Muốn Nghe Anh Kể Về Vũ Trụ


Đi bộ khoảng mười phút đồng hồ, Hứa Thời Nguyên bỗng nghe thấy anh nói: “Thời Nguyên, cháu cầm ô giúp chú.”
“À vâng.” Hứa Thời Nguyên không hiểu lắm, nâng mắt nhìn quanh, hóa ra phía trước có một chiếc cống thoát nước, nước mưa không ngừng chảy xuống, nhưng nắp cống lại nằm lẻ loi trơ trọi ở một bên, “Sao nắp cống lại bị cạy ra rồi?”
Cô đang tự hỏi xem nên làm thế nào bây giờ thì Nhiếp Châu Trạch cúi người dùng sức đưa chiếc nắp cống trở về vị trí của nó.
Sức lớn thật, Hứa Thời Nguyên lặng lẽ cảm thán.
Nhiếp Châu Trạch đứng dậy, hứng một chút nước mưa rửa sạch vết bẩn trên tay, sau đó nói với cô: “Đưa ô cho chú đi.”
Đúng lúc này, âm thanh tí tách trên mặt ô bỗng biến thành tiếp lộp độp, cơn mưa như trút nước bỗng nhiên đổ xuống, bầu không khí tràn ngập mùi hương hỗn độn của bùn đất và cây cỏ.
“Chúng ta đi sát vào một chút.”
Nhiếp Châu Trạch nói, “Chúng ta”, Hứa Thời Nguyên lặng lẽ lẩm nhẩm hai từ này của anh.

Một giây sau, trái tim cô run lên… bàn tay của anh đặt nhẹ lên đầu vai của cô, khoảng cách của hai người bỗng chốc rút gắn rất nhiều.
Hứa Thời Nguyên không thích trời mưa.
Khi học cấp hai, cô đi bộ đi học, nếu như gặp phải trời mưa thì kiểu gì cũng gặp sự cố.

Cho dù đã cẩn thận từng li từng tí tránh các vũng nước nhưng nước vẫn ngấm vào giày.

Khi đi học, giày tất bị ướt mà không thể cởi, cảm giác này vô cùng khó chịu.
Nhưng bây giờ cô bỗng nhiên không cảm thấy ghét trời mưa nữa, thậm chí còn hi vọng cơn mưa này có thể kéo dài lâu một chút, đường từ nhà sách đến nhà cô cũng kéo dài thêm một chút, nước ngấm vào giày cũng không sao.
Khi đi đến dưới tầng tòa chung cư nhà cô, cơn mưa này càng ngày càng lớn, không hề có dấu hiệu nhỏ hạt, Hứa Thời Nguyên cố gắng khiến giọng điệu của mình trở nên tự nhiên nhất có thể: “Chú ơi, hay là chú vào nhà cháu nghỉ ngơi một lát đi, cơn mưa này lớn quá.”
“Được, vậy thì chờ thêm một lúc.” Anh thản nhiên trả lời.
Nhiếp Châu Trạch rũ rũ ô để hạt nước rơi xuống, sau đó mới lên lầu với cô.

Vừa vào cửa, sau khi anh chào hỏi với Hứa Nguyên xong thì đi tới ban công phơi ô.
Thẩm Thời đang đi làm nên không có ở nhà, đến tối bà mới về.

Bữa trưa do Hứa Nguyên nấu, ông cười đến là thân thiện: “Châu Trạch này, em cũng đã đến đây rồi, vậy thì ở lại ăn bữa cơm đi.

Tiểu Nguyên, con mau đi lấy thêm bát đũa đi.”
Chưa đợi Nhiếp Châu Trạch trả lời, Hứa Thời Nguyên đã nhanh chóng chạy vào phòng bếp lấy bát đũa: “Chú ơi, sợ là cơn mưa này không tạnh nhanh thế đâu, chú ở lại đây ăn cơm đi.”
Nhiếp Châu Trạch không từ chối, trả lời một chữ “Được”.
Lúc này Hứa Thời Nguyên mới chú ý tới một bên vai áo sơ mi của Nhiếp Châu Trạch đã ướt sũng.


Còn nửa người trên của cô vẫn khô ráo như cũ, chỉ có gấu quần và giày bị ướt, cô lặng lẽ kéo Hứa Nguyên sang một bên: “Bố, quần áo của chú Nhiếp Châu Trạch bị ướt nhiều lắm.”
Hứa Nguyên vội vàng nói: “Châu Trạch, em đi thay bộ đồ khác đi, mặc đồ ướt không tốt đâu, Tiểu Nguyên…”
Quay đầu nhìn lại, Hứa Thời Nguyên đã đi vào phòng của ông.
Cô mở tủ quần áo của Hứa Nguyên, tìm kiếm một lúc lâu mới tìm được một chiếc áo ngắn tay màu đen vừa ý, chiếc áo này do cô chọn cho Hứa Nguyên.
Khi ra ngoài, Nhiếp Châu Trạch đang nói chuyện với Hứa Nguyên, Hứa Thời Nguyên tới gần rồi nói: “Chú Nhiếp Châu Trạch, chú thay chiếc áo này đi ạ.”
***
Hứa Thời Nguyên cởi giày, định thay chiếc quần đùi rộng rãi mà cô hay mặc khi ở nhà.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn ném quần đùi sang một bên rồi tìm một chiếc quần dài rộng rãi khác mặc vào.
Mặc dù có hơi buộc tai trộm chuông, nhưng cô không muốn anh nhìn thấy cặp đùi có hơi tráng kiện của mình.
Đợi tới khi cô lề mề một lúc trong phòng xong, Nhiếp Châu Trạch đã thay đồ xong, chiếc áo ngắn tay có kiểu dáng rất đơn giản nhưng lại trở nên đẹp mắt hơn nhiều khi được anh mặc lên người.

Anh không thay quần jean, phần gấu quần bị ướt được anh xắn lên, để lộ mắt cá nhân.
Anh mặc áo cô chọn, nghĩ tới đây, cô cảm thấy đồ ăn trước mặt cũng trở nên ngon miệng hơn nhiều.
“Sao mà lề mề lâu thế, mau tới ăn cơm đi con.” Nói rồi Hứa Nguyên lại chú ý tới đứa con gái từ trước tới nay luôn sợ nóng của mình vẫn còn mặc quần dài: “Sao nóng thế này còn mặc quần dài làm gì hả con?”
Trời đất ơi, đừng khiến anh chú ý tới đùi của cô mà.

Hứa Thời Nguyên thầm than.
Cô nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn, giấu hai chân dưới gầm bàn: “Vừa rồi con bị dầm mưa, sợ bị phong thấp nên mặc quần dài.”
Hứa Nguyên vui vẻ, không còn lời nào để nói.
Nhiếp Châu Trạch lại cười nhẹ, nói đùa: “Tuổi còn trẻ, vẫn chưa đến mức bị phong thấp đâu.”
Hứa Thời Nguyên: “Đề phòng vẫn hơn mà.”
Đuôi lông mày của anh khẽ nhếch lên: “Cũng có lý.”
Hứa Nguyên cảm thấy khung cảnh này hài hòa một cách kỳ diệu, ít nhất khi con gái nhà mình ở chung với Nhiếp Hà Xuyên, ngữ điệu của cô còn cao hơn bây giờ một cao độ.
Nghĩ tới đây, Hứa Nguyên chu đáo gắp cho Nhiếp Châu Trạch một chiếc đùi gà thật lớn: “Châu Trạch, cảm ơn em đã chăm sóc cho Tiểu Nguyên nhà anh nhé, sau này tới chơi nhiều hơn nha.”
“Anh Hứa khách sáo rồi, hai nhà chúng ta có quan hệ tốt, chăm sóc lẫn nhau là chuyện thường mà.” Thái độ của anh khiêm tốn lễ phép, không có gì để chê.
Hai nhà có quan hệ tốt.
Hứa Thời Nguyên cúi đầu, nếu như quan hệ của hai nhà không tốt, có phải anh cũng sẽ không cười với cô nữa hay không.

Cô không thích giả thiết này, cũng không suy nghĩ nhiều thêm.
Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, mặt trời không còn trốn sau những rặng mây thật dày nữa mà lặng lẽ ló đầu ra.


Nhiếp Châu Trạch không ở lâu, ăn cơm xong, anh ngồi thêm một lúc rồi rời đi.
Hứa Thời Nguyên đứng trên ban công.

Giọt sương đọng trên phiến lá trở nên lấp lánh vì khúc xạ ánh sáng.

Ngay sau đó, ngay cả bóng lưng đang xa dần kia cũng mang theo ánh sáng.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô mở điện thoại ra, chụp một tấm ảnh bóng lưng của Nhiếp Châu Trạch, khoảng cách quá xa nên ảnh chụp có hơi vỡ, nhưng không ảnh hưởng tới việc cô lưu nó lại.
“Tiểu Nguyên, đừng đứng ngoài ban công phơi nắng nữa.” Nói rồi Hứa Nguyên thấy cô đang giơ điện thoại lên: “Con đang chụp cái gì đấy?”
Tay Hứa Thời Nguyên suýt nữa đã run lên, cô nhanh chóng chuyển sang camera trước: “À, con đang selfie.”
Hứa Nguyên lập tức hăng hái: “Nào nào, hai bố con ta chụp một tấm, để bố xem độ phân giải của điện thoại mới có tốt hay không nào.”
“Bố, con có hơi tò mò.” Hứa Thời Nguyên vừa chụp vừa làm như vô tình hỏi Hứa Nguyên: “Vì sao tính cách của chú Nhiếp Châu Trạch và Nhiếp Hà Xuyên lại khác xa nhau thế ạ?”
Hứa Nguyên nói: “Chắc chắn là không giống rồi, trước kia Nhiếp Hà Xuyên không sống cùng bác Nhiếp.

Nhiếp Châu Trạch là con trai của bác Nhiếp, đương nhiên tính cách cũng giống bác ấy.

Con biết mà, khi bác Nhiếp còn trẻ có tiếng là thân sĩ, đương nhiên cũng có yêu cầu tương đối cao với Nhiếp Châu Trạch.”
“Bảo sao.” Hứa Thời Nguyên bỗng hiểu ra: “Vậy có phải tính cách của con cũng giống bố không?”
Hứa Nguyên chân thành suy nghĩ một lúc: “Hiền hòa, sáng sủa, vô tư thì giống bố, nhưng những cái khác như lười biếng, thích ru rú trong nhà, hết ăn lại nằm, cả thèm chóng chán,… là do con tự có.”
“Thôi bố đừng nói nữa.” Hứa Thời Nguyên không nghe nổi, đúng là bố ruột của cô, phân tích kỹ lưỡng, không khác gì đang xử tử hình tại chỗ.
***
Buổi tối người yên, Hứa Thời Nguyên lấy quyển sổ ghi chép có mã khóa kia, trịnh trọng mở khóa ra, viết lên trang đầu tiên là… “Nhật ký bí mật của Hứa Thời Nguyên.”
Sau khi viết hai chữ “bí mật”, cô lập tức hối hận.
Hai chữ này không khác gì giấu đầu lòi đuôi.

May mà còn có bút xóa kéo, cô kéo một đoạn che hai chữ “bí mật” đi.
Chậc, xem ra kỹ thuật của cô cũng không tệ.
Một giây sau, cô cảm thấy quyển nhật ký này trở nên không hoàn mỹ bởi vì trang giấy này.

Thế là cô nhẫn tâm xé toạc trang giấy…

Thật ra Hứa Thời Nguyên cô không thích viết nhật ký.
Năm lớp ba, cô và Nhiếp Hà Xuyên trộm tới quán bán đồ ăn vặt trước cổng trường, tiêu một “số tiền lớn”, lén mua hai gói que cay.

Buổi tối, cô ghi kỷ niệm đáng nhớ này vào nhật ký.
Kết quả là ngày hôm sau, mẹ của cô là Thẩm Thời hỏi cô một câu vào đúng giờ cơm: “Que cay ăn có ngon không con?”
Lúc ấy đầu óc của Hứa Thời Nguyên trống rỗng, cô lập tức lắc đầu nói “Con không mua que cay.”
Thẩm Thời: “Nhưng mẹ nhìn thấy con ghi lại trong nhật ký là con còn muốn để dành tiền mua thêm hai gói nữa mà?”
“…” Cô lập tức không phản bác được.
Cuối cùng, Hứa Thời Nguyên phải gánh những tội nặng như “ăn thực phẩm rác”, “lãng phí tiền”, “nói dối”, bị bố mẹ giáo dục hồi lâu.
Từ đó về sau, cô không nghĩ tới chuyện viết nhật ký nữa.

Có thể bị người khác ngoài bản thân đọc thì không còn là nhật ký nữa, mà gọi là “ghi chép phạm tội”.

Cứ như vậy, cô thà giấu “chuyện đáng nhớ” trong lòng chứ không cho bất kỳ ai thăm dò, dù là người thân cũng không được.
Hứa Nguyên nói tính cách cô vô tư sáng sủa, điều này cô thừa nhận, nhưng chỉ là ở một mức độ nhất định.

Cô cũng không hoàn toàn như vậy, tâm tư của cô cũng có thể rất sâu rất sâu, sâu tới mức chỉ có mình cô và gối đầu của cô biết, không có bất kỳ ai có thể nhìn ra.
Ví dụ như… Thích một ai đó.
Đây là bí mật của một mình cô.
Cuối cùng, ngòi bút ngừng lại trên trang giấy một lúc lâu, cô viết ba chữ nzz rồi lại xóa đi, quá không an toàn.

Hứa Thời Nguyên kéo ngăn kéo dưới cùng ra, nhét nhật ký vào trong.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường lúc mờ lúc tỏ, mưa rơi tí tách tí tách.
So với cơn mưa lúc trưa, bây giờ trời mưa không lớn lắm.

Cô lại nhớ tới lúc đó, dưới cơn mưa rào tầm tã, bàn tay của Nhiếp Châu Trạch đặt hờ trên bả vai cô, cho đến cuối cùng, bả vai của cô cũng không bị dính bất kỳ giọt nước mưa nào.
Hứa Thời Nguyên không ngủ được, còn đưa tay sờ sờ bả vai của mình rồi tự bật cười.
Cô chưa bao giờ chờ mong tới lúc khai giảng giống như mùa hè năm ấy.

Cô muốn nhanh chóng tới trường THPT Tây Thành, nhanh chóng tình cờ gặp lại anh.
3 giờ sáng ngày 29 tháng 8 năm 2012.
Người dùng Weibo có ID là “Bánh Oreo nhỏ nzz” đăng bài đăng đầu tiên… “Hôm nay nzz đưa mình về nhà, anh rất hợp với chiếc áo phông của bố mình hì hì ha ha.”
***
Một ngày trước khi nhập học, sau giấc ngủ trưa, Hứa Thời Nguyên mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng rót nước uống.
Vừa nhìn thấy chiếc áo đang phơi ngoài ban công, cô lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

Không phải hôm trước cô đã lấy chiếc áo phông màu đen này trong tủ quần áo của Hứa Nguyên để cho Nhiếp Châu Trạch thay hay sao?

Nhiếp Châu Trạch đến đây ư? Anh đâu rồi?
Hứa Thời Nguyên nhìn xung quanh, nhưng ngoại trừ Hứa Nguyên đang nằm trên sô pha đọc báo ra thì không có bóng dáng của bất kỳ ai, chẳng lẽ là hai chiếc áo có cùng kiểu dáng?
“Bố, áo của bố bay về lúc nào thế?” Cô đặt cốc nước xuống rồi hỏi.
“À, vừa rồi chú Nhiếp của con qua đây, nó giặt sạch đồ rồi nên tới trả lại, nhưng vẫn chưa khô.” Hứa Nguyên chỉ chỉ ra ban công: “Vốn dĩ bố định bảo không cần trả lại đâu…”
“Vậy chú ấy đâu rồi ạ?”
“Vừa rời đi không lâu,” Không ai hiểu con gái bằng bố, Hứa Nguyên nghe thấy giọng điệu sốt ruột của cô thì ngồi dậy hỏi: “Sao thế? Con tìm nó có việc gì à?”
Hứa Thời Nguyên “À” một tiếng, bỗng trở nên thất vọng mất mát, cảm xúc vừa dâng cao như thủy triều lập tức rút xuống, “Chú ấy đến lâu không, sao bố không gọi con một tiếng? Con có một bài định hỏi chú ấy.”
Hứa Nguyên cảm thấy bất đắc dĩ: “Gọi con dậy á? Lần trước con đang ngủ trưa, bố gọi con dậy, không phải sau đó con giận bố đến tận buổi chiều à?”
“…Haiz, thôi được rồi.” Được rồi, là lỗi của cô.
Hứa Thời Nguyên bỗng phát hiện lâu vậy rồi mà cô vẫn chưa có số điện thoại của Nhiếp Châu Trạch.

Nếu như anh không liên lạc với cô thì cô rất khó kiếm lý do để gặp anh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
2.

[Ngôn Tình] Sống Chung
3.

Gục Trước Dịu Dàng
4.

Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
=====================================
Nhìn chiếc áo phông kia, cô như có điều suy nghĩ.

Buổi tối, sau khi Hứa Nguyên và Thẩm Thời ra ngoài tản bộ trở về, Hứa Thời Nguyên lén lấy chiếc áo phông đã phơi khô, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mang vào phòng mình.
Sau khi thích một người, dường như cô trở nên mê mẩn những thứ liên quan tới người ấy, cho dù đó chỉ là một chiếc áo phông anh từng mặt một lần.
Hứa Thời Nguyên ngửi ngửi, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng giống mùi hương trên cơ thể anh, khô mát dễ ngửi.
“Tiểu Nguyên, cái áo bố phơi ở đây đâu rồi con?” Hứa Nguyên nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy một cái móc trơ trọi ở đó.
Cô cố ý đi ra ban công nhìn xuống dưới mấy lần rồi nói: “Hình như bị gió thổi bay rồi, chẳng thấy đâu cả bố ạ.”
“Không thấy hả? Vậy thì thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận