Muốn Nghe Anh Kể Về Vũ Trụ


Hôm nay Nhiếp Châu Trạch ngủ muộn.
Trên hàng lang có động tĩnh không lớn không nhỏ, anh tưởng là Nhiếp Hà Xuyên thức khuya chơi game, định ra ngoài bảo cậu mau chóng về phòng đi ngủ.
Ai ngờ vừa mở cửa ra, còn chưa thấy rõ bóng người trước mắt thì anh đã bị ôm chặt.
Người nọ ập tới khiến anh suýt thì đứng không vững, âm thầm dùng sức để ổn định cơ thể của người lao vào lòng mình, khi rũ mắt nhìn xuống, anh thấy người trong lòng mình dường như còn đang sợ hãi.
“Hứa Thời Nguyên?”
Nhiếp Châu Trạch lên tiếng, bầu không khí đáng sợ bao trùm lên hành lang u ám lập tức biến mất.

Hứa Thời Nguyên thầm than không ổn, sau khi ý thức được hành vi của mình không ổn tới mức nào, cô nhanh chóng buông anh ra, “Ấy, chú Nhiếp ạ, cháu…”
“Muộn thế này rồi, cháu không đi ngủ mà còn ra đây làm gì?” Nhiếp Châu Trạch cũng dở khóc dở cười: “Làm chú giật cả mình.”
Mặt của Hứa Thời Nguyên có hơi nóng lên, “Cháu vừa đọc xong cuốn sách chú cho cháu mượn, có hơi khát nước nên ra đây tìm nước uống, nhưng cháu vẫn luôn cảm thấy căn nhà có hơi đáng sợ, sau đó chú bỗng đi ra, thế nên cháu…”
Xấu hổ quá xấu hổ quá.
Rõ ràng anh đã nhắc nhở cô là quyển sách này khủng bố lắm rồi, cô còn thề thốt rằng mình không sợ, kết quả đến nửa đêm lại bắt đầu tự bổ não.
Cô lén nhìn Nhiếp Châu Trạch, quả nhiên anh đang cười, âm lượng của cô càng lúc càng nhỏ.
“Hóa ra là do chú làm cháu giật mình, thật xin lỗi.” Sau khi Nhiếp Châu Trạch hiểu rõ mọi chuyện, anh che giấu ý cười bên môi.

Anh hơi cúi xuống hỏi cô: “Đêm nay liệu cháu có ngủ được không?”
Hứa Thời Nguyên thở phào một hơi, “Có lẽ đếm cừu là sẽ ngủ được.”
“Vậy là được rồi.”  Ánh trăng phủ lên đầu lông mày anh một chút lạnh lùng: “Cháu có thể bật đèn ngủ, uống nước cũng có thể bật đèn trong phòng khách hoặc đèn hành lang, cứ sờ soạng như vậy làm chú cũng giật mình.”
“Vâng, cháu biết rồi.

Chú, chú cũng đi ngủ sớm đi ạ.” Hứa Thời Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, bình tĩnh quay về phòng của mình.
Sau khi cô đóng cửa lại mới nghe thấy tiếng đóng cửa phòng của Nhiếp Châu Trạch.

Kỳ lạ là cô không còn sức lực để suy nghĩ về mấy chuyện ma quỷ vừa nãy nữa mà thay vào đó là nhịp tim đập đầy hoảng loạn.
***
Buổi sáng ngày hôm sau, Nhiếp Hà Xuyên vác cái đầu rối như tổ quạ xuống lầu ăn sáng, cậu ngáp một cái rồi hỏi: “Hứa Thời Nguyên, đêm qua cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
“Hả? Tiếng gì cơ?” Động tác quấy cháo của Hứa Thời Nguyên thoáng khựng lại, sao có thể nhắc lại chuyện mất mặt của mình cho được, thế là cô lắc đầu, “Hình như là không nghe thấy.”
“Thì là lúc hơn nửa đêm ấy, lúc ấy tôi nóng quá nên tỉnh giấc, sau đó nghe thấy trên hành lang có âm thanh kỳ quái gì đó, tôi cũng lười đi xem,” Nhiếp Hà Xuyên xoa xoa tóc, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Châu Trạch đối diện, “Chú, chú cũng không nghe thấy à?”
Hứa Thời Nguyên nín thở, cúi đầu nhìn chằm chằm muôi sứ màu trắng muốt trong tay mình.
Nhưng Nhiếp Châu Trạch cũng không có phản ứng gì nhiều, anh thản nhiên nói: “Chú cũng không nghe thấy.”
Nhiếp Hà Xuyên có hơi buồn bực, tự nhủ: “Vậy thì chắc là cháu nghe nhầm rồi, tối qua đúng là nóng thật đấy, không biết sao cháu còn nhầm cái quạt thành đồng hồ báo thức…”
Hứa Thời Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cô nếm một hớp cháo, lén nâng mắt nhìn Nhiếp Châu Trạch, trùng hợp đụng phải ánh mắt vừa quay qua của anh.

Ánh mắt của anh sâu thẳm mà thẳng thắn, ý cười nhàn nhạt nhưng lại khiến người khác có thể yên tâm.
Cô có loại ảo giác rằng mình đang âm thầm trao đổi tín hiệu với anh, là loại tín hiệu mà chỉ có hai người bọn họ mới hiểu.

Nghĩ tới đây, Hứa Thời Nguyên không nhịn được mà cong khóe môi.
Làm kẻ ăn không ngồi rồi hơn mười ngày, Nhiếp Hà Xuyên mượn sách giáo khoa cấp ba của Nhiếp Châu Trạch, chuẩn bị tiếp thu kiến thức cấp ba trước.

Cuối cùng Hứa Thời Nguyên cũng có cảm giác nguy hiểm, cô cũng phải tìm vài chuyện để làm mới được, nếu không sẽ thật sự trở thành một con cá muối mất.
Nhìn những bịch bánh Oreo đầy ắp, cô quyết định sẽ làm một vài món ăn độc đáo.

Mở cửa tủ lạnh ra, hai lốc sữa Yakult vị Original được xếp ngay ngắn trên kệ tủ.

Cô để ý rằng từ ngày đầu tiên cô tới đây, trong tủ lạnh luôn được đặt hai lốc Yakult.
Cô hỏi: “Nhiếp Hà Xuyên, có thể cho tôi xin sữa chua uống trong tủ lạnh được không? Tôi muốn nấu ăn.”

“Được thì được, nhưng quan trọng là đó không phải là đồ của tôi, là Yakult của chú tôi.” Nhiếp Hà Xuyên nói, “Cậu đi hỏi chú ấy thử xem.”
“Chú Nhiếp… thích uống Yakult hả?” Hứa Thời Nguyên rất khó tưởng tượng ra hình ảnh này, tay anh cầm chai Yakult rồi mở miệng uống…
“Thích lắm,” Không biết Nhiếp Châu Trạch đi tới từ bao giờ, anh lấy một chai Yakult từ trong tủ lạnh ra, xé giấy bạc bên trên rồi nhấp một hớp, sau đó nhìn cô, “Cháu cần à?”
“Cháu muốn dùng Yakult để làm kem Oreo, chú có thể cho cháu mượn ba chai được không?” Hứa Thời Nguyên dùng tay ra hiệu số ba.

Vừa dứt lời, Nhiếp Châu Trạch cầm một lốc Yakult khác đưa cho cô: “Lốc này cho cháu.”
“Dạ vâng!” Hứa Thời Nguyên nhanh nhảu nói, “Lần sau cháu tới  RT-Mart* sẽ mua trả lại cho chú.”
*RT-Mart: Tên một chuỗi siêu thị.
“Không cần đâu,” Nhiếp Châu Trạch ném chai rỗng vào thùng rác, cười cười, “Sau khi làm kem xong thì chia cho chú một phần là được.”
Hứa Thời Nguyên đập nát gói bánh Oreo chưa xé mở trước tiên, sau đó cô xé phần vỏ ở một đầu, cho thêm Yakult và nước vào, sau đó cho một chiếc đũa vào làm que kem rồi cho vào trong tủ lạnh.
Hai cụ già không ăn kem, vậy nên cô chỉ làm ba cái.

Trong đó có một cái cô không cho thêm nước mà dùng hai chai Yakult.
Sau bữa cơm chiều, Hứa Thời Nguyên lấy kem đã được làm đông nửa ngày, mở túi bọc ra, ba chiếc kem que sữa chua Oreo mới ra lò còn bốc lên từng luồng khí lạnh.
Nhiếp Hà Xuyên đang đứng rửa bát bên cạnh, cô đi qua vỗ vào vai cậu ta, chuẩn bị mơi cậu, “Nhiếp Hà Xuyên, kem tôi làm xong rồi đây.”
Nhiếp Hà Xuyên giương mắt nhìn qua, nhướng mày: “Sao mà đen thui thế? Vẻ ngoài không đẹp lắm.”
“Nói vớ va vớ vẩn, kem Oreo thì trắng được chắc?” Hứa Thời Nguyên không vui, “Vẻ ngoài không đẹp vậy tức là cậu không muốn ăn chứ gì? Thế thì tôi sẽ ăn hai cái, vốn dĩ tôi còn định cho cậu một cái.”
Nói rồi cô xoay người đi ra khỏi phòng bếp, Nhiếp Hà Xuyên ở sau lưng gọi với theo cô: “Này, tôi không nói là tôi không muốn ăn mà, để cho tôi một cái!”
“Không để!”
Nhiếp Châu Trạch đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, TV đang chiếu thời sự buổi tối, anh xem một cách vô cùng nghiêm túc, bên cạnh còn có sổ ghi chú, thỉnh thoảng anh lại viết gì đó.
“Chú, chú đang viết cái gì vậy?” Hứa Thời Nguyên đi đến cạnh anh, tò mò nhìn qua sổ ghi chú anh đặt trên bàn, đó là một quyển sổ rất dày, kiểu chữ tinh tế xinh đẹp.

“Ghi lại một số thông tin quan trọng trong thời sự, khi viết văn nghị luận có thể dùng làm dẫn chứng.” Nhiếp Châu Trạch nói.
“Vậy chú có muốn tạm thời nghỉ ngơi một lúc không? Kem cháu làm ăn được rồi.” Hứa Thời Nguyên lấy chiếc kem có hai chai Yakult kia đưa cho anh, “Chỉ là vẻ ngoài không được đẹp cho lắm.”
Nhiếp Châu Trạch nâng mắt nhận que kem cô đưa, “Vẻ ngoài rất đáng yêu.”
“Nào, tôi cũng ăn thử xem sao!” Nhiếp Hà Xuyên vừa rửa bát xong cũng vọt ra, sau khi cắn mấy cái, cậu nhướng mày, “Cái này chua quá, dùng Pepsi chắc chắn sẽ ngon hơn.”
Hứa Thời Nguyên liếc cậu một cái, “Vậy lần sau Nhiếp Hà Xuyên cậu chuẩn bị nguyên liệu đi nhé?”
Nhiếp Châu Trạch bên cạnh cắn một miếng kem, gật đầu, “Ừm, chú lại cảm thấy kem này ngon hơn kem được bán trong siêu thị.”
“Thật ạ?” Hứa Thời Nguyên lập tức vui vẻ, “Không phải là lời khen xã giao chứ chú?”
“Thật,” Nhiếp Châu Trạch mỉm cười nhìn cô rồi cắn thêm một miếng, “Đậm vị Yakult, thật sự rất ngon.”
Lúc anh nói chuyện luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương chứ không hề né tránh.

Điều này khiến người ta cảm thấy lời khen của anh xuất phát từ đáy lòng, vô cùng chân thành chứ không hề qua loa.
***
Sau bữa cơm tối, bầu trời thành phố nhỏ được bao phủ bởi màu tím hồng của ráng chiều, những con đường ngập tràn hương vị khói lửa nhân gian.
Thời này, nhà nào cũng có điện thoại bàn.

Khi Hứa Thời Nguyên nghe điện thoại của Hứa Nguyên, ông nói ba, bốn ngày nữa sẽ tới đón cô, bảo cô ở lại nhà họ Nhiếp thêm mấy ngày nữa.
Nhưng Hứa Thời Nguyên lại hơi vui đến mức quên cả trời đất, ở đây rồi lại không muốn về nhà lắm, “Bố, bố với mẹ đi chơi thêm mấy ngày nữa cũng không sao, không cần về vội đâu ạ.”
Hứa Nguyên lập tức khó chịu, tuần trước Hứa Thời Nguyên còn sống chết không chịu tới nhà họ Nhiếp, bây giờ nghe giọng điệu của cô thì có vẻ không muốn rời đi: “Vậy được rồi, vậy bố và mẹ con sẽ ở lại thêm hai ngày nữa, con chưa làm bài tập hè thì mau làm đi, quay về mẹ con sẽ kiểm tra đấy.”
“Hầy… con không làm đâu, con không làm có được không?” Hứa Thời Nguyên cũng sắp quên mất rằng mình có bài tập hè rồi.
“Nếu không biết làm thì con có thể đi hỏi mà, chú Nhiếp của con cũng ở nhà đúng không? Thành tích của nó tốt lắm, nếu con không biết làm thì có thể hỏi nó, rõ chưa?”
“Con biết rồi…” Hứa Thời Nguyên đồng ý nhưng cũng không định biến nó thành hành động thực tế.

Nhưng cô không thể ngờ rằng sau đó Hứa Nguyên lập tức gọi điện thoại cho Nhiếp Châu Trạch, bảo anh đốc thúc cô nhiều hơn.
Lúc ăn cơm, Nhiếp Châu Trạch còn nhắc đến chuyện này, “Nếu không biết làm bài nào thì cứ hỏi chú.”
Thế là cô không thể không mang bài tập hè đến hỏi Nhiếp Châu Trạch, cô gõ gõ cửa phòng anh, không ngờ cửa phòng chỉ khép hờ, vừa gõ đã tự động mở ra, tiếng piano du dương cũng chầm chậm vọng tới.
“Chú ơi, chú có rảnh không?” Hứa Thời Nguyên đứng ngoài cửa, đóng cửa phòng của anh lại, đến khi chỉ chừa ra một khe hở thì cô mới hỏi: “Cháu có một bài toán không biết làm nên muốn hỏi chú.”

“Cháu vào đi, không cần đóng cửa đâu.” Nhiếp Châu Trạch ra hiệu cho cô tiến vào, sau đó anh chỉnh cho tiếng nhạc nhỏ xuống, “Bài nào?”
Hẳn là anh vừa tắm xong, đuôi tóc mang theo một chút ẩm ướt.

Cô đứng bên cạnh anh, ánh mắt đúng lúc rơi vào nốt ruồi cạnh sống mũi anh, ngũ quan vốn lạnh nhạt lại thêm mấy phần cấm dục.
“Bài này ạ, làm sao để chứng minh hai đường thẳng song song?” Hứa Thời Nguyên đưa bài tập hè cho anh nhìn.
Lần đầu tiên cô vào phòng của anh, dưới ánh mặt trời, rèm cửa màu vàng nhạt chuyển thành màu trắng, trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm.
Bàn học bằng gỗ mang lại cho người ta cảm giác lâu đời, sách giáo khoa và sách bài tập được sắp xếp ngay ngắn trên giá sách, trên tường dán mấy tờ giấy ghi chú học từ mới, ngoài cùng bên phải là một khung ảnh gia đình.
Nhiếp Châu Trạch vừa nhìn đề vừa kéo một cái ghế đến chỗ bàn sách rồi nói với cô, “Cháu ngồi đi.”
Hứa Thời Nguyên lập tức ngồi xuống, thấy anh vẫn đang đứng, lúc này cô mới phát hiện trong phòng cũng chỉ có một cái ghế là cái cô đang ngồi.

Thế này thì không ổn lắm đâu…
Hứa Thời Nguyên nhanh chóng đứng dậy: “Chú, hay là chú ngồi đi?”
Nói rồi cô ngẩng đầu, đập vào tầm mắt là xương quai hàm sắc bén của anh, vừa có sự trẻ trung của thiếu niên vừa có sự cứng rắn của đàn ông.
“Chú muốn đứng một lúc.” Nhiếp Châu Trạch đứng bên cạnh cô, đặt sách trước mặt cô, còn tay trái thì đỡ bàn, “Có phần nào trong đề bài mà cháu không hiểu không?”
Hơi thở đơn giản trong lành trên người anh cũng từ từ bao phủ xung quanh theo chủ nhân của nó.

Sống lưng của Hứa Thời Nguyên bất giác kéo căng, cô mấp máy môi: “Đề bài thì cháu hiểu, nhưng cháu không hiểu phần tìm giá trị của t này.”
Anh tập trung giảng bài, cũng không chú ý đến sự mất tập trung trong chốc lát của cô, tay phải cầm bút khoanh tròn lên đề bài, “Cháu có hiểu những gì chú vừa giảng không?”
“…”
Gió đêm thổi rèm cửa tung bay, không biết ánh trăng len lỏi vào phòng từ bao giờ, đọng trên những ngón tay thon dài của anh.

Đột nhiên, đầu ngón tay của Nhiếp Châu Trạch giật giật, kéo linh hồn đang bay bổng của cô về chỗ cũ.
“À vâng,” Hứa Thời Nguyên hoàn hồn, để không bị vạch trần sự thật là mình đang phân tâm, cô giả vờ gật gật đầu như vừa hiểu ra, “Cháu hiểu rồi, chú, chú tiếp tục đi ạ.”
Nhiếp Châu Trạch: “Vậy thì tốt, cháu lặp lại các bước chú vừa giảng thử xem?”
Lần này, cô lập tức câm nín: “…Bây giờ cháu lại quên rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận