chất cấm dục dịu dàng ga lăng của anh.
Trong khi đó, cô lại bình thường không chút nổi bật.
Bởi vì trời nóng nên cô vén mái tóc ngắn sau tai, khuôn mặt mang theo nét bụ bẫm của trẻ con, dáng người hơi mập, hai chân khiến chiếc quần jeans hơi căng ra, nhưng rõ ràng đây là kiểu quần ống rộng.
Nhìn như vậy, ngoại trừ làn da trắng, cô không tìm thấy bất kỳ ưu điểm nào của mình.
Cô chuyển tầm mắt đi chỗ khác, nhìn về phía dòng xe cộ đan xen ở lối vào trung tâm mua sắm, thở dài đầy phiền muộn.
Nhiếp Châu Trạch nghiêng đầu nhìn cô: “Cháu sao vậy?”
“Không sao ạ,” Là vì mình xấu quá mà thôi.

Ngừng một chút, cô nói, “Chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới bài tập hè vẫn chưa làm xong nên cháu có hơi hoảng thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận