Muốn Nghe Anh Kể Về Vũ Trụ


Khoảng thời gian tốt đẹp nhất thế gian luôn nhanh chóng trôi qua.
Mắt thấy sắp hết kỳ nghỉ hè, Hứa Nguyên mua cho cô một chiếc điện thoại mới, là một chiếc smartphone của một nhãn hiệu cô chưa từng nghe đến, có thể dùng 3G để lên mạng.
Sau khi Hứa Thời Nguyên vui vẻ xong, cô lại nghĩ tới một chuyện khác.
Cuộc sống trước kia nhà bọn họ cũng xem như là đầy đủ, nhưng kể từ khi bố mẹ cô mua nhà trong nội thành Tây Thành, sau khi trả tiền đặt cọc mỗi tháng xong còn phải trả mấy nghìn tệ tiền vay để mua nhà.

Vậy nên, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần dùng lại chiếc Nokia cổ lỗ sĩ kia của bố cô.
“Bố, có phải chiếc điện thoại này đắt lắm không?”
“Con không biết rồi,” Hứa Nguyên cười một cách bí hiểm, “Khi bố và mẹ con tới thành phố A, công ty mẹ con tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng, kết quả mẹ con rút trúng chiếc điện thoại này, không mất tiền.”
Hứa Thời Nguyên bội phục: “Wow, thế thì mẹ con cũng may mắn thật đấy, trúng cả điện thoại.”
“Đương nhiên rồi.” Hứa Nguyên cười hì hì, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hứa Thời Nguyên, “Con xem có muốn download ứng dụng gì không thì download đi.”
“Để con xem thử.” Hứa Thời Nguyên nóng lòng vào cửa hàng ứng dụng, cuối cùng cô cũng có thể lướt mạng rồi, “Download ứng dụng có mất tiền không bố?”
“Không mất tiền, nhưng phải dùng dung lượng, trong SIM của chiếc điện thoại này của con mỗi tháng có 600MB dung lượng, chắc là đủ cho con dùng đấy.”
Cô download QQ, QQ Music, những ứng dụng khác cô tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.

Ứng dụng đứng đầu bảng xếp hạng là “Weibo”, mặc dù cô không hiểu rõ nó là cái gì nhưng vẫn tải ứng dụng đứng top 1 này về.
Cô tò mò ấn mở Weibo, đánh bậy đánh bạ theo hướng dẫn của ứng dụng, đăng ký một tài khoản Weibo, mật khẩu vẫn là 12345678 như cũ, ID là “Bánh Oreo nhỏ”.
Ai ngờ sau đó một thông báo “ID đã tồn tại” hiện ra.

Thế là cô lại thêm mấy chữ “Nhiếp zz” ở đằng sau, nhưng vẫn sợ thế này sẽ dễ dàng bị nhận ra, cuối cùng cô đổi thành “Bánh Oreo nhỏ nzz”.
Nzz.
Ba chữ cái viết tắt ẩn giấu tâm tư của cô, lần này sẽ không ai phát hiện ra được.
“Con đang làm gì đấy?” Thẩm Thời đi tới.

Hứa Thời Nguyên khóa màn hình lại theo bản năng, đầu ngón tay gõ gõ mấy cái lên mặt bàn, “Không có gì, con đang xem có gì vui hay không thôi.”
Thẩm Thời không phát hiện có gì bất thường: “Mẹ nói cho con biết, mua điện thoại mới thì phải giữ gìn cẩn thận, đừng có vứt lung tung mà mất đấy.”
“Mua ạ?” Hứa Thời Nguyên ngẩng đầu, “Vừa rồi bố nói đây là quà rút thăm trúng thưởng của hai người mà?”
“À đúng rồi, mẹ nói nhầm,” Thẩm Thời kịp thời phản ứng, sau đó thản nhiên gật đầu, “Là quà trúng thưởng thì cũng phải giữ gìn cẩn thận, hơn nữa nếu con cứ chúi đầu vào điện thoại, không xem nó là công cụ để học tập thì mẹ có thể thu điện thoại của con bất cứ lúc nào đấy, con biết chưa?”
“Con biết rồi mà.” Cô vui vẻ gật đầu.
***
Theo như dự báo thời tiết,, bão sẽ sớm đổ bộ trong mấy ngày tới, nhân lúc thời tiết còn sáng sủa, Hứa Thời Nguyên và lớp trưởng năm lớp 9 là Trần Phó Di hẹn nhau cùng tới nhà sách Tân Hoa để mua sách vở và văn phòng phẩm.
Nhà mới của Hứa Thời Nguyên cách nhà sách Tân Hoa không xa, đi bộ mất mười lăm phút.

Trần Phó Di tới bằng xe buýt, thái độ lúc hai người giơ tay chào hỏi khi gặp nhau có hơi lạnh nhạt: “Hi.”
Thái độ trong việc học tập của Trần Phó Di hoàn toàn tương phản với Hứa Thời Nguyên, cô ấy là học sinh chăm chỉ nhất trong lớp, không nói nhiều, ghi chú cẩn thận, nắn nót.
Nhưng cô ấy lại không phải là người có thành tích nổi trội nhất, khi thi vào 10, điểm cũng chỉ xuýt xoát với điểm sàn của THPT Tây Thành, điều này khiến Hứa Thời Nguyên không thể tin nổi.
Năm lớp 9, quan hệ của hai người không thể nói là thân quen.

Hứa Thời Nguyên từng mượn vở ghi của cô ấy rất nhiều lần, nhưng chẳng nói với nhau được mấy câu.

Nhưng việc trong lớp chỉ có hai người bọn họ thi đậu THPT Tây Thành cũng là một cơ hội, xem như vô tình rút ngắn quan hệ của hai người.
Khi gặp mặt, Hứa Thời Nguyên phát hiện Trần Phó Di đã nói nhiều hơn khi ở trường nhiều, không khách sáo như trước đây, cũng không còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng nữa.

Trước sự thay đổi của mình, Trần Phó Di dường như có hơi bất đắc dĩ: “Tớ không thích nói chuyện trước đám đông, khi ít người sẽ nói khá nhiều, cậu cảm thấy tớ như vậy có kỳ lạ không?”
“Không biết nữa.” Hứa Thời Nguyên nhún nhún vai, suy nghĩ một chút rồi nói, “Tính cách khác nhau là chuyện rất bình thường, chắc cậu là người có tính trong nóng ngoài lạnh, đúng không?”
“Ừm, chắc là vậy.” Trần Phó Di vẫn luôn được cho là người “hướng nội” hiếm khi nghe thấy hình dung kiểu này, cô ấy có hơi vui vẻ, hỏi cô, “Đúng rồi, cậu đã nghĩ tới chuyện chọn ban xã hội hay ban tự nhiên chưa?”
“Tớ… Tùy duyên thôi.” Hứa Thời Nguyên không nghĩ xa như vậy, vừa được hỏi, cô lập tức nghĩ lại, kỳ nghỉ hè này của cô trôi qua quá nhàn nhã, “Chắc là ban xã hội, nghe nói môn toán bên ban xã hội sẽ dễ hơn.”

Trần Phó Di nhíu nhíu mày: “Nhưng bác cả của tớ nói với tớ là ban tự nhiên sẽ dễ tìm việc hơn, ban xã hội chỉ học thuộc lòng, không có tác dụng gì cả.”
“Sao cậu nghĩ xa thế, tớ nghĩ đi nghĩ lại, nếu như học thuộc lòng mà có thể được điểm cao thì tớ sẽ chọn ban xã hội ngay, mấy chuyện công việc các thứ thì để tính sau.” Cô nghĩ một cách đẹp đẽ.
Căn cứ theo đề cử của Trần Phó Di, Hứa Thời Nguyên mua hai quyển sách giáo khoa Toán và Hóa của Tiết Kim Tinh, cộng thêm một quyển tổng hợp đề thi đại học các năm.
“Chúng ta có cần mua mấy quyển Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng* không?” Hứa Thời Nguyên hỏi.
*Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng (gọi tắt là 5.3) là cuốn sách do Nhà xuất bản Đại học Sư phạm Thủ đô và Nhà xuất bản Khoa học Giáo dục xuất bản vào tháng 6 năm 2008.

Cuốn sách này chủ yếu tóm tắt nội dung của các đề thi tuyển sinh đại học, phân tích các dạng đề thi tuyển sinh đại học và dự đoán các đề thi tuyển sinh đại học, cao đẳng.
Trần Phó Di khó hiểu: “Không cần mua sớm thế đâu, bây giờ có lẽ chúng ta mới học mấy cái căn bản, đến lớp 12 mua 5.3 cũng được.”
“Ok, vậy thì không mua.” Hứa Thời Nguyên nhớ tới bàn học của Nhiếp Châu Trạch: “Tớ có một người chú, trên bàn học của chú ấy có nhiều quyển 5.3 lắm, chú ấy nói rất hữu dụng.”
“Chú của cậu à? Sao chú của cậu lại dùng 5.3, chú ấy thi đại học cho người trưởng thành à?”
“Không phải.” Nhắc tới Nhiếp Châu Trạch, khóe miệng của Hứa Thời Nguyên tự động mỉm cười theo bản năng, “Chú ấy chỉ lớn hơn tớ ba tuổi thôi, cũng học ở THPT Tây Thành, sắp lên lớp 12.”
Đồng thời cũng là người cô thích.
Nhưng cô không nói với Trần Phó Di, quan hệ của hai người còn chưa tốt đến mức chia sẻ bí mật kiểu này với nhau.

Trần Phó Di cũng không hỏi nhiều, chỉ “À” một tiếng, cô ấy mua sách vở và văn phòng phẩm xong thì nói tạm biệt với Hứa Thời Nguyên: “Hứa Thời Nguyên, tớ còn phải về nhà nấu cơm nên về trước đây.”
“Được, bái bai.” Hứa Thời Nguyên cũng không vội, chọn chọn lựa lựa một lúc, cuối cùng nhìn trúng một quyển nhật ký có mã khóa.

Nhưng giá lại không rẻ, tận 15 tệ, có thể mua được mấy bịch Oreo rồi.
Thôi được rồi, cô sẽ xa xỉ một lần vì quyển nhật ký có mã khóa này.
Sau khi thanh toán hóa đơn, cô đến khu đọc sách trên tầng hai, tìm một chỗ rồi ngồi xuống, sau đó chọn một quyển tiểu thuyết trinh thám của một tác giả người Nhật.
Rõ ràng lúc cô ra khỏi nhà trời vẫn còn sáng sủa, nhưng bây giờ, ngoài trời chỉ toàn là mây đen.


Không lâu sau, mưa rào nói đến là đến, cô đứng trong nhà sách nhìn những giọt mưa đập vào cửa kính.
Ở những thành phố phương nam, trận mưa thế này báo hiệu việc bão đến.
Nhưng cô không mang ô.
Trước khi ra khỏi nhà, Thẩm Thời đã dặn cô mang dù, Hứa Thời Nguyên cảm thấy đã cầm sách lại còn phải cầm cả ô thì quá phiền phức, vậy nên cô lười mang theo.

Quả nhiên, cá không ăn muối cá ươn.
“Alo ạ.” Cô nhanh chóng nhận được điện thoại của Hứa Nguyên, đứng ở cửa nhà sách nhìn xung quanh: “Bố muốn tới đây ạ? Không cần đâu, đợi tạnh mưa rồi con về… Con biết rồi, lát nữa nếu vẫn không tạnh thì con sẽ gọi cho bố.”
“Thời Nguyên?”
Hứa Thời Nguyên vừa cúp điện thoại, quay đầu về phía phát ra âm thanh, cô nhìn thấy nốt ruồi nhạt màu bên cạnh xương mũi cao thẳng của đối phương, Nhiếp Châu Trạch đang mỉm cười dịu dàng.
Cô khó kiềm chế nổi sự vui mừng nơi đáy mắt: “Nhiếp… Chú Nhiếp, trùng hợp thật.”
Đã lâu không gặp, cô không quen với xưng hô này cho lắm: “Chú cũng tới đây mua sách ạ?”
Mưa nhỏ hơn vừa rồi một chút.
Nhiếp Châu Trạch ở nhà sách Tân Hoa đọc sách cả buổi chiều, định nhân lúc mưa ngớt hạt sẽ rời đi, không ngờ lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa, thế là anh đứng cách đó không xa đợi cô nói chuyện điện thoại xong.
“Vốn dĩ định mua, nhưng trời mưa nên chú không mua nữa, nếu sách gặp nước sẽ bị nhăn.” Nói rồi Nhiếp Châu Trạch nhìn cô: “Cháu có mang ô không?”
“Cháu quên mất, cháu cho rằng trời sẽ không mưa.” Hứa Thời Nguyên xấu hổ cười cười: “Bố cháu vừa giục cháu mau về nhà ăn cơm, chỉ là xem ra phải chờ mưa tạnh mới về được.”
Nhiếp Châu Trạch nhìn bầu trời đầy mây đen rồi lại nhìn cô: “Chỉ sợ cơn mưa này sẽ không tạnh nhanh thế đâu, nhà cháu ở gần đây đúng không? Chú đưa cháu về.”
“Ở gần đây thôi ạ.” Hứa Thời Nguyên tình trong như đã nhưng mặt ngoài còn e: “Nhưng nếu làm phiền chú thì cháu ngại lắm…”
“Sao mà khách sáo vậy,” Nhiếp Châu Trạch cười cười một cách bất đắc dĩ, bật ô ra rồi nói với cô: “Đi thôi, tranh thủ lúc mưa còn nhỏ hạt.”
Hứa Thời Nguyên mấp máy môi, cúi đầu che giấu khóe môi đang cong lên, ho khẽ rồi nhanh chóng chui vào ô của anh: “Vâng, cháu cảm ơn chú.”
Chiếc ô không lớn không nhỏ, đủ che cho hai người bình thường, nhưng Hứa Thời Nguyên biết mình béo hơn người bình thường một chút, vậy nên cô cố gắng rụt bả vai lại.

Nhưng một giây sau, cô phát hiện chẳng biết ô của anh đã nghiêng về phía cô từ bao giờ.
Không lâu sau, Hứa Nguyên lại gọi tới, nói với cô: “Tiểu Nguyên, bây giờ con vẫn đang ở nhà sách Tân Hoa hả?”
“Con đang trên đường về rồi bố.”
Cô còn chưa nói hết thì Hứa Nguyên đã nói tiếp: “Con dầm mưa à? Không được đâu, bây giờ bố tới đó đón con liền, con quay lại nhà sách Tân Hoa đứng chờ đi, nhé.”
Cô nhìn thoáng qua người bên cạnh mình: “Không cần đâu bố, con gặp được chú Nhiếp ở nhà sách, chú ấy đưa con về.”
Tay trái của Nhiếp Châu Trạch cầm ô, bàn tay cầm ô hiện rõ khớp xương.


Vì chênh lệch chiều cao nên khoảng cách của bả vai của cô và bả vai của anh có hơi lớn, khi đi đường thỉnh thoảng sẽ chạm vào ống tay áo của anh, mỗi lần chạm vào, trái tim của Hứa Thời Nguyên lại nhảy lên.
Nếu như cô cao hơn chút nữa, gầy hơn chút nữa, vậy thì khi đứng chung một chỗ với anh sẽ không có khoảng cách rõ ràng như vậy.
Giọt mưa rơi lộp độp lên chiếc ô cực kỳ giống trái tim đang đập thình thịch của cô vào giờ phút này, âm thanh rõ ràng tới nỗi tiếng mưa cũng không thể che lấp được.
“Chú không nhớ đường tới nhà cháu, cháu vẫn phải chỉ đường đấy.” Nhiếp Châu Trạch nói.
Cô vừa nâng mắt lên đã chạm vào ánh mắt anh, cô nhanh chóng nở nụ cười, nghiêm túc nói: “Lát nữa rẽ trái ở ngã tư kia, sau đó đi thẳng ạ.”
Nhiếp Châu Trạch gật đầu, sau đó hỏi cô: “Cháu mua sách gì vậy?”
“Hai quyển sách giáo khoa và một bộ đề tuyển sinh đại học thôi ạ.” Nói rồi Hứa Thời Nguyên nhớ tới một chuyện khác: “Đúng rồi, chú ơi, chú là học sinh ban tự nhiên hay ban xã hội thế?”
Nhiếp Châu Trạch rũ mắt, ánh mắt rơi vào đôi lông mày đang nhíu chặt của cô, không hiểu sao lại cảm thấy sinh động đáng yêu.

Anh cười hỏi: “Cháu cảm thấy chú giống học sinh ban tự nhiên hay ban xã hội?”
“Chắc là học sinh ban tự nhiên ạ?” Hứa Thời Nguyên không chắc lắm.
Cô có một người anh họ học ban tự nhiên, cả tính cách và ngoại hình đều cao lớn thô kệch, khiến cho cô sinh ra định kiến với nam sinh học ban tự nhiên, thế là cô thay đổi câu trả lời: “Không đúng, là học sinh ban xã hội ạ?”
Nhiếp Châu Trạch từ chối cho ý kiến, “Sao cháu lại đoán vậy?”
Bởi vì chú đẹp trai, lại còn dịu dàng ga lăng.

Hứa Thời Nguyên muốn nói vậy nhưng lại không thể nói thành lời, với cô, khen ngợi người mình thích ngay trước mặt đối phương là một chuyện khó khăn.
Thế là Hứa Thời Nguyên nói: “Bởi vì trên giá sách trong phòng chú có rất nhiều sách, hình như học sinh ban xã hội đều rất thích đọc sách, vậy nên cháu đoán có đúng không?”
“Suy đoán này của cháu rất thú vị.” Nhiếp Châu Trạch nói, “Nhưng thật ra học sinh ban tự nhiên cũng rất thích đọc sách, chú là học sinh ban tự nhiên.”
Hứa Thời Nguyên lập tức ủ rũ: “Vậy lúc đầu cháu đoán đúng rồi, biết thế chẳng thay đổi nữa.

Học sinh ban tự nhiên chú nhỉ?”
Sáng nay Trần Phó Di còn hỏi cô chọn ban tự nhiên hay ban xã hội, cô thuận miệng nói sẽ chọn ban xã hội.

Nhưng bây giờ cô cảm thấy, chọn ban tự nhiên cũng không phải không được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận