Nguyệt Thiền nhận ra lời mình nghĩ đã lỡ nói ra, gò má cô trong phút chốc tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu.
Khác với Nguyệt Thiền, Quang Viễn lại bật cười, nụ cười làm người nhìn nhất thời rung động, thứ ánh sáng của đèn chùm chiếu lên hai con người.
Ánh vàng mạ ấm áp như muốn sưởi ấm mọi thứ, nhưng cô lại cảm thấy lạnh gáy, cũng vì lời nói không chút phép tắc của mình.
Trong phút chốc Nguyệt Thiền rơi vào khoảng lặng, ánh mắt hơi cụp xuống vờ như nhìn thứ gì đó, thực ra lại chẳng chú tâm vào bất cứ vật gì.
Quang Viễn hạ tầm mắt của mình nhìn lấy đôi tay đang đan xen vào nhau của cô, dường như nó có chút run rẩy, điều này lại khiến anh thích thú.
Quang Viễn nhấc từng bước chân dài mà đi tới bên Nguyệt Thiền, anh chuyển mình ngồi xuống ghế, chính là ngồi ngay bên cạnh cô, Quang Viễn cầm lấy quai bình, tỉ mỉ rót trà ra tách.
Vu vơ hỏi Nguyệt Thiền:
"Vậy nếu anh là âm hồn, thì em có thể cảm thấy yêu anh không?"
Quang Viễn nói xong lời mình, anh nhấc tách trà lên uống một hớp rồi đặt lại nó về vị trí cũ, bốn phía của căn phòng lúc này tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ.
Nguyệt Thiền không nhìn anh, cô nói:
"Có lẽ là không."
Quang Viễn dò hỏi:
"Bao nhiêu phần trăm là không thích."
"100%"
Quang Viễn khi đã có câu trả lời của mình, anh nói:
"Vậy thì, anh sẽ không bao giờ là âm hồn."
Nguyệt Thiền không muốn cử động, còn chưa kịp mở miệng nói lời nào thì đã thấy Quang Viễn ghé lại gần cô, khuôn mặt anh gần với mái tóc đen dài của Nguyệt Thiền.
Lần này, Nguyệt Thiền nói thẳng:
"Dù cho anh có là gì, tôi cũng sẽ không yêu anh."
Cô dừng lại nhìn lấy đôi mắt như có làn sương đọng lại trên nó, Nguyệt Thiền nói tiếp:
"Chúng ta kết hôn, thì cũng chỉ là lợi ích cho cả hai bên, vậy nên mong anh đừng quên."
Quang Viễn đáp:
"Nhưng anh yêu em."
Nguyệt Thiền bị lời nói dịu dàng này làm cho dao động, xong rồi cô lại chẳng tin vào nó, vì hai người quen nhau còn chưa đầy một tháng, thích còn chưa từng nói tới.
"Tôi không tin anh."
Quang Viễn nói:
"Được, anh không cần em tin, nhưng nó vĩnh viễn là sự thật không thể chối."
"Nếu em muốn, chúng ta sẽ làm hợp đồng.
Được chứ?"
Nguyệt Thiền chẳng do dự, cô đáp:
"Được."
Nguyệt Thiền nói thêm:
"Nhưng phải cho tôi xem nó, trước khi ký."
Khóe môi Quang Viễn cong lên, nụ cười ôn nhu lãnh đạm, nhưng lạ thay khi Nguyệt Thiền nhìn vào nó, tóc gáy cô lại dựng lên.
"Được thôi, vậy thì anh nói trước, trong hợp đồng này sẽ có yêu cầu em phải sinh cho anh một đứa con.
Mạc Quan Viễn này sẽ cõng em, phục tùng em."
Nguyệt Thiền không biết lời này của Quang Viễn là thật hay giả, cô nhướng mày rồi nói:
"Vậy nếu tôi đẻ hai đứa, thì sẽ được cưỡi lên đầu lên cổ anh à?"
Quang Viễn không rời ánh mắt khỏi Nguyệt Thiền, anh ngày càng ngần lại về phía cô, khiến cho Nguyệt Thiền cảnh giác.
Mà ngồi sát ra mép ghế, từng đốt tay cầm lấy tách hồng trà đã nguội lạnh, vờ như mình bình tĩnh.
Quang Viễn đợi cô đặt tách trà xuống, trêu đùa trâm cài ngọc trên tóc cô.
"Anh làm cái gì vậy?"
Rồi trong vài giây, Quang Viễn rút trâm cài đang cố định tóc của Nguyệt Thiền.
Mái tóc đen dài không được cố định, cứ thế xõa ra hệt mây mù, chưa để cô kịp phản ứng, anh cầm lấy cánh tay Nguyệt Thiền, đè cô xuống nệm ghế.
Trước hành động này của Quang Viễn, Nguyệt Thiền có chút sợ hãi, cô vùng ra muốn thoát khỏi anh.
"Anh đang làm cái trò gì vậy? Thả tôi ra mau."
Quang Viễn nhìn Nguyệt Thiền, anh thấy cô giống hệt một con ve sầu đang bị người ta bắt nhốt, cố gắng kêu la tìm đường thoát nhưng bất thành.
"Không phải em nói muốn hai đứa sao?"
"Hay là muốn một đội bóng?"
"Nếu vậy, cả tôi, cả gia tài của tôi đều cho em hết."
Nguyệt Thiền kinh sợ, sợ anh sẽ làm gì đó với cô, cái nỗi sợ cứ thế trào dâng trong con người của Nguyệt Thiền.
"Làm ơn, thả tôi ra, tôi đau lắm."
Quang Viễn nhìn người con gái trước mắt, anh choàng tay ra phía sau lưng Nguyệt Thiền, một lần nhấc thân cô thẳng đứng.
"Em nghĩ anh sẽ làm gì em?"
"Vẫn ngốc như vậy."
Nguyệt Thiền nhướng mày, giọng điệu tức giận nói:
"Chứ không phải à?"
Quang Viễn lắc đầu, anh chối:
"Không phải, anh chỉ định hôn em."
Nguyệt Thiền lại càng cảm thấy tức tối, mặt cô khó chịu.
"Đấy mà là không làm gì à?"
"Thì anh đâu có làm gì."
Quang Viễn không cãi với cô, anh đứng dậy rồi bế Nguyệt Thiền lên.
"Đã bảo anh thả tôi ra."
Quang Viễn cố tình nghe như không nghe, anh vẫn cứ thế bế cô, dùng chân đạp mạnh cánh cửa để mở đường.
Khi đi qua chỗ những người làm, ai ai cũng không dám nhìn thẳng, nhưng không phải là không có nhìn.
Nguyệt Thiền có lấy tay che mặt, có chui xuống hàng ngàn tấc đất thì chắc cũng chẳng thể hết ngại, Quang Viễn sau khi bước ra khỏi biệt phủ.
Vẫn là chiếc xe ấy, anh một tay mở cửa xe, một tay vẫn giữ lấy Nguyệt Thiền.
Nguyệt Thiền lý nhí nói, giống như là sợ người khác nghe được.
"Thả tôi xuống, không tôi chiên xù anh bây giờ, Mạc Quan Viễn."