Muốn Nghe Anh Kể Về Vũ Trụ


Hứa Thời Nguyên cũng không nghĩ tới, hóa ra trường THPT Tây Thành cũng chia khu dạy học.

Một bên là khu nhà cũ, một bên là khu nhà mới, một đông một tây.
Hứa Thời Nguyên càng không nghĩ tới là cô vẫn có duyên với Trần Phó Di.

Hôm khai giảng, cô bước vào lớp học, đối mặt với những khuôn mặt xa lạ.
Nhưng khi cô nhìn thấy Trần Phó Di ngồi ở tổ một, hai mắt cô lập tức sáng lên như thể bắt được cọng cỏ cứu mạng, nỗi xấu hổ khi đứng giữa một rừng người lạ biến mất.
Nụ cười của Trần Phó Di có hơi khách sáo, vẫy tay gọi cô.
Hứa Thời Nguyên bước nhanh qua: “Tớ ngồi ở đây được không?”
“Được chứ, chờ cậu lâu lắm rồi đấy.” Trần Phó Di nói, so với những bạn học mới vừa làm quen, ngồi chung với bạn học cũ vẫn khiến cô ấy thoải mái hơn nhiều.
Hứa Thời Nguyên được yêu mà sợ: “Cảm ơn cậu nha lớp trưởng.”
“Suỵt…” Trần Phó Di có hơi căng thẳng, cô ấy không hề muốn mọi người chú ý tới mình, “Tớ không phải là lớp trưởng nữa rồi, cậu gọi tên tớ đi, đừng để mọi người hiểu lầm.”
Khu nhà cũ lớn hơn khu nhà mới, vậy nên có hai khối lớp học ở đây, cũng chính là học sinh mới khối 10 và khối 12.
Đa số học sinh ở trong ký túc xá, Hứa Thời Nguyên thuộc về số ít học sinh ở ngoài trường.

THPT Tây Thành cũng sắp xếp giường ngủ cho học sinh ngoại trú, vậy nên buổi trưa cô có thể tới ký túc xá nghỉ ngơi.
Lúc mấy bạn học vừa làm quen với nhau còn đang tiếc nuối vì không được học ở khu nhà mới, cơ sở vật chất ở khu nhà cũ này quá phế thì Hứa Thời Nguyên lại vô cùng thản nhiên chấp nhận sự sắp đặt này.

Nghĩ tới chuyện Nhiếp Châu Trạch cũng học ở tòa nhà này, cô lập tức cảm thấy ngay cả cánh cửa phòng học đã hơi rỉ sét cũng trở nên đáng yêu.
Ngồi ở bàn đằng trước cô là Lại Hồng Lượng không nhịn được mà hỏi cô: “Sao cậu trông lạc quan thế?”
“Chúng ta thử nghĩ lại dưới góc độ khác xem, chỗ chúng ta đi thẳng ra cửa phía Tây là có thể mua đồ, vô cùng thuận tiện, còn bên khu nhà mới muốn đi đến cổng Tây phải mất một lúc lâu.”
Nhiếp Hà Xuyên quay đầu lại nói: “Cái cậu này thích ăn lắm, không có yêu cầu cao về cơ sở vật chất đâu, con đường ở cổng Tây toàn là đồ ăn, đây chính là thứ cậu ta muốn.”
“Chậc, Nhiếp Hà Xuyên này.” Nói rồi Hứa Thời Nguyên tạm dừng, “Cậu có thể đừng đoán… chuẩn như vậy được không?”
“Tôi còn không hiểu rõ cậu chắc.” Nhiếp Hà Xuyên dương dương đắc ý.
Cậu đoán đúng mới là lạ.


Cô nghĩ.
Ánh mắt của Lại Hồng Lượng ngồi bàn trên lại đảo qua đảo lại giữa hai người, ánh mắt dần dần trở nên quái dị, “Trước kia hai cậu học chung trường cấp hai à?”
“Đúng vậy đó.” Hứa Thời Nguyên nhìn Nhiếp Hà Xuyên một cách châm chọc: “Ngày nào không bị đánh là lại muốn leo lên đầu tớ ngồi.”
Nhiếp Hà Xuyên có hơi câm nín: “Cậu cứ ngừng đánh tôi trước đi.”
Vừa lên cấp ba, chuyện mọi người tò mò nhất cũng chỉ có “Cậu tên là gì”, “Trước đây học trường cấp hai nào”, một khi phát hiện học cùng một trường cấp hai là có thể lập tức mở máy hát xung quanh đề tài này.

Đương nhiên là ngoại trừ cô và Nhiếp Hà Xuyên.
Cũng thần kỳ thật, mấy năm học cấp hai hai người không cùng lớp, vậy mà lớp 10 lại được học chung một lớp, Nhiếp Hà Xuyên lại còn ngồi trước cô.
Cũng được, như vậy cô có thể nghe ngóng về Nhiếp Châu Trạch thông qua Nhiếp Hà Xuyên, nắm bắt được những “trạng thái mới nhất” của anh.
Nhiếp Hà Xuyên vừa quay đầu lại đã đụng phải ánh mắt mê mệt của cô, cậu nhướng mày: “Hứa Thời Nguyên, cậu nhìn tôi như vậy làm gì, lại còn cười kiểu quái dị như vậy nữa?”
“Thì tôi cảm thấy hôm nay cậu đẹp trai hơn mọi ngày thôi ấy mà.”
Hiếm khi nghe được lời khen của cô, da gà của Nhiếp Hà Xuyên nổi cả lên, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.

Cậu mảy may không biết rằng bây giờ trong mắt Hứa Thời Nguyên, cậu đã trở thành “công cụ hình người”.
Lại Hồng Lượng là người thẳng tính, nhỏ giọng hỏi thăm Nhiếp Hà Xuyên: “Cậu ấy nói cậu đẹp trai, có phải là cậu ấy thầm mến cậu không?”
Nhiếp Hà Xuyên nhìn Lại Hồng Lượng: “Bạn cùng bàn à, cậu đẹp trai cực kỳ luôn.”
Lại Hồng Lượng thành thật lập tức đỏ mặt, “Tôi… Thật ra, thật ra tôi cũng bình thường thôi mà.”
Nhiếp Hà Xuyên vô cảm nói tiếp: “Vậy nên, bây giờ cậu có cảm thấy tôi thầm mến cậu không?”
“…Không dám không dám.”
Buổi tối, Nhiếp Hà Xuyên thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà.

Ai ngờ Hứa Thời Nguyên nói muốn cùng về với cậu, cậu khó hiểu hỏi: “Không phải chúng ta không chung đường à?”
Hứa Thời Nguyên nhún nhún vai, thờ ơ đáp: “Đúng là không chung đường, nhưng không phải là tôi muốn cùng làm bài tập với cậu à? Bạn cùng lớp giúp nhau học tập sẽ nhanh hơn.”
“…” Cậu liếc cô một cái, “Nhưng vừa mới khai giảng, làm gì có bài tập về nhà nào, cậu rảnh rỗi sinh nông nổi à?”

Thất sách thất sách, hôm nay căn bản không có bài tập về nhà.
“Vậy chắc là tôi nhớ nhầm rồi, có điều lần trước tôi mượn tiểu thuyết của chú Nhiếp Châu Trạch vẫn chưa trả lại cho chú ấy, vậy nên tôi vẫn nên về cùng cậu thì tốt hơn.”
“Vậy không phải cậu chỉ cần đưa sách cho tôi là được rồi à?” Nhiếp Hà Xuyên thật sự vô cùng khâm phục mạch não của cô: “Cần gì phải phiền phức như vậy.”
Trước kia sao cô không phát hiện Nhiếp Hà Xuyên lại có thể khéo hiểu lòng người đến vậy chứ.
Hứa Thời Nguyên trầm tư một lúc rồi nói: “Không được, tôi sợ làm vậy sẽ khiến chú của cậu cảm thấy tôi không đủ thành ý, tôi vẫn nên tự tay đưa cho chú ấy thì hơn, có đúng không?”
“Chú tôi trọ ở trường, cậu tự tay đưa kiểu gì?”
“Hả? Chú ấy trọ ở trường à…”
“Vậy nên cậu có đưa sách cho tôi hay không đây, không đưa thì tôi đi đây.”
Hứa Thời Nguyên cố ý mở balo ra, tỏ vẻ tiếc nuối: “Hình như tôi để quên sách ở nhà rồi, thôi để hôm khác đi, không làm phiền cậu nữa.”
“…” Nhiếp Hà Xuyên quả thực hoài nghi nhân sinh.
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời.
Hứa Thời Nguyên lấy quyển “Tuyển tập truyện ngắn của Edgar Allan Poe” từ dưới ngăn bàn ra.

Cô lật đến trang sách có đánh dấu kia, sờ sờ ba chữ ở góc dưới bên phải… Nhiếp Châu Trạch, mấy nét bút đơn giản biến thành một chữ ký.
Cô lấy giấy nháp ra, bắt chước theo chữ viết của anh, nét viết nét vẽ, cuối cùng chữ viết xuất hiện trên giấy cũng có mấy phần tương tự, khiến cô còn sinh ra cảm giác thành tựu.
Cô gấp trang giấy đầy chữ ký của anh lại, kẹp trong quyển sách giáo khoa mà cô thích nhất – Sách giáo khoa tiếng Anh lớp 10.
THPT Tây Thành quá lớn, hiện thực và tiểu thuyết khác hẳn nhau, tỉ lệ ngẫu nhiên gặp gỡ này nhỏ như khả năng cô được max điểm toán vậy.

Theo cô thấy, có khi tỉ lệ ngẫu nhiên gặp gỡ ở quán cơm còn lớn hơn.
Trong quán cơm chen chúc ồn ào.
Hứa Thời Nguyên cao 1m6 nhón chân, ánh mắt lướt qua hàng người xếp hàng mua cơm, đáng tiếc là, cho tới bây giờ cô vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Nhiếp Châu Trạch.
Lúc ăn cơm, thỉnh thoảng cô lại nhìn đông nhìn tây, chỉ sợ thám tử cũng không soi kỹ bằng cô bây giờ.
Mấy ngày liên tiếp, cuối cùng Trần Phó Di cũng không nhịn được mà hỏi: “Thời Nguyên này, cậu đang tìm ai à? Tớ cảm thấy hình như lần nào đi ăn cậu cũng nhìn ngó xung quanh cả.”
“Hả, làm gì có.” Hứa Thời Nguyên hoàn hồn, “Tớ chỉ đang nhìn xem… có bạn học cấp hai của bọn mình hay không thôi, hình như có ít người lắm.”

Trần Phó Di không hề nghi ngờ, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Đúng vậy, không có mấy người cả, còn trường hàng xóm của bọn mình hình như có đến ba mươi, bốn mươi người lận, chủ yếu là vì có nhiều người lúc ấy không dám đăng ký vào THPT Tây Thành, sợ thi trượt…”
Hứa Thời Nguyên thu liễm nỗi lòng, nói: “Lúc đầu tớ cũng không dám đăng ký, nhưng mẹ tớ nói nếu tớ không thi đậu THPT Tây Thành thì sẽ cho tớ học lại, thế là tớ chỉ có thể tiến về phía trước.”
“May mà cậu cố gắng.” Trần Phó Di thầm cảm thấy may mắn, năm lớp 9, cô ấy chỉ cảm thấy Hứa Thời Nguyên có tính cách không tệ, rất dễ ở chung.

Chỉ có điều cô ấy không hề có ý định chủ động nói chuyện với cô, huống hồ bên cạnh cô luôn có những nữ sinh khác.
Hai người đổ cơm thừa xong, vừa nói chuyện vừa đi ra cửa canteen, mặt trời có hơi chói mắt, Hứa Thời Nguyên dịch chuyển ánh mắt, chợt nhìn về cầu thang lộ thiên phía xa xa… là bóng dáng cô vẫn luôn tìm kiếm nãy giờ.
Hóa ra muốn tới khu khối 12 thì phải đi qua cầu thang kia.
Nhiếp Châu Trạch mặc đồng phục áo trắng, bên dưới là quần dài đồng phục, sống quần là một đường màu trắng thẳng tắp kéo dài tới tận gấu quần.
Thỉnh thoảng anh lại nói gì đó với hai nam sinh đi cùng, ý cười nhợt nhạt mà chói mắt, có lẽ quan hệ giữa bọn họ không tồi.
Hứa Thời Nguyên chăm chú nhìn anh mấy giây, vào lúc anh ngẩng đầu nhìn về phía này, cô lập tức đổi chỗ với Trần Phó Di: “Phó Di, hai chúng ta đổi chỗ đi, mau đi thôi.”
Rõ ràng khi ở canteen còn chăm chăm tìm kiếm bóng hình của anh, nhưng đợi tới khi người thật xuất hiện, cô lại rụt rè.

Vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cô căn bản không dám thẳng thắn chào anh một tiếng.
Sao cô lại vô dụng đến vậy chứ, chỉ là chào hỏi thôi mà.
“Sao thế?” Trần Phó Di không hiểu cho lắm, nhưng cũng bước nhanh theo cô, “Cậu đang tránh ai à?”
Không thể không nói, Trần Phó Di nhạy cảm hơn người bình thường, nhưng Hứa Thời Nguyên cũng chỉ mỉm cười lắc đầu: “Tớ làm gì muốn tránh ai.

Chỉ là tớ muốn qua khu khối 12 tham quan thôi, cậu đã qua bên đó không?”
“Tớ vẫn chưa qua, ngay cả khu khối 10 bọn mình tớ còn chưa biết hết ấy chứ.” Trần Phó Di khó hiểu: “Cậu qua bên đó làm gì?”
Đúng vậy, cô qua đó làm gì?
Cô cũng không là gì của Nhiếp Châu Trạch, tới khu khối 12, ngay cả một lý do chính đáng để gặp anh cũng không có.
Cô cũng không thể nói với Nhiếp Châu Trạch khi anh hỏi cô là “Cháu tới làm gì?” là… “Cháu thích chú, vậy nên tới thăm chú một lát” được.

Cho dù cô có lá gan này thì cũng không có tự tin.
Trần Phó Di nghe được một tiếng thở dài rất nhẹ.
Cô ấy quay đầu lại nhìn cô, trong mắt Hứa Thời Nguyên có một sự cô đơn khó mà diễn tả thành lời, Trần Phó Di thầm cảm thấy kinh ngạc.
Bây giờ cô ấy mới biết, hóa ra cũng có người nhìn bề ngoài thì cởi mở, nhưng trong lòng cũng sẽ cất giấu tâm sự.
***
Tháng chín mau chóng qua đi, nhưng nhiệt độ ở phương nam chỉ có tăng chứ không giảm.

Hứa Thời Nguyên dần dần phát hiện, học sinh của trường cấp ba trọng điểm ngoan ngoãn hơn trường cấp hai của cô nhiều.

Không có học sinh cá biệt, chủ đề trò chuyện của mọi người về cơ bản là xoay quanh vấn đề học tập, càng không có ai đặt cho cô những biệt danh khiến cô khó chịu.
Trong lúc mọi người đang đấu tranh kịch liệt để thích nghi với hoàn cảnh mới, Hứa Thời Nguyên không thể cứ làm một con cá muối mãi được.

Cô chuẩn bị chín quyển vở ghi, dự định sẽ nghiêm túc nghe giảng, nghiêm túc ghi bài.
Đáng mừng là cô có thể hiểu được bài giảng môn Đại số trên lớp, nhưng khi cô vừa giở vở bài tập toán ra để luyện tập theo dạng thì lại không làm được.
May mà Nhiếp Hà Xuyên ngồi ngay đằng trước cô, môn Toán của cậu cũng ổn, khi gặp câu khó, cô có thể hỏi Nhiếp Hà Xuyên.
Môn Anh của Nhiếp Hà Xuyên không quá tốt, nhưng đây trùng hợp lại là thế mạnh của Hứa Thời Nguyên, vì có bố là giáo viên tiếng Anh nên cô không hề kém môn này.

Bởi vậy, hai người tạo thành quan hệ đôi bạn cùng tiến.
Thi thoảng Hứa Thời Nguyên còn mượn cớ muốn hỏi bài Nhiếp Hà Xuyên để tới nhà họ Nhiếp.
Cô chỉ thử vận may mà thôi, bởi vì theo như lời Nhiếp Hà Xuyên đã nói thì “Mỗi tuần chú tôi không về vào giờ cố định, vậy nên tôi cũng không biết bao giờ chú ấy về nhà”.

Nhưng Hứa Thời Nguyên tới nhiều lần mà lần nào cũng không gặp được anh.
Hứa Thời Nguyên thường bóng gió hỏi thăm, nghe ngóng tin tức liên quan đến Nhiếp Châu Trạch từ trong miệng cậu: “Nhiếp Hà Xuyên, cuối tuần này chú cậu có về nhà không?”
“Không về, sao thế, cậu tìm chú ấy có chuyện gì à?”
“À, tôi muốn mượn chú ấy mấy quyển sách, tiểu thuyết trinh thám cuốn quá, cuối tuần chú ấy không về thì thôi.” Hứa Thời Nguyên cố gắng để giọng điệu của mình nghe thản nhiên nhất có thể.
Thứ sáu nào cô cũng hỏi câu hỏi này một lần, nên chỉ cần nghe cô nhắc tới mấy chữ “chú của cậu” là Nhiếp Hà Xuyên đã biết ngay cô muốn hỏi gì, thế là cậu dứt khoát trả lời: “Tuần này chú ấy vẫn không về, tuần nào khối 12 cũng thi thử, lấy đâu ra thời gian về nhà.

Nếu như chú ấy về nhà thì tôi sẽ báo với cậu một tiếng, được chưa?”
Ngày cuối tuần cuối cùng của tháng chín.
Nhiếp Hà Xuyên thu dọn sách vở về nhà, chủ động nói với cô: “Hứa Thời Nguyên, tối muộn thứ sáu tuần này chú tôi sẽ về, cậu có thể tới mượn sách vào kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.”
“Cuối cùng cũng đợi được, may mà mình không từ bỏ…” Trong đầu cô không ngừng lởn vởn giai điệu của bài hát này, cô hớn hở ra mặt: “Cuối cùng tôi cũng mượn sách được rồi.”
Nhiếp Hà Xuyên chậc chậc lắc đầu: “Ghiền tiểu thuyết quá cũng không phải là chuyện tốt đâu.”
Hứa Thời Nguyên nhìn cậu một cái: “Ghiền ‘Crossfire*’ cũng không phải là chuyện tốt đâu, cậu ít chơi game đi, đọc sách nhiều vào.”
*CrossFire là một trò chơi trực tuyến bắn súng góc nhìn thứ nhất được sản xuất và phát triển bởi SmileGate.
Hơn nữa, thứ cô ghiền là “người” cơ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận