Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Thẩm Thanh Huyền ở Duy Tâm cung vô cùng thích ý, thực ra chỉ cần y muốn, trên đời này không có nơi nào có thể khiến y không thoải mái.

Cố Kiến Thâm trải qua những tháng ngày giống như thần tiên vậy: Người thương ở nơi mình quen thuộc, đưa mắt là có thể nhìn, đưa tay là có thể chạm, còn gì khiến người hạnh phúc hơn nữa?

Quan trọng hơn, người thương cũng yêu hắn, hai người ở bên nhau, nồng tình mật ý đến độ cả Duy Tâm cung đều tản ra hương vị ngọt ngào.

Các đại thần xuất nhập cung gần đây đều tỏ vẻ đau răng, cổ họng thật tê —— ai bảo ngọt quá chi.

Loạn Ưng trước đó tẩu hỏa nhập ma đã bình yên vô sự, khi hắn xuất nhập Duy Tâm cung, Thẩm Thanh Huyền có lưu ý thử, không thấy tiểu đồ đệ hỗn đản ở bên cạnh hắn đâu.

Y rất hứng thú với người tên Loạn Ưng này, chờ cơ hội tiếp cận xem sao.

Đứa nhỏ này vậy mà rất quy củ, vì biết thân phận y đặc thù, cho nên nhìn không chớp mắt, nói chuyện khách khí lễ độ, không hề vượt giới hạn.

Thẩm Thanh Huyền âm thầm quan sát, cảm thấy tính cách Loạn Ưng thuộc kiểu Mộc Huân chán nhất —— “cứng nhắc vô vị”, theo lý thuyết Mộc Huân sẽ không tiếp cận hắn, sao lại liên lụy sâu thế kia?

Y vừa nảy sinh ý định, thần thức lập tức tản ra, ban đầu cứ tưởng sẽ không tóm được tung tích đồ đệ nhà mình, thế mà lại tìm thấy thật.

Thoáng tra xét, trái tim Thẩm Thanh Huyền đột nhiên co thắt, tiểu tử này rốt cục xảy ra chuyện gì!

Y bật người đứng dậy, Cố Kiến Thâm đúng lúc trở về, thấy sắc mặt của y bèn hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta ra ngoài một lát.”

Cố Kiến Thâm nói: “Cần ta hỗ trợ không?”

Thẩm Thanh Huyền sợ hắn lo nên giải thích: “Tiểu đồ đệ kia của ta không biết bị gì mà linh điền hủy sạch, bị thương rất nặng, ta đi xem.”

“Linh điền hủy sạch?” Cố Kiến Thâm trầm ngâm nói, “Thánh nhân Khinh Nhiễm đã thành thánh, sao lại …”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta cũng không rõ.”

Y ngập ngừng rồi bảo: “Lần trước Loạn Ưng tẩu hỏa nhập ma, ta đã phát hiện linh điền y có vấn đề, không ngờ hiện giờ lại chuyển biến xấu thành như vậy.”

Cố Kiến Thâm nói: “Ta đi cùng em.”

Thẩm Thanh Huyền lắc đầu nói: “Một mình ta đi được rồi, từ nhỏ tính y đã kiêu, không chấp nhận để ai thấy y chật vật.”

Cố Kiến Thâm nắm tay y nói: “Đừng lo lắng, có việc thì gọi ta.”

Thẩm Thanh Huyền thấy trong lòng ấm áp, nói: “Có thể có chuyện gì? Dù bản thân y muốn chết, ta cũng có thể khiến y sống lại.”

Cố Kiến Thâm ngẫm lại bản lĩnh của y, cười nói: “Cũng phải.”

Thế là Thẩm Thanh Huyền rời đi.

Khi tìm thấy Mộc Huân, y phát hiện người này còn có sức bày trận, mê trận bên ngoài rất mạnh, người bình thường không xông vào được.

Đương nhiên không ngăn được Thẩm Thanh Huyền, y đưa tay vẽ vẽ liền thấy được nguyên trạng.

Đây là một nơi phế tích, trên ngói vỡ tường đổ ngập tràn sương tuyết, gió lạnh gào thét, lớp tuyết mỏng bị nhấc lên, lộ ra một đống hỗn độn.

Thẩm Thanh Huyền nhíu chặt mi tâm, tới trước mặt Mộc Huân đang dựa cột.

Tiểu đồ đệ này của y bình thường rất nổi bật, một đôi mắt hoa đào, môi mỏng hơi lạnh, khi không cười trông cương quyết, mà cười thì rất chi là đa tình.

Trời sinh là bộ dáng bạc tình lang bạt nhân gian, hiện giờ lại biến bản thân thành dáng vẻ này.

Mộc Huân nhận ra có người tới đây, bất thình lình mở to mắt, toàn thân đề phòng.

Thẩm Thanh Huyền cười lạnh một tiếng.

Nâng mắt nhìn thấy dung mạo quen thuộc, thân thể Mộc Huân lập tức cứng đờ, rất nhanh lại cụp mắt, thu lại bất an nơi đáy mắt.

Tiểu tử thối, Thẩm Thanh Huyền rất muốn cho y một cước.

“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thanh Huyền hỏi.

Một Huân không ừ hử tiếng nào.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Chán sống rồi?” Bị thương thế kia, may mà y thành thánh, bằng không đã sớm chết bao nhiêu lần.

Mộc Huân không nói gì, cũng không nhìn Thẩm Thanh Huyền, hệt như hòa làm một thể cùng sương tuyết chung quanh.

Thẩm Thanh Huyền duỗi tay, một luồng hào quang xanh biếc dâng lên, y muốn chữa thương cho Mộc Huân, cuối cùng Mộc Huân cũng mở miệng: “Sư phụ …”

Thẩm Thanh Huyền tưởng y muốn nói chuyện đàng hoàng, ngờ đâu người này lại trả cho y một câu, “Ngài mặc kệ ta đi.”

Gì mà mặc kệ y? Thật sự sống đủ rồi?”

Tầm mắt Thẩm Thanh Huyền lạnh xuống: “Ngươi muốn chết thì chết cho lưu loát chút, đừng để ta nhìn thấy!”

Mộc Huân nhíu mày, tính cách cao ngạo bất tuân xưa kia giờ đây chỉ còn lại suy sụp tinh thần, y thấp giọng nói: “… Là đệ tử bất hiếu.”

Thẩm Thanh Huyền đẩy quả cầu ánh sáng về phía Mộc Huân.

Vốn có thể nhẹ nhàng chữa thương cho y, nhưng thấy y như vậy Thẩm Thanh Huyền lại tức, sau cùng chẳng thể nào dịu dàng nổi.

Y có bản lĩnh chà đạp linh điền mình, thì chắc cũng chẳng sợ đau đâu.

Nhưng thực chất sao có thể không sợ đau? Linh điền tác động kinh mạch toàn thân tu sĩ, bị thương phần nào đều sẽ thấy đau đớn, như Mộc Huân đây đã là đau đớn cực kỳ.

Tuy động tác Thẩm Thanh Huyền thô bạo, chứ thực ra vẫn đau lòng y.

Thấy y cắn môi dưới, đánh chết không rên, Thẩm Thanh Huyền lại mềm lòng, động tác thả nhẹ, giọng nói không còn lạnh băng như trước: “Mặc dù ta không biết ngươi đã trải qua chuyện gì, nhưng ta cũng coi như nửa phụ mẫu của ngươi, ngươi chà đạp bản thân như thế có từng nghĩ tới cảm nhận của ta không?”

Con ngươi trống rỗng của Mộc Huân dần dần hiện ánh sáng, y ngập ngừng, giọng nói đầy áy náy: “Xin lỗi.”

“Tại sao nói xin lỗi với ta?” Thẩm Thanh Huyền vừa tức vừa giận, thực sự không rõ hỗn đản này đang suy nghĩ gì.

Mộc Huân không nói gì nữa, Thẩm Thanh Huyền cũng bắt đầu tập trung chữa thương cho y.

Lần này Mộc Huân chán sống thật, chính là kiểu muốn chết kia, nếu không có sư phụ là Thẩm Thanh Huyền thì đã chết thật rồi.

Nhưng dù là Thẩm Thanh Huyền, chữa thương cho y cũng mất tinh thần rất lớn.

Linh điền thành thánh không thể so với người bình thường, sức để Thẩm Thanh Huyền cứu một mình y còn chẳng thoải mái bằng phục hồi nửa toàn thành trì năm đó.

Khoảng bảy ngày sau, Mộc Huân đã không còn gì đáng ngại.

Trán Thẩm Thanh Huyền rịn một lớp mồ hôi mỏng, thấy người đã ngủ thì yên tâm hơn nhiều.

Xem tình hình này, y phải hôn mê ít nhất mấy tháng.

Nơi gió lạnh này không thích hợp để tu dưỡng, cứ vậy mà đưa về Vạn Tú sơn thì Thẩm Thanh Huyền không an lòng nổi, thế là … Thẩm Thanh Huyền dứt khoát dẫn y về Duy Tâm cung.

Cố Kiến Thâm tất nhiên dàn xếp ổn thỏa … Ừm, đồ đệ của Thẩm Thanh Huyền chính là đồ đệ của hắn, trước kia rất không thích Mộc Huân, nhưng mà giờ trông không còn đáng ghét nữa.

Cố Kiến Thâm hỏi: “Y làm sao vậy?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ai biết? Lớn rồi, vì chút chuyện mà nháo sống nháo chết, đúng là có tiền đồ.”

Cố Kiến Thâm nói: “Coi chừng không phải việc nhỏ, chờ y tỉnh em đi trấn an thử xem.”

Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Tiểu tử này miệng y hệt trai ngậm ngọc, đừng nói trấn an y, sợ là người trấn an tức chết trước rồi.”

Cố Kiến Thâm chỉ có thể an ủi: “Em cũng đừng nghĩ nhiều, không sao đâu.”

Kỳ thật Thẩm Thanh Huyền lo lắm. Y chỉ mạnh miệng vậy thôi, suy cho cùng y có mỗi ba đứa đồ đệ này, tuy sau khi thành thánh không đứa nào ở cùng y nữa, nhưng đã nuôi nhiều năm, mất biết bao tâm huyết, nói không thèm để ý tất nhiên là giả.

Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài: “Ta có nghĩ nhiều cũng vô dụng, chẳng còn là trẻ con nữa, có quản cũng không quản được.”

Cố Kiến Thâm bật cười.

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Cười cái gì.”

Cố Kiến Thâm nắm tay y nói: “Chúng mình có giống lão phu lão thê lo cho tương lai con nhỏ không?”

Thẩm Thanh Huyền bèn nguýt hắn, Cố Kiến Thâm còn tưởng y trách hắn hồ ngôn loạn ngữ, nào ngờ Thẩm Thanh Huyền nói: “Gì mà lão phu lão thê? Rõ ràng là lão phu lão phu.”

Ý cười nơi khóe miệng Cố Kiến Thâm càng sâu, Thẩm Thanh Huyền nhìn mà thích vô cùng, thành thử nhoài qua hôn hắn mấy cái.

Y vừa hôn Cố Kiến Thâm liền đảo khách thành chủ, mặc sức hôn y.

Lại qua mấy ngày, tình trạng Mộc Huân hoàn toàn ổn định, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng.

Thẩm Thanh Huyền sợ y tỉnh lại ầm ĩ, dứt khoát cho y ngủ tiếp, khi nào thân thể “ngủ” khỏe rồi thì lúc đó mới cho tỉnh.

Y dành thời gian về Vạn Tú sơn, bảo là đi lấy thuốc cho Mộc Huân, nhưng thực tế là đi tìm Diệp Trạm.

Diệp Trạm là fan cuồng hàng đầu của Tôn chủ đại nhân, làm việc lưu loát chu đáo, chuyện y phân phó trước đó hắn đã giải quyết xong.

Diệp Trạm cẩn thận lấy vật trong ngực ra, cung kính dâng bằng hai tay.

Thẩm Thanh Huyền nhìn chăm chú, rồi lại phiền lòng xen lẫn cảm khái.

Chuyện xảy ra trong ảo cảnh vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng thế sự xoay vần, từ lâu đã cảnh còn người mất.

Thẩm Thanh Huyền nhận lấy rồi nói: “Ngươi vất vả rồi.”

Diệp Trạm thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Có thể san sẻ vì Tôn chủ là may mắn của đệ tử!”

Thẩm Thanh Huyền đưa bình ngọc cho hắn: “Cứ cách một khoảng dùng một viên, vô cùng hữu ích với tu vi ngươi.”

Đôi mắt Diệp Trạm sáng lên, rồi lại câu nệ mà rằng: “Tôn chủ có việc thì cứ phân phó cho đệ tử, đệ tử không dám …”

Thẩm Thanh Huyền ngắt lời hắn: “Bảo ngươi cầm thì cầm đi, chút đồ này mà ta còn để ý ư?”

Diệp Trạm lưỡng lự mãi, trăm ngàn năm qua hiếm lắm tổ sư gia mới phân phó hắn làm ít chuyện, hắn sợ mình làm không tốt, sao còn dám đòi thưởng?

Thẩm Thanh Huyền liền lấy câu nói vạn năm bất biến để ép hắn: “Trưởng giả ban thưởng, không thể chối từ.”

Thế là Diệp Trạm kinh sợ nhận lấy.

Thực ra Thẩm Thanh Huyền rất thích mấy đồ tôn này, chẳng qua bọn hắn quá câu nệ khi ở cùng y, Thẩm Thanh Huyền cũng không mong khiến họ mất tự nhiên, thành ra bảo: “Về đi.”

Diệp Trạm tất nhiên dè dặt lui ra.

Người đi rồi, y lại móc thẻ bài màu tro kia, nhịn không được khẽ thở dài.

Vách ngăn Cố Kiến Thâm khó vượt qua nhất ở ngay chỗ này.

Người chết oan, vô lực xoay chuyển trời đất.

Thẩm Thanh Huyền cẩn thận cất chúng rồi quay về Duy Tâm cung.

Ban đêm, Cố Kiến Thâm trở về, Thẩm Thanh Huyền đã đợi hắn thật lâu.

Cố Kiến Thâm nói: “Ta tưởng hôm nay em không về.”

Thẩm Thanh Huyền chọc hắn: “Sao ta nỡ bỏ ngươi lẻ loi trong khuê phòng.”

Cố Kiến Thâm thích nhất là nghe y múa mép khua môi, bèn nói theo: “Lẻ loi khuê phòng suốt trăm triệu năm, hiện giờ ngay cả một đêm cũng không muốn.”

Câu nói ấy khiến cõi lòng Thẩm Thanh Huyền như nhũn ra, mặc dù muốn thân thiết với hắn, nhưng y vẫn còn chính sự.

“Ngươi theo ta một chuyến.” Dứt lời, y tiến lên nắm tay Cố Kiến Thâm.

Cố Kiến Thâm không nghĩ nhiều: “Đi đâu?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Theo ta là được.”

Cố Kiến Thâm cười: “Da mặt ta mỏng lắm, không dám làm bừa bên ngoài đâu.”

Da mặt mỏng … Hắn mà da mặt mỏng, trên đời này sẽ không còn người mặt dày!

Thẩm Thanh Huyền trừng hắn một cái, nắm tay hắn không buông.

Hai người ra khỏi Duy Tâm cung, đi về phía Đông Nam.

Mới đầu Cố Kiến Thâm không nghĩ nhiều, càng đi thì … tâm hắn nhịn không được nhấc lên.

Đến nơi, khóe miệng hắn đã chẳng thể cười nổi.

Đây là Thượng Đức phong … đã bị núi biển đổi dời, Thượng Đức phong hoang vu thành một mảnh đất khô cằn.

Nhưng bất kể nó ra sao, hắn vẫn nhớ rõ nó, sao hắn có thể quên nhà mình?

Cố Kiến Thâm kinh ngạc, không rõ vì sao Thẩm Thanh Huyền muốn dẫn hắn tới đây.

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười trấn an hắn, từ trong lòng lấy ra mấy chục ngọc bài đã mất đi ánh sáng.

Đồng tử Cố Kiến Thâm lập tức co rút: “Đây …”

Đây là mệnh bài của các sư huynh đã mất, người chết đèn tắt, từ trăm triệu năm trước, thẻ bài đã trở thành tàn vật thảm đạm.

Ngón tay Thẩm Thanh Huyền khẽ hất lên, vẽ một quyết phức tạp, ngay sau đó bạch quang chói mắt bao phủ những mệnh bài đó, thoáng mở ra cầu thang thông tới thế giới khác, dưới ánh sáng rực rỡ, người quá cố bỗng sống sờ sờ trước mặt.

Cố Kiến Thâm nhìn đến ngẩn ngơ, máu cả người chảy ngược, đại não trống rỗng.

Các sư huynh của hắn … các sư huynh bảo vệ hắn, chăm sóc hắn, cho hắn ấm áp của người thân … Những ngày thuở thiếu thời cùng nhau vui đùa, cùng nhau say rượu, cùng nhau nói cười cơ hồ gần ngay trước mắt.

Cố Kiến Thâm không nhịn được tiến về trước, vươn tay muốn chạm vào họ …

Giây tiếp theo, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hào quang tản đi, trước mắt chẳng còn nửa bóng người.

Cố Kiến Thâm lập tức hoàn hồn, thế nhưng gương mặt đã đẫm nước mắt.

Thẩm Thanh Huyền đau lòng khôn xiết, nắm tay hắn thật chặt.

Cố Kiến Thâm đưa tay lau nước mắt, gắng gượng mỉm cười, nhưng không thốt ra được nửa chữ.

Hắn không biết điều này đại biểu cho gì, cũng không hiểu Thẩm Thanh Huyền đang làm gì, chuyện xưa phủ đầy bụi đặt trong lòng khiến hắn khó thể hô hấp.

Thẩm Thanh Huyền dùng sức ôm hắn, thấp giọng: “Hiện giờ cảnh giới ta chưa đủ, nhưng nếu đột phá cửa ải cuối cùng, ta nhất định có thể tìm thấy linh hồn bọn họ, đến lúc đó chúng ta có thể giúp họ tiến vào Thiên Đạo một lần nữa.”

Người đã chết trăm triệu năm không có khả năng sống lại, nhưng linh hồn rải rác lại tự do ở đại thế giới.

Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền không tập hợp được bọn họ, nhưng nếu lên thang trời, đột phá cảnh giới hiện giờ, y có thể làm được.

Có thể cho bọn họ sinh mạng mới, có thể dẫn họ tu hành đại đạo.

Chuyện xảy ra đã lâu không thể thay đổi, nhưng đây là cách khả thi nhất, cũng là cách vãn hồi tốt nhất.

Cố Kiến Thâm cực kỳ chấn động, vì chuyện Thẩm Thanh Huyền làm vì hắn, cũng bởi vì hy vọng bất chợt, và còn vì sau trăm triệu năm bàng hoàng, hắn rốt cục tìm được cứu rỗi chân chính.

Là Thẩm Thanh Huyền tìm giúp hắn.

Là tình cảm chân thành, người cho hắn tình yêu thật sự.

“Cảm ơn.” Hai chữ yếu ớt từ Cố Kiến Thâm lại chịu tải vô vàn cảm tình.

Thẩm Thanh Huyền mềm lòng, y ôm hắn nói: “Đừng nói cảm ơn, chúng ta còn phải cùng nhau cố gắng.”

Bọn họ phải phục hồi thang trời, không chỉ vì phi thăng, mà càng là cứu chuộc.

Sau cùng, “hai mươi lăm, khiến Cố Kiến Thâm tin tưởng Thẩm Thanh Huyền” đã biến thành xám nhạt.

Hắn tin Thẩm Thanh Huyền, tin tưởng y còn hơn bản thân mình.

Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, đến lúc này y mới chính thức cảm thấy khúc mắc của Cố Kiến Thâm đã được cởi bỏ.

Chuyện xảy ra vạn vạn năm trước vĩnh viễn không có khả năng tiêu tan, nhưng hiện giờ đã thực sự có hy vọng.

Khi hai người ôm chặt nhau, hai ngọc giản im lặng đã lâu rốt cục mạo hiểm ngóc đầu lên.

Tiểu Bạch: “Hai mươi sáu, xin hãy ghen vì Cố Kiến Thâm.”

Tiểu Hồng: “Hai mươi sáu, xin hãy khiến Thẩm Thanh Huyền ghen vì ngươi.”

_____

Tiểu kịch trường:

Cố Kiến Thâm: Ghen hả, để ta tới!

Nhóm ngọc giản: Hong được! Giấm chua của ngươi bèo lắm!

Thẩm Thanh Huyền: …

Hí hí hí ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui