Muốn Nghe Anh Kể Về Vũ Trụ


Mặc dù nói là để ứng phó với bố của cô nhưng Nhiếp Châu Trạch vẫn giảng bài rất nghiêm túc kỹ càng, đương nhiên Hứa Thời Nguyên cũng không tiện bùng học.
Hơn nữa anh còn kiên nhẫn hơn giáo viên dạy toán năm lớp chín của cô nhiều.
Nếu như có thể, Hứa Thời Nguyên thật sự muốn lấy tất cả các bài tập mà cô không hiểu ra để hỏi anh một lượt.

Nhưng dù sao anh cũng là học sinh sắp lên lớp mười hai, cô không thể mang đến nhiều phiền toái cho anh như vậy.
Thế là, vào lúc nửa đêm, Hứa Thời Nguyên mở phần đáp án tham khảo đằng sau bài tập hè ra, chép đầy đủ đáp án trong hai ngày hai đêm, ước chừng còn giảm được một cân.
Sau bữa cơm chiều, vợ chồng ông nội Nhiếp đi ra ngoài tản bộ, còn lại ba người bọn họ ở nhà.

Nhiếp Châu Trạch tắm rửa trên tầng hai, đợi tới khi anh xuống tầng, Hứa Thời Nguyên đang lấy nửa quả dưa hấu còn lại trong tủ lạnh ra.
Một tiếng giòn tan, dưa hấu được bổ ra.
Hứa Thời Nguyên đưa miếng dưa hấu lớn nhất cho Nhiếp Châu Trạch, sau đó lại đưa một miếng khác cho Nhiếp Hà Xuyên.

Nhiếp Hà Xuyên chê miếng cô đưa cho cậu quá nhỏ, trực tiếp lấy luôn phần dưa hấu còn lại.

“Nửa quả này là của tôi, không có phần của cậu đâu.”
Có Nhiếp Châu Trạch ở đây, Hứa Thời Nguyên cũng không muốn bản thân trông quá keo kiệt, thế là cô cũng không thèm tranh giành với cậu.

Cô thoải mái khoát tay, nói: “Cậu ăn đi, tôi có thể tới RT-Mart mua nữa, dù sao cũng không xa.”
Nhiếp Châu Trạch lại nói: “Chia cho chú một nửa.”
Chú đã lên tiếng, Nhiếp Hà Xuyên cũng không dám phản bác, lập tức chia một nửa cho Nhiếp Châu Trạch.

Nhưng ngay sau đó, Nhiếp Châu Trạch lại đưa nửa dưa hấu đó cho Hứa Thời Nguyên, “Cho cháu.”
Hứa Thời Nguyên khẽ ngẩn ra rồi nhanh chóng nhận lấy niềm vui bất ngờ này: “Cháu cảm ơn chú.”
“Chú, chú lừa cháu à.” Nhiếp Hà Xuyên là con một, từ nhỏ đã được bố mẹ cưng như cưng trứng, không có quan niệm chia sẻ, thế là cậu lên án: “Hôm qua một mình cậu ta đã ăn hết nửa quả rồi.”

Hứa Thời Nguyên: “…”
“Được rồi,” Nhiếp Châu Trạch cười một tiếng, áp Nhiếp Hà Xuyên đang loi nhoi xuống: “Đừng so đo như thế, nhất là với con gái.”
Nhiếp Hà Xuyên đành cam chịu số phận, nhưng vẫn không nhịn được mà lý sự: “Nhưng Hứa Thời Nguyên vốn đã béo như thế, cháu cũng chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi, cậu ta mà ăn nữa là sẽ thành con heo mập đấy.”
Hứa Thời Nguyên lập tức không cười nổi, rũ mắt xuống.
Cô lặng lẽ đặt dưa hấu sang một bên, không lên tiếng.

Ngoại trừ bố mẹ, cô rất ghét việc bị người khác lấy vấn đề cân nặng này ra trêu đùa.
Năm lớp tám là năm cô mập nhất, nặng đến hơn 65kg, trở nên lạc loài trong lớp toàn là nữ sinh mảnh khảnh.
Các nam sinh trong lớp đặt cho cô biệt danh “em béo”, “bà mập”.

Nhiều khi cô sẽ đuổi đánh kẻ đầu têu, nhưng sau này lớn lên một chút, cô cảm thấy trò này vô cùng trẻ trâu, vì vậy dứt khoát làm như không nghe thấy, mặc dù bây giờ cô đã gầy hơn không ít nhưng dường như tất cả mọi người đều đã ngầm chấp nhận biệt danh này.
Lớp cô có một nam sinh, cô vừa tiến vào cửa lớp học thì lập tức nghe thấy cậu ta lớn giọng nói, “Ôi chao, em béo về rồi.” Những người khác cười cợt nhìn về phía cô như thể đây là một chuyện hài hước lắm, nhưng nó lại khiến cô cảm thấy bối rối.
Cũng vào lúc ấy, cô ý thức được rằng con người sinh ra đã có ác ý với những người khác biệt với hầu hết mọi người, còn ngầm thừa nhận rằng một người bị “kỳ thị” thì cần phải nghĩ thoáng về những lời đùa giỡn, nếu không thể thì có nghĩa là “không có khiếu hài hước, không chơi được”.
Cho dù là béo phì trong tuổi dậy thì, có tính cách hướng nội không thích trò chuyện, hoặc là quá tích cực giơ tay phát biểu trong giờ học đều sẽ không tránh khỏi việc bị người khác bàn tán sau lưng.
Mặc dù nói là tuổi trẻ bồng bột ngây thơ không biết lựa lời, về tình thì có thể hiểu, nhưng hết lần này tới lần khác phải chịu ánh mắt soi mói của người ngoài trong thời dậy thì yếu ớt mẫn cảm nhất thì cũng dễ bị tổn thương nhất.
Hứa Thời Nguyên nhìn thẳng vào TV, từng hình ảnh lướt qua, nhân vật trong TV đang đấu võ mồm nhưng cô lại chẳng cảm thấy có gì thú vị.
“Hà Xuyên, qua đây với chú một lúc.” Nhiếp Châu Trạch túm cổ áo của Nhiếp Hà Xuyên đi vào một căn phòng khác.
Nhiếp Hà Xuyên không hiểu ra làm sao, mờ mịt hỏi: “Chú, chú làm gì vậy?”
Nhiếp Châu Trạch đóng cửa lại, quay đầu nhìn cậu: “Muốn hỏi cháu mấy câu hỏi.”
“Hỏi gì hả chú?” Mặc dù anh đang cười nhưng Nhiếp Hà Xuyên lại cảm thấy ánh mắt của anh có thêm mấy phần nghiêm nghị.
“Nếu như là cháu, cháu có thích việc bị người khác dùng ngoại hình hoặc là những điểm không hoàn hảo của mình để công kích mình không?” Nhiếp Châu Trạch chậm rãi hỏi, trông như vô cùng kiên nhẫn.
“Chắc chắn là cháu không thích rồi…” Nói rồi Nhiếp Hà Xuyên bỗng khựng lại, nhớ ra gì đó, “Nhưng vừa rồi cháu cũng không xem là công kích mà, cháu chỉ đùa với Hứa Thời Nguyên một chút mà thôi.”
“Theo như lời cháu nói,” Nhiếp Châu Trạch cười như không cười tiếp lời, “Nếu chú nói cháu lùn như quả dưa gang thì cháu có cảm thấy câu nói đùa này buồn cười không?”
Năm lớp chín, Nhiếp Hà Xuyên chỉ cao hơn 1m6 đã từng suýt nữa đánh nhau với đối thủ vì đối phương chê cậu lùn tịt trên sân bóng rổ.

Bây giờ, nhìn Nhiếp Châu Trạch cao hơn mình mấy chục centimet, cậu bị kích thích nặng nề, “Không buồn cười, nhưng cháu cũng đã nói thế rồi, còn có thể làm sao…”
Một lúc lâu sau, Nhiếp Hà Xuyên lề mề đi ra khỏi phòng, sắc mặt không được tự nhiên cho lắm, từ từ đi đến bên cạnh Hứa Thời Nguyên, “Gì nhỉ, Hứa Thời Nguyên này…”
Hứa Thời Nguyên khó chịu nói: “Làm sao?”
“Vừa rồi tôi không cố ý chê cậu đâu… Cậu đừng để trong lòng.” Nhiếp Hà Xuyên thật sự rất vô tâm, nếu không có Nhiếp Châu Trạch nhắc nhở rằng một vài câu nói đùa sẽ làm người khác tổn thương thì cậu thật sự không hề ý thức được điều này, “Tôi xin lỗi.”
Hứa Thời Nguyên nghi ngờ liếc cậu một cái, không ngờ mình có thể nghe được lời này từ miệng của một người có thần kinh thô như cậu.
Nhiếp Hà Xuyên nhớ tới những lần trước đó mình nghe thấy các bạn ở trường trêu Hứa Thời Nguyên béo, khi ấy cậu cho rằng cô đã quen rồi, cũng chưa từng nói đỡ cho cô, bây giờ càng nghĩ càng xấu hổ, cậu đành phải đưa miếng dưa hấu trong tay cho cô xem như quà xin lỗi: “Lần sau tôi sẽ không nói câu đùa vô duyên này nữa, tôi cho cậu miếng dưa hấu này đấy, tôi xin lỗi.”
Cô cầm miếng dưa hấu kia, nhìn thoáng qua bóng lưng của Nhiếp Châu Trạch trên tầng, mãi tới khi anh biến mất trên lầu hai, Hứa Thời Nguyên mới thu hồi tầm mắt.
“Cảm ơn.” Hứa Thời Nguyên nói khẽ.
Có rất nhiều người nói cô tốt tính, rộng rãi, không so đo với người khác.

Chỉ có cô biết rằng mình ghét nghe mấy chữ đáng ghét kia hơn bất kỳ ai, có đôi khi rộng rãi phóng khoáng cũng chỉ là giả vờ mà thôi, không vui cũng phải che giấu để hòa hợp với tập thể, để trở nên “rộng rãi” như bọn họ nói.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người nhìn thấu sự tự ti, nhạy cảm, khó xử và lúng túng ẩn sau lớp áo giáp bảo vệ bản thân của cô.
Cô cắn một miếng dưa hấu thật to, hình như miếng này còn ngọt hơn miếng cô vừa ăn nhiều.

Nhiếp Hà Xuyên vẫn còn lải nhải bên cạnh: “Có thể tha thứ cho tôi được không, Hứa Thời Nguyên này…”
Khóe miệng của Hứa Thời Nguyên kéo dài sắp tới mang tai: “Tha thứ cho cậu đấy, tha thứ cho cậu đấy, lần sau là tôi không bỏ qua cho cậu đâu.”
Ngoài cửa sổ, trời bỗng đổ cơn mưa bóng mây.
Bầu trời trong xanh như được gột rửa, buổi chiều, một mầm cây nhú lên khỏi mặt đất, lặng lẽ lớn lên ở một nơi hẻo lánh không ai biết tới.
***
Hai tuần lễ trôi qua, Hứa Nguyên và Thẩm Thời quay trở về từ thành phố A, buổi tối, họ tới nhà họ Nhiếp đón cô, lần này, cả Nhiếp Thanh Hải và bà nội Liễu Như Nguyệt đều ở nhà.
Nhiếp Châu Trạch luôn tay bưng trà rót nước cho trưởng bối.
Gia đình hai bên đều có mặt ở đây, người lớn lại thích lôi chuyện thời cởi chuồng tắm mưa của cô và Nhiếp Hà Xuyên ra kể lại.


Nào là đánh nhau vì giành bánh kem, nào là buổi tối đi ngủ tranh nhau một cái giường…
Mỗi lúc như vậy, Hứa Thời Nguyên lại nghi ngờ không biết có phải do bọn họ không tìm thấy đề tài khác để nói hay không mà cô nghe họ nhắc đi nhắc lại chuyện này nhiều tới mức lỗ tai sắp mọc kén rồi.
Hứa Nguyên vui vẻ nói: “Đúng vậy, có một lần con không nghe lời, bị mẹ con mắng, thế là con còn xúi Hà Xuyên bỏ nhà đi bụi với con, không ngờ Hà Xuyên vừa đồng ý thì con lại lập tức đi mách lẻo với người lớn, con còn nhớ không?”
Hứa Thời Nguyên: “…”
Cô vô thức nhìn về phía Nhiếp Châu Trạch thì thấy hình như anh còn cảm thấy hứng thú, thậm chí còn mỉm cười…
Vào lúc này, cô lại bất hiếu mong rằng có thể bịt miệng bố mình lại.
“Bố,” Cô chọc cánh tay của Hứa Nguyên, “Con nghĩ bố chắc chắn đã nghe qua câu này rồi.”
“Câu gì?”
“Hảo hán không nhắc lại chuyện cũ, bố nói về những chuyện khác đi được không?” Ví dụ như ở nhà cô chăm chỉ như thế nào, ở trường cần cù như thế nào,…
Trên ghế chủ nhà, ông nội Nhiếp cười nói: “Vừa về đến nơi đã lập tức tới đón con gái, có phải cháu sợ con bé ở nhà bác ăn không ngon không?”
“Bác nói gì vậy,” Hứa Nguyên nhìn về phía con gái nhà mình, thấy cô còn béo tốt hơn khi ở nhà một chút, “Không phải là cháu sợ nó ăn không ngon, mà là sợ nó ăn thả cửa quá.

Lần trước cháu gọi điện thoại cho nó, nó còn không muốn về, bảo cháu và vợ ở lại thành phố A thêm mấy ngày cũng được.”
“Thật sau Tiểu Nguyên?” Bà nội Nhiếp Liễu Như Nguyệt cười híp mắt nhìn về phía cô, “Hay là cháu đừng về nữa, dọn tới đây ở cùng với nhà bà cũng được, rồi đi học với Nhiếp Hà Xuyên, có được không?”
Hứa Thời Nguyên liên tục gật đầu đồng ý, “Nếu bố mẹ cháu đều đồng ý thì cháu cũng cảm thấy không phải là không được ạ.”
Phản ứng của cô khiến tất cả mọi người đều bật cười, Hứa Thời Nguyên lại lặng lẽ nghiêng đầu nhìn về phía Nhiếp Châu Trạch.

Anh cũng đang cười, đôi mắt sáng ngời.
Hứa Nguyên lại càng kinh ngạc hơn, chỉ có hai tuần không gặp mà con gái ông như thay đổi thành người khác, cái tính thích ở lì trong nhà cũng bớt đi nhiều, “Có phải là ở nhà bác Nhiếp không có ai quản lý con nên con vui tới mức quên cả trời đất rồi không?”
Liễu Như Nguyệt vỗ vỗ lưng Nhiếp Châu Trạch, “Sao lại không có ai quản lý, có Châu Trạch trông chừng chúng nó còn gì, thế này mà cháu vẫn chưa yên tâm à?”
Mặc dù Nhiếp Châu Trạch chỉ lớn hơn hai người bọn họ ba tuổi, tuy anh là con trai út nhưng Nhiếp Thanh Hải không những không cưng chiều anh vô tội vạ mà còn nghiêm khắc với anh nhất.
Cũng bởi vậy, để Nhiếp Châu Trạch nhanh chóng hiểu chuyện độc lập, từ khi anh còn rất nhỏ, bọn họ đã cho anh ngủ ở phòng riêng, mỗi tuần đều có thời gian rèn luyện cố định, từ cấp hai đã bắt đầu ở trong ký túc xá.

Đến bây giờ, Nhiếp Châu Trạch hiểu chuyện và tự lập hơn bạn bè cùng trang lứa nhiều.
…Đây đều là những điều trước đây Hứa Thời Nguyên nghe Liễu Như Nguyệt nói.

Bảo sao cô vẫn luôn cảm thấy rõ ràng Nhiếp Châu Trạch là con út nhưng lại trưởng thành hơn Nhiếp Hà Xuyên rất nhiều.
Năm lớp chín, có người hỏi cô thích kiểu nam sinh như thế nào cô còn không trả lời được.


Bây giờ cô đã biết, cô thích kiểu dịu dàng ga lăng.
Nói kỹ hơn thì là kiểu mang theo sự lễ độ thân sĩ từ trong xương cốt.

Nếu như nói cụ thể hơn một chút nữa, thì đó chính là… Nhiếp Châu Trạch.
Mùa hè này là mùa hè có ý nghĩa nhất mà cô từng trải qua.
Không chỉ thi đậu trường cấp ba trọng điểm của Tây Thành, mà quan trọng hơn cả là cô gặp được mối tình đầu của mình.
Mặc dù Liễu Như Nguyệt kêu cô ở lại, nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu đây chỉ là lời trêu chọc của người lớn, nhưng Hứa Thời Nguyên lại hi vọng đây là sự thật.

Sau bữa cơm tối, cô vào phòng sửa soạn hành lý chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, cô trả lại mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám mà Nhiếp Châu Trạch cho cô mượn.
Nhiếp Châu Trạch hỏi: “Cháu đọc xong cả rồi à?”
Hứa Thời Nguyên: “Cháu mới đọc hết hai quyển, còn Tuyển tập truyện ngắn của Edgar Allan Poe và Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông cháu vẫn chưa đọc xong, nhưng cháu nghĩ…”
Nói rồi Hứa Thời Nguyên cân nhắc từ ngữ xem có nên hỏi anh rằng mình có thể mượn về nhà xem không, hình như ngoại trừ điều này, mọi liên lạc giữa cô và anh sẽ cắt đứt sau khi cô về nhà.
Nhưng Nhiếp Hà Xuyên đã nói với cô rằng Nhiếp Châu Trạch rất yêu sách, nếu cô đưa ra yêu cầu này thì có phải hơi quá đáng rồi không?
Nhiếp Châu Trạch thấy cô im lặng một lúc lâu thì nói với cô: “Có thể.”
“Cháu còn chưa nói là gì mà…” Hứa Thời Nguyên kinh ngạc, lập tức phản ứng lại, trịnh trọng nhận lấy quyển sách kia, “Chú Nhiếp, chú yên tâm, cháu đảm bảo sẽ giữ gìn thật cẩn thận, sau đó mau chóng trả cho chú.”
Với Nhiếp Châu Trạch, việc có người có cùng chung sở thích với mình là một việc vô cùng vui vẻ.

Anh nhướng mày: “Làm xong bài tập rồi hẵng đọc, không cần gấp đâu.”
“Vậy thì tốt quá, vậy chú Nhiếp, cháu đi đây,” Hứa Thời Nguyên như thể tìm được kho báu, vui vẻ cầm lấy hai quyển sách.
“À đúng rồi, Thời Nguyên này.”
Cô không hiểu sao mình lại vui mừng như đang mong đợi điều gì đó, hai mắt sáng như sao: “Sao thế ạ?”
Nhiếp Châu Trạch: “Khi xuống xe buýt thì đừng quên xách theo hành lý.”
Ôi, lịch sử đen tối.
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Thời Nguyên: Chú về nhà cùng cháu thì cháu sẽ không quên đâu!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận